ĐIỆN HẠ KHUYNH THÀNH

Kỳ Trường Ức mơ mơ màng màng thức dậy là đang nằm trên giường ngủ.

Hắn nhớ lại thời điểm hôm qua lúc Bùi Tranh dung thước đánh mông của hắn trở nên sưng đỏ, chạm một chút liền đau, Bùi Tranh còn vừa đe dọa vừa dụ dỗ hắn thề mới chịu buông tha hắn,.

Kỳ Trường Ức sau khi thỉnh an mẫu hậu, liền tới thư phòng chờ đợi Bùi Tranh hạ triều.

Không biết Bùi Tranh dung thủ đoạn gì khiến cho Hoàng Thượng đồng ý cho hắn tự mình dạy dỗ Cửu hoàng tử, phải biết rằng lúc trước chính Thái tử thỉnh cầu Bùi Tranh làm Thái ohó cho Thái tử cũng bị hắn trực tiếp từ chối.

Ở thư phòng chờ mãi chờ mãi cũng không thấy thân ảnh của Bùi Tranh đâu, Kỳ Trường Ức duỗi người bên cửa sổ nhìn ngắm xung quanh.

Cánh cửa phía sau liền truyền đến tiếng động, Kỳ Trường Ức giống như con thỏ nhỏ kinh động, đột nhiên đem cổ rụt trở về.

Tiến vào phòng không phải Bùi Tranh mà là Thừa Phong một thân hắc y.

"Điện hạ, chủ nhân ban ngày có việc bận không thể tới, thỉnh ngài buổi tối đừng ngủ sớm, ở trong điện chờ, chủ nhân lúc đó sẽ có an bài khác".

Kỳ Trường Ức không muốn hỏi nguyên do, nhưng Bùi ca ca phân phó nhất định là có lý do riêng.

Thừa Phong một đường đưa Kỳ Trường Ức trở về tẩm điện.

Phát hiện trên tay Thừa Phong quấn băng gạc, Kỳ Trường Ức quan tâm dò hỏi "Phong hộ vệ, Giang thái y nói ngươi ngày ý đến cứu ta ở Thận Hình Tư nên tay bị thương, nghiêm trọng vậy sao?"

Thừa Phong trả lời: " Điện hạ yên tâm, đã ổn rồi"

Mặt Kỳ Trường Ức đầy áy náy, rảo bước vào tẩm điện, Thừa Phong ở phía sau cửa nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh.

Nửa là chờ mong nửa là hưng phấn ở tẩm điện đợi cả ngày, từ ban ngày chờ đến đêm tối, toàn bộ người ở tẩm cung đều ngủ, chỉ còn Kỳ Trường Ức chống mí mắt ngồi yên ở trên ghế đợi.

Khi hắn nghĩ Bùi Tranh sẽ không tới, phía cửa rốt cục cũng truyền đến tiếng đập cửa.

Kỳ Trường Ức lập tức mở to mắt nhìn, vẻ mặt cảnh giác nhìn đến thân ảnh tối đen phía cửa.

Bóng đen lại vội vnàg gõ lên cửa vài cái, thanh âm đè thấp nói "Mở cửa".

Kỳ Trường Ức nhận ra giọng Bùi Tranh, hắn nhảy dựng lên chạy tới mở cửa điện, chớp chớp đôi mắt tròn nói "Bùi ca ca!"

Bùi Tranh đứng ngoài cửa không mặc quan phục, mà là một thân áo gấm huyền sắc, trên mặt là biểu tình có chút mất kiên nhẫn.

"Không phải nói là người không ngủ chờ ta đến, như thế nào lại chậm như vậy".

Kỳ Trường Ức hướng mắt nhìn xung quanh, che miệng nhỏ giọng nói, "Bùi ca ca nhỏ giọng, ta sợ giống như lần trước thích khách lại tới".

Bùi Tranh giật giật khóe mắt, lười nghe lời giải thích của hắn, trực tiếp lôi kéo cánh tay nhỏ bé yếu ớt của hắn ra hkỏi cửa.

Ngoài cửa điện là cỗ kiệu màu đen đang đợi, hai người một trước một sau trèo vào trong, mấy kiệu phu lắc lư hướng cửa điện phía xa đi tới.

Bùi Tranh ngồi trong kiệu hơi hơi nhắm mắt lại, ngón tay xoa bóp giữa mày.

Hôm nay cả ngày hắn tất cả đều bận rộn tiếp đãi sứ thần Man tộc, sứ thần kia đến kinh đô Thiên triều, ngày mai sẽ tiến cung gặp mặt Hoàng thượng, trước khi đó thì hắn phải chuẩn bị mọi thứ cho thật tốt.

Đặc biệt là nghĩ tới chuyện hòa thân với sứ thần, trong lòng Bùi Tranh liền cảm thấy nổi lên một cỗ tâm tình phức tạp.

Hoàng Thượng nói là muốn hắn đích thân dạy dỗ Cửu hoàng tử, kỳ thật là muốn hắn dạy sự tình khó có thể mở miệng....

Đôi tay nhỏ chậm rãi xoa xoa huyệt thái dương, nhẹ nhàng giúp hắn xoa bóp vài cái, cảm giác thoải mái khác thường mang lại đánh úp hắn. Thống khổ trong đầu hắn chậm lại, nội tâm Bùi Tranh càng nghĩ càng khát vọng nhiều hơn.

