ĐIỆN HẠ KHUYNH THÀNH

Nha hoàn thu dọn đống đổ nát trên sàn, và lặng lẽ rút lui.

Đôi mắt của tiểu nhân nhi vẫn nhắm chặt, không có dấu hiệu tỉnh lại.

Bùi Tranh ngồi ở bên giường, nâng nửa người hắn lên ôm vào lòng, cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi tái nhợt.

Đơn thuần, mong manh, xinh đẹp, vô hồn...

Là bởi vì quá yếu không dậy nổi, hay là căn bản hắn không muốn dậy?

Thừa Phong mời thái y, sao lâu như vậy chưa về!

Nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé mềm mại kia, nóng như thiêu như đốt, những ngón tay mảnh khảnh chen vào khe giữa các ngón tay, khẽ siết chặt.

Hắn sờ tóc, thấp giọng dỗ dành: "Ngoan ngoãn, sao còn chưa thức dậy? Tối qua ta lộng ngươi có đau không?"

"Nhưng ngươi rõ ràng thích như vậy."

"Ta tính khí không nghe theo ai, ngay cả Hoàng Đế cái gì cũng nghe theo lời ta, ngươi thì sao, làm sao lại ngỗ nghịch như vậy?

"Ngươi không phải vẫn luôn muốn dạo chơi trong thành sao? Tỉnh lại ta dẫn ngươi đi, còn không chịu mở mắt?"

"Ngươi không có tình cảm với ta sao? Tình yêu đó có thể chiến thắng hận ý sao? Ngươi không biết ta lấy cái giá gì để Hoàng Thượng giao ngươi cho ta, cho nên ta mới không buông tha cho ngươi. Ta làm sao có thể thả ngươi đi."

"Ta thậm chí còn không tha cho chính bản thân mình".

Khi Giang Du Bạch bước vào tiểu lâu này, Bù Tranh đang ngồi bên cạnh tiểu nhân nhi nằm dưới chăn, bất tỉnh.

Mấy ngày không gặp, vốn tưởng rằng quan hệ giữa hai người đã dịu đi, nhưng Thừa Phong lại vội vàng xông vào Thái y viện, cưỡng ép kéo đi.

Giang Du Bạch không biết chuyện gì đã xảy ra, vì vậy hắn hành lễ với Bùi Tranh, sau đó đi đến bên giường để kiểm tra.

Người tiểu Điện hạ nóng bừng, hai má đỏ bừng, ngay cả hơi thở cũng nhẹ và nông.

Có thể là do gió lạnh, gần đây thời tiết hơi lạnh.

Hắn giơ cổ tay trắng nõn và thanh tú của mình lên, đặt hai ngón tay lên đó để bắt mạch.

Giang Du Bạch sắc mặt càng lúc càng xanh, mạch đập rất yếu, cũng loạn, lúc nhanh lúc chậm.

Ẩn trong cánh tay trắng nõn như củ sen, có một vết đỏ nhỏ, giống như dấu hôn bị dùng sức hút ra.

Tay áo lại được xắn lên, để lộ ra nhiều vết bầm tím và dấu hôn.

Giang Du Bạch hít sâu một hơi, nhẹ nhàng kéo cổ áo tiểu nhân nhi ra, da thịt nguyên bản mềm mại non mịn tràn đầy dấu vết ho.an ái, hiện ra đáng sợ.

Những vết bầm kéo dài khắp nơi, nhất là ở xương quai xanh xung quanh vết sẹo chằng chịt những vết răng hằn thành những vòng tròn ngay ngắn.

Sau khi đóng cổ áo và đắp chăn, Giang Du Bạch đứng dậy và đi thẳng đến chỗ Bùi Tranh.

"Bang" một tiếng giòn vang, Bùi Tranh nghiêng đầu sang một bên, không hề tức giận mà nhếch khóe môi.

"Bùi Tranh! Ngươi biết ngươi đã làm chuyện dã man gì. Điện hạ còn nhỏ, sao có thể chịu được ngươi dày vò! Hiện tại điện hạ phát sốt cao là do bị ngươi hành hạ!"

