DIỆN THAN NAM ĐÍCH THẢI SẮC NHÂN SINH (CUỘC SỐNG CÙNG NAM NHÂN MẶT THAN)

"Lão công không cần....... Sẽ bắn ra....." Bàn tay Lý Tôn không ngừng bộ lộng côn th*t Trần Sắc. Trần Sắc từ trong gương nhìn thấy lỗ nhỏ trên đỉnh côn th*t đã muốn phân bố ra một chút dục dịch, chất lỏng trong suốt chảy xuống phía dưới tạo thành một đạo chỉ bạc dài nhỏ. Cảnh tượng dâm mị kích thích Trần Sắc tình dục tăng vọt, huống chi giữa hai cánh mông còn đang kẹp côn th*t Lý Tôn, Lý Tôn cố kị đến mình còn chưa giúp cậu khuếch trương hậu huyệt, cũng không dám lập tức cắm vào, liền cao thấp di động côn th*t không ngừng cọ sát huyệt khẩu, Trần Sắc bị cọ đến xoay lắc mông, cảm giác bên trong thịt động chính mình đã tao ngứa khó nhịn.Lý Tôn từ trong gương nhìn bộ dáng lo lắng lại kiềm chế không được của Trần Sắc, còn cố ý nhanh hơn tốc độ bộ lộng côn th*t.

"Lão công!" Trần Sắc thét một tiếng chói tai, tinh dịch màu trắng ngà từ côn th*t phun ra, thậm chí còn dính cả lên mặt gương.

"Tiểu Sắc, chúng ta về giường." Lý Tôn làm cho Trần Sắc bắn tinh, chính mình cũng sớm là tên đã lên dây. Tuy rằng đứng trước gương làm tình thật kích thích nhưng anh đau lòng Trần Sắc sợ cậu mệt, vẫn là quyết định lên giường rồi tiếp tục. Lý Tôn cũng không quản côn th*t Trần Sắc còn tích táp chảy xuống tinh dịch, cúi thân trực tiếp đem cậu ôm ngang đi về giường.

Lý Tôn đem Trần Sắc phóng tới trên giường, tách hai chân cậu, ngón tay sáp nhập hậu huyệt rất nhanh khuếch trương vài cái liền điều chỉnh tư thế khẩn cấp đem côn th*t đã trướng đau của mình sáp vào.

Trần Sắc hai chân mở lớn nằm ở trên giường, thân mình bị Lý Tôn trừu sáp không ngừng đong đưa. Hậu huyệt bị côn th*t ma sát vừa tê vừa ngứa, khoái cảm như sóng sau xô sóng trước thổi quét qua mỗi một tế bào toàn thân, Trần Sắc khóc kêu cầu Lý Tôn dùng sức thao mình, đã sớm đem chuyện Điền Điềm vất ra sau đầu.........

Vào giữa lúc hai người càng ngày càng chìm sâu trong bể dục, di động Lý Tôn đột nhiên lại sát phong cảnh vang lên.

"Lão.... Lão công....Điện thoại.....Ô ô..... không cần đỉnh nơi đó......" Trần Sắc đứt quãng hừ hừ nhắc nhở Lý Tôn tiếp điện thoại.

"Không tiếp." Lý Tôn đơn giản chặn chỗ hiểm yếu, trả về một câu, hai tay nắm trụ eo nhỏ Trần Sắc, côn th*t ngoan độc hướng chỗ cậu nói không cần kia đụng vào.

Di động Lý Tôn vẫn như trước cố chấp vang lên không ngừng.

"A a......Thật thoải mái... thật thích..... mau bị thịt heo bổng lão công thao chết..... Lão công.... tiếp.... tiếp điện thoại...." Trần Sắc xả yết hầu vừa khóc vừa kêu, chỉ là tiếng chuông di động phiền phức lại làm cho cậu không thể hoàn toàn đắm chìm vào trong hoan ái.