Nhưng hắn vừa mở mắt ra liền nhìn đến gương mặt khả ái nhỏ nhắn ngoan ngoãn kia, nhẫn tâm đem cánh tay nhỏ nhắn kia kéo xuống.

"Bùi ca ca, có phải ngươi đau đầu không? Ta có thể giúp ngươi xoa, trước kia mẫu phi có dạy ta qua..."

Tiểu nhân nhi muốn vươn cánh tay tiếp tục giúp Bùi Tranh giảm bớt khó chịu, lại bị hắn cầm tay lại.

"Không cần, điện hạ có nhiều thời gian rỗi như vậy chi bằng lát nữa tự xoa cho chính mình đi".

Ngữ khí Bùi Tranh lạnh nhạt, ánh mắt lãnh đạm, "Thần sợ là vô phúc thụ hưởng"

Kỳ Trường Ức bĩu môi, thu hồi cánh tay, ủy khuất nước mắt không kìm được đảo quanh hốc mắt, hắn ngước mắt đỉnh đầu ngăn nước mắt rơi xuống.

Bùi Tranh thấy hắn run rẩy, đôi mắt mị mị, một tay đem người quay lại, nắm cằm hắn, quả nhiên đôi mắt giống như con thỏ con.

"Không được khóc, đem nước mắt thu về".

Kỳ Trường Ức chớp chớp đôi mắt tưởng có thể đem nước mắt thu về, ngược lại khiến cho nước mắt chảy xuống, nước mắt nóng bỏng rơi xuống đầu ngón tay Bùi Tranh.

Lúc này cỗ kiệu đột nhiên dừng lại, vệ binh gác cổng nghi vấn xem bên trong kiệu là ai, vì Bùi Tranh hôm nay không ngồi kiệu của mình thường ngày, khiến vệ binh không biết.

"Bất luận kẻ nào xuất nhập cửa cung dều phải kiểm tra, ta mặc kệ bên trong ngồi là ai, đều phải kiểm tra, nhấc màn lên cho ta".

Mấy kiệu phu đưa mắt nhìn nhau, không ai dám tiến lại kvén rèm.

Kỳ Trường Ức nghe xong những lời này không khỏi khẩn trương, không gian trong cỗ kiệu chật trội, nếu vén rèm lên sẽ bại lộ ra việc hắn tự mình rời cung, sẽ gây ra chuyện lớn!

Mấy vệ binh ngày thường quen tác oai tác quái, lớn tiếng nói "Động tác nhanh lên! Không nên ép ta phải động thủ, bằng không đến lúc đó bên trên trách tội xuống, mặc kệ là ai đều ăn không hết gói đem đi!"

"Ngươi nói ai bọc đi?"

Thanh âm lạnh băng của Bùi Tranh từ trong kiệu truyền đến, mấy vệ binh kia nghe xong đều bị trấn trụ, tay chống nạnh lập tức thả xuống.

Bùi Tranh một tay nhéo cằm Kỳ Trường Ức, đôi mắt nhìn chằm chằm hắn, lại một bên hướng với người ngoài kiệu nói.

"Ta thật muốn xem ai có gan lớn muốn xốc mành lên".

Lời vừa nói ra, mấy vệ binh kia lập tức châm mềm nhũn, lùm bùm quỳ đầy đất, đánh chết bọn họ cũng không tưởng tượng được Bùi thừa tướng lúc này sẽ xuất hiện ở cửa hậu cung này.

"Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng, là chúng tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn, va chạm đại nhân, đại nhân xem ở chúng tiểu nhân là vi phạm lần đầu, tạm tha chúng tiểu nhân đi!"

Bùi Tranh cong cong khóe miệng, nhìn đôi mắt ướt át của Kỳ Trường Ức đạm cười nói, "Tha các ngươi? Nhưng các ngươi dọa đến con thỏ bổn tướng dưỡng, nên làm cái gì bây giờ đây?"

Mấy vệ binh liên tục dập đầu, "Này......"

Bùi Tranh rốt cuộc buông lỏng tay ra, cằm Kỳ Trường Ức trắng nõn bị nhéo lâu như vậy, lại xuất hiện vài đạo chỉ ngân, hắn phát hiện Bùi ca ca giống như đặc biệt thích nắm cằm của hắn, liền đem cằm hắn niết đỏ.

Duỗi tay nhẹ nhàng vén màn lên một góc, Bùi Tranh thò đầu lười biếng nhìn nhóm vệ binh quỳ trên mặt đất, liếc mắt một cái, "Liền miễn các ngươi làm sai, đày đi biên cương sung quân đi."

Ném xuống khinh khinh phiêu phiêu một câu, cỗ kiệu một lần nữa khởi hành, hướng đến phố phường huyên náo nhộn nhịp người qua lại.

Lại đi một hồi, cỗ kiệu dừng lại trước một lầu xanh, trong lâu ra ra vào vào đều là trung niên nam tử, trên mặt tươi cười béo tròn.

Bùi Tranh vén rèm lên hạ cỗ kiệu, trực tiếp bước vào trong lâu, nhận thấy được người phía sau không theo kịp, ngữ khí lãnh ngạnh nói, "Cọ tới cọ lui cái gì, còn không nhanh lên."

Bình luận

Truyện đang đọc