Giang Du Bạch tức giận đến phát run, tiểu điện hạ đã mất đi sự che chở của Ninh quý phi, hắn đã không có cuộc sống yên bình, vốn tưởng rằng Bùi Tranh bảo hộ hắn chỉ là chuyện nhỏ, nhưng kẻ đã làm tổn thương điện hạ nhất lại chính là Bùi Tranh.

"Giang thái y, làm gì tức giận như vậy, ngươi có thể cứu người sắp chết, chuyện nhỏ này đối với ngươi không đáng nhắc tới."

Bùi Tranh chạm vào khóe môi và cười nhẹ.

Giang Du Bạch nhìn thấy bộ dáng hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến tính mạng người khác của hắn, nghiến răng muốn tát hắn một cái nữa.

Bùi Tranh nhìn hắn không nhúc nhích, Thừa Phong từ bên cạnh vọt tới, đỡ cho Bùi Tranh một cái tát.

Bùi Tranh gạt Thừa Phong sang một bên, "Thật phiền phức."

Giang Du Bạch rút tay về, hít sâu vài hơi: "Nếu biết ngươi như vậy, năm đó ta đã không nên cứu ngươi, để ngươi chết trong sự hôi hám bẩn thỉu kia. Vẫn hơn là bây giờ ngươi trở thành kẻ bất nhân coi thường tính mạng người khác như vậy!"

Bùi Tranh đứng lên, "Nếu không phải ngươi cứu mạng ta, ngươi cho rằng ta để cho ngươi sống đến bây giờ."

Giang Du Bạch siết chặt lòng bàn tay.

"Bùi Tranh! Ngươi còn không phải là người! Ngươi còn có trái tim không! Chỉ cần ngươi đối xử với tiểu điện hạ tốt hơn, hắn có thể bất chấp ở bên cạnh ngươi, làm gì cũng nghe lời ngươi, dù thần trí hắn không bình thương nhưng hắn vẫn là một người cao quý vô song. Bùi đại nhân, ngài còn bất mãn điều gì? Ngài còn muốn gì nữa! Bây giờ mạch đập của tiểu điện hạ cực kỳ không ổn định, hắn ấy chắc chắn đã bị thứ gì đó k.ích thích, tuy rất đau nhưng hắn không muốn tỉnh lại. Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ nghiền nát hắn thành mảnh vụn. Bây giờ để ta xem ngươi có thể tiếp tục lạnh lùng cứng rắn như vậy không!"

Bùi Tranh liếc nhìn tiểu nhân nhi nằm trong chăn, nhợt nhạt và mỏng manh như thể sẽ biến mất ngay lập tức, hắn quay người đi về phía cửa mà không quay đầu lại.

"Vậy ngươi trị thương cho hắn."

Nói xong, hắn bước về phía trước rời khỏi.

Giang Du Bạch nắm chặt nắm đấm trong nháy mắt nới lỏng.

Thừa Phong gọi nha hoàn đến, lấy thuốc do Giang Du Bạch kê đơn và sắc thuốc.

Giang Du Bạch ngồi ở bên giường, trong tay nắm chặt thuốc mỡ có thể trị sẹo, vẫn không biết nên làm như thế nào.

Người nằm dưới chăn được người khác chiếu cố thì không thể từ chối, nhưng khi gặp phải chuyện không nói ra được, bôi thuốc thì thật không thích hợp.

Sau khi suy nghĩ về điều đó, Bùi Tranh vẫn là người thích hợp nhất cho vấn đề này.

Thuốc đã nấu xong, nha hoàn bưng tới. Giang Du Bạch ngồi ở bên giường đỡ hắn dậy, bưng bát thuốc tới bên môi.

Nếu không uống, nước thuốc đen và đắng chảy xuống cằm và vào trong áo.

Giang Du Bạch có chút sốt ruột: "Điện hạ, không uống thuốc sao có thể khỏi, mau uống đi."

Cổ họng của tiểu nhân nhi vẫn bất động, nếu không phải vẫn cảm nhận được hơi thở yếu ớt ấy thì hắn cho rằng đó chỉ là một cái vỏ.

