ĐIỆN HẠ KHUYNH THÀNH

Triệu Lệ Đường đuổi theo bóng người trên xà nhà suốt quãng đường, bóng người mặc đồ đen, với một tấm vải đen che mặt, hắn rất nhẹ nhàng dùng khinh công nhảy qua giữa những bức tường cung điện màu đỏ và màu vàng như chuồn chuồn trên mặt nước.

Thấy Triệu Lệ Đường sắp vượt qua mình, bóng người mặc đồ đen quay người và nhảy vào một khu rừng trúc yên tĩnh.

Triệu Lệ Đường cũng đuổi theo rồi ném con dao găm trong người của hắn trực tiếp tấn công vào bóng người trước mặt.

Bóng người mặc đồ đen không hề di chuyển khi thanh đoản kiếm đâm đến, hắn chỉ hơi nghiêng đầu để tránh nhưng chiếc khăn đen che mặt của hắn đã bị gió kiếm đánh bay.

Hắn quay đầu lại, Triệu Lập Đường thấy rõ mặt bóng người đó thì hơi sửng sốt, hắn nhận ra người này chính là thị vệ đi theo Bùi Tranh.

Tấm khăn đen che mặt của Thừa Phong rơi xuống, nhưng hắn cũng không vội, hơi khom người hành lễ với Triệu Lệ Đường, "Triệu tướng quân, vừa rồi nếu đắc tội với ngài, xin thứ lỗi."

Triệu Lệ Đường đột nhiên hiểu ra, không khỏi cười lạnh một tiếng, "Thật là dùng kế điệu hổ ly sơn, thật đáng tiếc khi Bùi thừa tướng không ra biên giới hành quân và chiến đấu."

Thừa Phong tiếp tục chắp tay nói: "Chủ tử tự nhiên có suy tính của mình, ta không tiện suy tính. Triệu tướng quân, nơi này cách cửa cung không xa, xin mời trở về, nếu vào cung mà không có lệnh triệu tập, nếu có người phát hiện, e rằng......"

Thừa Phong không nói tiếp, từ xa liếc nhìn Triệu Lệ Đường một cái, sau đó xoay người nhảy lên tường thành, hai ba lần liền biến mất.

Triệu Lệ Đường nhìn bóng đen biến mất trước mắt mình ngấm ngầm nắm chặt tay.

"Bùi Tranh..."

*

Kỳ Trường Ức nghe thấy thanh âm quen thuộc, "Vèo" nấp sau lưng Bùi Tranh, chỉ vào thanh xà nhà nhỏ giọng nói: "Bùi ca ca, bên kia hình như có thích khách!"

Bùi Tranh giật giật chiếc áo choàng nhàu nhĩ bị tiểu nhân nhi túm lấy, dùng ngón tay búng một cái lên trán, "Điện hạ, cho dù trong cung có thích khách, bọn chúng cũng sẽ không lẻn vào cung của ngươi."

Kỳ Trường Ức vẫn không thể tin được, Triệu Lệ Đường ra ngoài đuổi người lâu như vậy vẫn chưa quay lại, sẽ không có chuyện gì đi.

Hắn nghĩ nghĩ liền hỏi: "Vừa rồi Đường ca ca đuổi theo, ta lo lắng..."

Hắn còn chưa nói xong, liền cảm giác ánh mắt trên đỉnh đầu trở nên lạnh hơn.

"Điện hạ lo lắng cái gì? Lo lắng Triệu tướng quân xảy ra chuyện? Hay là lo lắng không có người đưa ngươi đi biên cương?"

Bùi Tranh vừa nghe được liền cảm thấy tức giận, tiểu ngốc tử này không trực tiếp cự tuyệt, còn do dự cái gì? Hắn thực sự muốn rời đi với Triệu Lệ Đường?

Kỳ Trường Ức vội vàng lắc đầu giải thích: "Không phải, ta không nghĩ như vậy, ta chỉ là, ta không biết giải thích như thế nào với Đường ca ca."

Bùi Tranh hừ lạnh một tiếng, "Cái này ngươi phải hiểu rõ một chút, không có ta cho phép, ngươi không được phép đi nơi nào, chỗ nào cũng không được đi."

Kỳ Trường Ức ngoan ngoãn gật đầu: "Ta biết, ta sẽ không đi đâu, chỉ ở bên cạnh Bùi ca ca là được."

Lúc này Bùi Tranh mới hài lòng mỉm cười.

"Hoàng đế ra lệnh cho ta kiểm tra xem việc chép phạt của Điện hạ có thực hiện nghiêm túc hay không."

Kỳ Trường Ức xoay người chạy tới bàn, trải ra giấy tuyên thành bản thân vừa chép phạt, kích động gọi Bùi Tranh: "Bùi ca ca, ngươi tới xem đi, ta đã chép ba ngày rồi, từ sáng sớm tỉnh lại ta tiếp tục chép cho đến khi trời tối, tới khi tay ta đau nhức vì mỏi."

Bùi Tranh đi tới, cầm giấy lật xem, phát hiện chữ viết trên đó ngay ngắn chỉnh tề, xem ra là cẩn thận chép phạt.