"Tiểu Sắc, chờ một chút." Tuy rằng Lý Tôn căn bản không nghĩ để ý tới nhưng di động tiếp tục đổ chuông thật sự ảnh hưởng đến tính trí của hai người. Lý Tôn đành phải dừng lại động tác thao lộng, vươn tay lấy di động tiếp điện thoại.

"A......" Hậu huyệt đang bị thao đến sảng khoái, Lý Tôn đột nhiên dừng lại làm cho Trần Sắc khó chịu hừ một tiếng lại nhanh chóng nâng tay che miệng, sợ hãi thanh âm của mình bị người ở bên kia đầu dây nghe được.

"Hai người hiện tại đừng tới đây, con ngày mai dẫn cậu ấy qua. Được rồi, cứ như vậy đi, con cúp máy." Không biết là ai gọi tới, Lý Tôn mặt nhăn mày nhó, biểu tình cực không kiên nhẫn chưa nói hai câu liền cúp điện thoại.

"Lão công, là ai gọi tới........ A!" Trần Sắc vừa định mở miệng hỏi, chỉ là nói còn chưa hết câu liền bị Lý Tôn đột nhiên đâm sâu một cái làm cho thay đổi âm điệu.

Không còn tiếng chuông di động phiền nhiễu, chỉ còn lại thanh âm hai thân thể va chạm mãnh liệt. Dưới trừu sáp cùng va chạm như phát điên của Lý Tôn, Trần Sắc lập tức liền quên đi chuyện điện thoại, toàn bộ thể xác và tinh thần đều chìm đắm trong khoái cảm........

Hoan ái qua đi, Lý Tôn giúp Trần Sắc tắm rửa sạch sẽ, đưa cậu đến trên giường dùng chăn bao kín. Lý Tôn cũng lập tức lên giường chui vào ổ chăn đem Trần Sắc kéo vào trong lòng.

"Lão công....." Trần Sắc vùi mặt vào cần cổ Lý Tôn, mơ hồ không rõ lẩm bẩm một tiếng.

"Tiểu Sắc, ngủ ngon." Lý Tôn giúp Trần Sắc dém góc chăn, buộc chặt cánh tay đem cậu ôm càng chặt một chút, phòng ngủ rất nhanh liền không còn tiếng động.

*****

"Lão công......." Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Sắc dụi mắt đi ra khỏi phòng ngủ, cả người giống như gấu koala dán lên lưng Lý Tôn.

"Hôm nay cuối tuần, sao không ngủ thêm chút nữa?" Lý Tôn tiếp tục bận rộn làm bữa sáng, đem trứng ốp đã vàng từ chảo bày ra bàn.

"Đói bụng. Thơm quá....." Trần Sắc nhăn mũi hít sâu một hơi.

"Đi rửa mặt đi, lập tức có thể ăn." Lý Tôn quay đầu nhìn Trần Sắc còn ngái ngủ, dặn dò một tiếng lại quay đầu tiếp tục bận rộn.

"Ưm." Trần Sắc nhanh chóng chạy về phòng ngủ rửa mặt.

Khi Trần Sắc lại từ phòng ngủ đi ra, Lý Tôn đã dọn xong bữa sáng lên bàn ăn. Trần Sắc ngồi vào trước bàn ăn, cúi đầu liền bắt đầu lang thôn hổ yết.

"Tiểu Sắc." Thời điểm Trần Sắc đang căm đầu ăn bữa sáng, Lý Tôn đột nhiên mở miệng gọi.

"Dạ?" Trần Sắc ngẩng đầu lên, khóe miệng còn dính chút sữa đậu nành màu trắng.

"Cha mẹ anh đã từ nước ngoài trở về, anh hôm nay muốn đưa em đi gặp họ." Lý Tôn rút khăn tay giúp Trần Sắc xoa khóe miệng, ngữ khí bình thản thuận miệng nói.

Bình luận

Truyện đang đọc