Tất cả nước thuốc đều tràn ra ngoài, không có thứ gì được đưa vào, vì vậy Giang Du Bạch phải sai người sắc thuốc lại.

Từng bát thuốc được mang đến, mà uống chắc chỉ vài giọt, không có tác dụng gì cả.

—— cho đến khi trời tối, thân thể Kỳ Trường Ức vẫn còn nóng bừng, không chỉ mặt đỏ bừng, ngay cả cổ và người cũng hồng hồng.

Giang Du Bạch một mực ở bên giường, dùng đủ mọi cách, thuốc cũng không vào được, nếu như tiếp tục như vậy sốt, sợ là vĩnh viễn không tỉnh lại.

May mắn thay, khi trời tối, Bùi Tranh cuối cùng đã trở lại đi đến tiểu lâu.

Nhìn thấy người trên giường còn chưa tỉnh lại, Bùi Tranh sắc mặt cực kỳ âm trầm.

"Y thuật của Giang thái y thụt lùi nhiều như vậy, nếu ngay cả chuyện nhỏ này cũng không làm tốt được, thì cũng không cần ở lại Thái y viện."

Giang Du Bạch lập tức mất bình tĩnh, "Ngươi nói thì dễ, còn trách móc đổ tội lên đầu ta? Còn không biết ai là thủ phạm gây tội tàn nhẫn!"

Lúc này, nha hoàn bưng một chén nước thuốc nóng hổi khác đi vào, đứng bên giường.

Giang Du Bạch lấy bát thuốc và nhét nó vào tay Bùi Tranh.

"Có biện pháp, đem chén thuốc này rót hết vào trong miệng điện hạ, không làm rơi rớt một giọt, mau lên, nếu chậm trễ, Điện hạ sẽ khó cứu."

Bùi Tranh nhìn hỗn hợp đắng ngắt đen xì trong tay.

Cho uống thuốc?

Hắn đi đến mép giường ngồi xuống, vén chăn kéo người dựa vào trong ngực mình, mặt trước chiếc áo choàng trắng trơn đã lấm tấm rất nhiều vết đen.

Bùi Tranh đưa bát thuốc lên môi, uống một nửa bát rồi bỏ vào miệng, véo má tiểu nhân nhi mím đôi môi mỏng của mình lại.

Trước đây hắn cũng từng bị cho uống loại thuốc này, nhưng tiểu nhân nhi thấy quá đắng nên không nuốt xuống, chỉ cần Bùi Tranh liếc hắn một cái, hắn cũng không dám giãy giụa, chỉ có thể nuốt hết thuốc xuống.

Nhưng bây giờ người hôn mê hiển nhiên không còn ngoan ngoãn như vậy, sau khi truyền thuốc xong, cổ họng nhỏ bé đã bị đóng chặt, đầu lưỡi cào cấu thế nào cũng không chịu mở ra, thuốc từ bên môi tràn ra ngoài ướt cả ngực áo.

Giang Du Bạch ho nhẹ một tiếng, xấu hổ dời tầm mắt đi, chỉ thấy nha hoàn đứng bên cạnh mặt không biểu cảm, tựa hồ không nhìn thấy hành vi thân mật của hai người bọn họ.

Dáng vẻ thận trọng này còn thông minh hơn đám người hầu trong cung.

Bùi Tranh hơi đứng thẳng dậy, vận công, lần nữa uy thuốc.

Chân khí trộn lẫn với nước thuốc xông thẳng vào cổ họng bị đóng chặt và đổ thẳng vào dạ dày của tiểu nhân nhi.

Bùi Tranh cho tất cả số thuốc còn lại vào, lúc đầu chỉ chảy ra một vài giọt.

Sau khi tiểu nhân nhi uống xong thuốc, hắn đột nhiên ho vài tiếng và lông mày hơi nhăn lại.

Giang Du Bạch vội vàng đẩy Bùi Tranh ra, vội vàng tiến lên bắt mạch.

Trên cằm có chút nước thuốc, sắp chảy xuống cổ, Bùi Tranh vươn mu bàn tay lau, thuốc thật đắng, hiện tại trong miệng cũng đắng.