Hắn nhấc ngón tay lên, nhìn thấy trên mép bàn trên một góc nhỏ của cuốn sách, trên đó viết đầy chữ hắn tò mò cầm lên định mở ra xem.

Ai ngờ Kỳ Trường Ức vừa rồi còn ngoan ngoãn đứng bên cạnh đột nhiên vươn bàn tay nhỏ bé tiến lên giật lại tập giấy.

Bùi Tranh ban đầu không tò mò lắm, nhưng bây giờ hắn đột nhiên cảm thấy muốn xem nó, hắn cao lớn hơn, một tay vướn nắm lấy cuốn sách trên đầu, cánh tay còn lại ôm lấy cơ thể nhỏ bé của Kỳ Trường Ức ôm hắn trong vòng tay của mình.

Hắn duỗi ra ngón tay mảnh khảnh, chậm rãi mở ra một góc sách, tiểu nhân nhi trong ngực hiển nhiên là khẩn trương đến thở gấp, trực tiếp dùng hai tay che hai má.

Trên quốn sách nhỏ dày đặc chỉ có hai từ.

"Bùi Tranh" "Bùi Tranh" "Bùi Tranh" "Bùi Tranh" "Bùi Tranh" "..."

Nhìn lại, tất cả đều là hai từ này.

Lúc đầu, rõ ràng là viết không thành thạo lắm, bút lông và mực lem sang một bên rất nhiều, càng về sau nét chữ càng ngay ngắn cũng đã đổi vài loại tự để luyện tập.

Bùi Tranh nheo mắt lật đến trang cuối cùng, nét chữ có phần giống với nét chữ của mình.

"Điện hạ, đây là có ý gì?" Bùi Tranh cong môi, trên mặt mang theo ý cười nhìn tiểu nhân nhi trong ngực.

Kể từ lần cuối cùng nhìn thấy tên của Triệu Lệ Đường trên một vài trang hắn cảm thấy nhẹ nhõm vì tên của mình được viết nhiều hơn.

Điều đó có nghĩa là trong lòng Kỳ Trường Ức hắn quan trọng hơn?

Kỳ Trường Ức vẫn che khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, động đậy vài cái cũng không nói lời nào.

Bùi Tranh đặt tập giấy trong tay xuống, một tay kéo hai cánh tay nhỏ nhắn mảnh khảnh xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn trước mắt hiện lên hai vết ửng hồng, lộ ra vẻ ngượng ngùng đáng yêu.

Kỳ Trường Ức lảng tránh, hắn âm thầm luyện viết tên Bùi Tranh, hiện tại bị phát hiện, lỗ tai của hắn chậm rãi đỏ lên, cơ hồ đỏ bừng.

"Ta, ta, ta..."

Kỳ Trường Ức nói "Ta" một lúc lâu mà không nói gì.

Bùi Tranh cười nhẹ, biết hắn căng thẳng sẽ nói lắp nên cũng không vội, hơi cúi đầu, đôi môi lạnh lẽo chạm vào vành tai nhỏ nóng bỏng, khiến thân thể nhỏ nhắn hưng phấn run lên.

"Điện hạ, hoàn thành chép phạt rất tốt, ngươi muốn phần thưởng sao?"

Kỳ Trường Ức nghe đến từ ban thưởng đã quên mất xấu hổ, hai mắt sáng ngời, "Có! Có! Có!"

Thấy hắn kích động như vậy, Bùi Tranh cũng tạm thời quên đi chuyện không vui lúc nãy, gật đầu nói: "Muốn thưởng cũng không phải là không được, điện hạ cần phải học nhiều một chút, học tốt như vậy, tự nhiên là không thể thiếu phần thưởng." "

Kỳ Trường Ức kích động gật đầu: "Được! Bùi ca ca, ta còn cần học cái gì nữa?"

Bùi Tranh buông tay, lui về phía sau hai bước, cười cười, vươn tay vỗ hai cái, cửa cung lại chậm rãi bị đẩy ra.

Đi vào là một vài mỹ nữ, ăn mặc hở hang, da láng mượt, cả người đều uyển chuyển uốn lượn, mùi phấn trang điểm lập tức phảng phất cả đại điện.

Ánh mắt của những nữ nhân này lộ ra vẻ quyến rũ, trên môi mang theo ý cười, nhìn Kỳ Trường Ức đang có chút sững sờ.

Kỳ Trường Ức liếc mắt nhìn những nữ nhân trông như rắn nước đứng trong đại sảnh, hai má lập tức đỏ hơn, vội vàng dời tầm mắt đi chỗ khác, không biết nên nhìn đi đâu.

Phản ứng của Bùi Tranh hoàn toàn khác với Kỳ Trường Ức, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ, nhìn người cả Điện hạ, giống như đang nhìn thứ gì đó, từ đầu đến chân.

Các nàng nghiêng người hành lễ, "Tham kiếnVương gia điện hạ, tham kiến Bùi đại nhân."

Giọng điệu mềm mại và quyến rũ đến mức thái quá.

Bùi Tranh nhướn khóe mắt, "Ngươi biết ta ngươi gọi tới đây làm gì không?"

"Thưa đã biết "

Bùi Tranh nhìn tiểu nhân nhi ngơ ngác, hơi hơi nâng cằm, "Vậy bắt đầu đi."

Bình luận

Truyện đang đọc