DIỆN THAN NAM ĐÍCH THẢI SẮC NHÂN SINH (CUỘC SỐNG CÙNG NAM NHÂN MẶT THAN)

Lý Tôn buông đũa, nhìn không chuyển mắt Trần Sắc ở đối diện đang lang thôn hổ yết. Lý Tôn ngày thường tiếp xúc không phải quan to quý nhân có quyền có thế thì là tinh anh hô phong hoán vũ trong thương giới, những người đó không chỗ nào là không nói năng khéo léo, cử chỉ tao nhã, ăn cái gì cũng cắn từng miếng nhỏ nhai kĩ nuốt chậm. Nhìn quen mấy kiểu khách sáo dối trá ấy, Trần Sắc lúc này không chút lễ nghi đáng nói ngược lại có vẻ chân thật, thậm chí còn làm cho anh thấy thật khả ái."Anh cũng ăn đi a." Trần Sắc ngẫu nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Lý Tôn đã buông đũa, nhanh nhanh chỉ chỉ đống đồ ăn trước mặt, miệng mơ hồ nói một câu không rõ.

"Anh no rồi. Miệng em dính đồ ăn kìa." Lý Tôn vừa nói vừa rất tự nhiên rút khăn, vươn tay qua bàn ăn lau lau khóe miệng cho Trần Sắc.

"Cám ơn." Trần Sắc đỏ mặt nói cảm ơn, đầu cúi thấp đến sắp vùi vào trong bát. Cậu mới vừa rồi trong lòng còn oán thầm Lý Tôn mặt than, nói chuyện cũng không hài hước thú vị, hiện giờ lại thấy một Lý Tôn mặt không chút thay đổi giúp mình lau miệng so với người chỉ biết cợt nhả nói lời ngon tiếng ngọt còn lãng mạn hơn.

Cơm nước xong Trần Sắc giúp Lý Tôn thu dọn bàn ăn. Cậu tuy rằng không biết nấu cơm nhưng bình thường ở nhà cũng giúp cha mẹ làm chút việc nhà, cho nên động tác cũng lưu loát. Lý Tôn nhìn Trần Sắc cùng mình bận rộn trong phòng bếp, trong lòng đặc biệt cao hứng nhưng trên mặt vẫn là bộ dáng mặt than như trước, một chút cũng không đem cao hứng trong lòng biểu hiện ra ngoài.

Thu thập sạch sẽ xong, Trần Sắc lại không biết làm gì bây giờ.

Cậu hiện tại đang là sinh viên, lúc này đang nghỉ ở nhà, rồi mới đột nhiên liền cùng Lý Tôn kết hôn. Ngày thường khi ở nhà cậu sẽ lướt mạng hoặc đi chơi cùng bạn bè nhưng hiện tại là ngày đầu tiên sau khi cậu cùng Lý Tôn kết hôn, cậu không có khả năng chạy ra ngoài đi chơi, hơn nữa trước mắt cậu còn chưa hoàn toàn coi Lý gia là nhà mình cho nên có vẻ đặc biệt câu nệ, nhấp nhổm không yên không biết nên làm sao mới tốt.

"Anh...... Anh không đi làm sao?" Trần Sắc tìm chuyện để nói hỏi Lý Tôn.

"Công ty không vội." Lý Tôn cực kỳ ngắn gọn hồi đáp. Kỳ thực Lý Tôn ngay từ đầu vốn tính kết hôn xong sẽ đưa Trần Sắc ra nước ngoài du lịch, hưởng tuần trăng mật, nhưng Trần Sắc lại đưa ra yêu cầu làm đơn giản một chút cho nên Lý Tôn liền đem kế hoạch hưởng tuần trăng mật hủy bỏ nhưng anh lại lo lắng cậu một mình cô đơn tịch mịch nên nghỉ ở nhà bồi cậu vài ngày. Chỉ là Lý Tôn không thường nói chuyện, làm cho không khí giữa hai người ngược lại biến thành xấu hổ.

"À.... Em.... Em..." Trần Sắc vắt hết óc muốn tìm đề tài để nói, chỉ là hai người trước kia chưa từng tiếp xúc, cậu cũng chỉ ngẫu nhiên thấy gương mặt suất khí của Lý Tôn trên TV, đối với sở thích của anh thật sự là một chút cũng không biết, cho nên lắp bắp nửa ngày cũng không biết phải nói cái gì.

"Trong thư phòng có máy tính, nếu cảm thấy nhàm chán có thể lên mạng." Lý Tôn nhìn ra Trần Sắc khó xử, mở miệng giúp cậu giải thoát.

"Không.... Không phải nhàm chán...." Trần Sắc vội vàng lắc đầu nhưng vẫn lập tức đi theo Lý Tôn vào thư phòng.

Bên trong thư phòng có hai giá sách cực lớn, Trần Sắc đoán hẳn đều là sách về tài chính kinh tế, cũng không đi nhìn kĩ. Trên bàn có một máy tính bàn cùng một laptop, Lý Tôn nói laptop là để cho mình làm việc, cho Trần Sắc dùng máy tính bàn.

Trần Sắc ngồi vào ghế hưng trí bừng bừng mở máy tính, nhưng mở lên liền thấy bên trong chỉ có mấy file văn bản.

"Em có thể tải trò chơi về máy tính không?" Trần Sắc xoay qua hướng Lý Tôn đang ngồi đánh máy cách mình không xa dò hỏi.

"Ừ." Lý Tôn gật gật đầu, ánh mắt như trước dán trên màn hình laptop.

Trần Sắc lập tức tải trò chơi về, cài đặt xong liền chìm đắm trong thế giới trò chơi, đến cả lúc Lý Tôn ra khỏi phòng cũng không nhận ra.

Khi Lý Tôn trở lại thư phòng, nhìn đến Trần Sắc vẫn hai mắt chăm chăm dán vào máy tính, trên mặt lúc vui cười lúc tức giận, trong chốc lát khẩn trương lại trong chốc lát thả lỏng, các loại biểu tình muôn màu muôn vẻ, anh dựa vào cửa nhìn khuôn mặt cậu.

"Tiểu Sắc, ăn cơm." Qua một hồi lâu, Lý Tôn mới mở miệng nói chuyện.

"A!? Tiểu Sắc....... Ai?!?" Trần Sắc chỉ ngây ngốc từ máy tính ngẩng đầu lên, có chút không rõ là Lý Tôn đang gọi ai. Một là vì cậu còn đang mải chìm đắm trong trò chơi, hai là vì cha mẹ ở nhà cũng chỉ gọi cậu là Trần Sắc, cho nên nhất thời không phản ứng được. Sau đó thấy Lý Tôn vẫn nhìn mình Trần Sắc mới phục hồi tinh thần, vội vàng trả lời, tắt máy tính, rất nhanh chạy đến trước mặt Lý Tôn.

Lý Tôn đợi Trần Sắc đi tới mới xoay người đi ra khỏi thư phòng.

"Tiểu Sắc.... Tiểu Sắc...." Theo sát sau lưng Lý Tôn, Trần Sắc thấp giọng lặp lại vài lần, cảm giác ngọt ngào dần dần nảy lên trong lòng.

Đi ở phía trước Lý Tôn trong mắt cũng lộ ra ý cười nhàn nhạt.

Bình luận

Truyện đang đọc