Giang Du Bạch thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi Bùi Tranh rót vào chân khí đã có tác dụng, trong cơ thể tiểu nhân nhi nhiệt độ đang từ từ tiêu tán, mạch đập dần dần ổn định trở lại.

"Đây, thuốc mỡ này, bôi cho hắn." Giang Du Bạch đưa cho Bùi Tranh một hộp.

"Ta làm nó bằng dược liệu tốt nhất mà ngoại tộc cống nạp. Tuy rằng điện hạ không có để lại sẹo, nhưng phòng tránh vẫn thì tốt hơn. Nhớ kỹ, tất cả vết thương đều phải bôi."

" Ý ta là, mọi vết bầm tím đều cần phải được bôi. "

Bùi Trnh cầm cái hộp, nhướng mi, "Bên trong cũng phải bôi sao?"

"Phải! Phải nói mấy lần ngươi mới hiểu được! Chảy máu rồi đấy, ngươi có biết xé rách như vậy đau cỡ nào không?"

Giang Du Bạch tức giận, đang định bưng hộp thuốc đi ra ngoài, lại có chút lo lắng dừng bước.

"Bùi Tranh, tuy rằng từ đầu ta hối hận đã cứu ngươi, nhưng thái y tốt bụng, ta vẫn sẽ cứu ngươi một lần nữa. Ta không hy vọng ngươi sẽ cảm tạ ta, nhưng là giữa ta và Ninh quý phi có mọt cái ân còn ngươi và ta thì khác, ta sẽ đền ơn ân nhân, chưa kể ân cứu mạng, ta đã cố gắng hết sức để chăm sóc cho tiểu điệnn hạ, chỉ mong ngươi hãy đối xử với hắn tốt hơn, ít nhất đừng bức hắn vào tuyệt lộ, được không?"

Giang Du Bạch đứng ở cửa hồi lâu, cũng không đợi được Bùi Tranh đáp lại, nhắm mắt lại bỏ đi.

Tiểu lâu rất yên tĩnh, bên ngoài ánh trăng đã quấn quanh cành cây, thời tiết trở lạnh, gió đêm thổi vào trong nhà, trong phòng lạnh lẽo.

Phất tay đóng cửa lại, Bùi Tranh ngồi bên giường, c.ởi quần áo của tiểu nhân nhi nằm dưới chăn, nhúng ngón tay vào thuốc mỡ mát lạnh và cẩn thận bôi lên khắp cơ thể, bao gồm cả một số nơi 4 mật không thể diễn tả.

Suy nghĩ của hắn chạy như ngựa, khiến hắn hô hấp không đều.

Ngồi đó cả đêm trong im lặng.

Ngày hôm sau, Bùi Tranh với đôi mắt đỏ ngầu bước ra khỏi hậu viên, thay triều phục để đến thượng triều.

Thừa Phong lo lắng đi theo phía sau: "Chủ tử, tối hôm qua ngài nghỉ ngơi không tốt sao? Ngài cũng đừng lo lắng.Giang thái y nói điện hạ chỉ là hơi suy yếu một chút, rất nhanh sẽ tỉnh lại..."

— Một tay xoay người bóp cổ Thừa Phong, Bùi Tranh nghiêng người về phía trước trừng mắt nhìn hắn, trong mắt đỏ như máu thật đáng sợ.

"Nói nhiều như vậy? Ta có bao giờ lo lắng cái gì đâu? Đại sự đều nắm trong lòng bàn tay ta, cần gì phải lo lắng?"

Thừa Phong rũ mắt xuống, "Vâng."

Bùi Tranh buông tay, xoay người ngồi xuống kiệu.

Thật lâu sau, cuối cùng ở Tiểu lâu trong hậu viên cũng có âm thanh vang lên, tiểu nhân nhi đang hôn mê mở mắt ra, sau khi tỉnh lại, lập tức bị áp lực đau đớn và thống khổ không thể nào đứng thẳng lên được, mà cuộn tròn người lại ôm ngực.

Kỳ Trường Ức có một giấc mộng rất dài, trong mộng mẫu thân hỏi hắn vì sao không rời khỏi Bùi Tranh, vì sao không hận Bùi Tranh, vì sao còn ở bên cạnh hắn, vì sao không đau lòng mà chết.

Đau lòng sắp chết, hắn không muốn tỉnh lại, nhưng có một lực lượng đang nắm lấy từng khớp xương trên người hắn, đẩy hắn kéo hắn, ra lệnh cho hắn mau tỉnh lại, nhanh chóng đối mặt với sự thật tàn khốc.

Kỳ Trường Ức lắc người ngồi dậy, dưới thân đau đớn khiến hắn ngạt thở, ký ức hỗn độn ập đến, nước mắt lập tức tuôn ra.

Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi mẫu thân, ta không cố ý, mẫu thân tha cho ta được không...

Chân Kỳ Trường Ức vừa đau vừa yếu, đi được mấy bước đã nặng nề ngã xuống chiếc bàn bên cạnh, tách trà bị đổ, chân trần bị đâm thủng.

Hắn nằm trên mặt đất thật lâu không lấy lại được hơi thở, mới nhúc nhích thân thể, dùng sức đứng lên đi ra khỏi cửa, từng bước một để lại dấu chân đẫm máu.

Không có ai trong sân sau rộng lớn, không có mệnh lệnh của Bùi Tranh, không ai dám bước vào đây.

Kỳ Trường Ức một mình bước ra ngoài, bước chân nhẹ nhàng, đi ra khỏi cổng vườn sau.

Người hầu đang quét sàn nhìn thấy tiểu nhân nhi với khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy, đôi chân trần, phía sau rải rác một hàng dấu chân màu đỏ, liền sợ tới mức tắt thở.

Nha hoàn bị chặt chân vẫn đang bị giam giữ trong ngục thất trong phủ, không ai biết còn sống hay đã chết.

Người hầu vội vàng gọi lão quản gia của chấp chính tới, lão quản gia sai người nhanh chóng đi lấy giày cho điện hạ, mấy người khuỵu xuống một tiếng.

"Điện hạ, điện hạ đừng lung tung nữa, trước mang giày trở về, xin người!"

"Điện hạ, thân thể của ngài còn yếu, trên mặt đất rất lạnh, ngài đừng để bệnh nặng thêm, đến lúc đó, chúng ta đều không thoát tội chết."

"Điện hạ, điện hạ..."

Kỳ Trường Ức dường như không nghe thấy tiếng la hét của gia nô trong phủ vẫn tiếp tục đi về phía cửa, đi được vài bước thì mệt mỏi dừng lại hít thở vài hơi, sau đó nhấc bước tiếp tục đi về phía trước.

Trong lòng hắn tựa hồ có ám ảnh gì đó, phải một mình đi ra khỏi phủ để trốn tránh, tiểu nhân nhi rõ ràng là yếu ớt, chỉ chốc lát nữa sẽ ngã quỵ, vừa bước qua ngưỡng cửa cao của phủ tể tướng từng bước một.

Mấy gia nô đuổi theo phía sau cúi đầu, không dám kéo cũng không dám động, sợ có chuyện không hay xảy ra.

Kỳ Trường Ức đứng ngoài cổng, trên người mặc một bộ quần áo mỏng, trên mặt không có chút huyết sắc nào, vết thương trên chân chảy máu tươi do sỏi đá cứa vào, khi gió lạnh thổi qua giống như sắp đổ gục, nhưng vẻ mặt rõ ràng rất thư thả.

Hắn không biết nhiều chuyện nên nếu đã chắc chắn về một điều thì hắn sẽ kiên định đến cùng, những năm trước của hắn đối với Bùi Tranh đều là như vậy, bây giờ, một trái tim ấm áp giống như đang dần nguội lạnh.

Cách đó không xa xuất hiện một kiệu liễn tôn quý đang chậm rãi đi về phía này.

Kỳ Trường Ức vẫn đứng ở chỗ đón gió, run rẩy vì lạnh.

Lưng của những nô bộc đi theo phía sau đột nhiên ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Đó là đại nhân đã trở về.

Bình luận

Truyện đang đọc