DIỆN THAN NAM ĐÍCH THẢI SẮC NHÂN SINH (CUỘC SỐNG CÙNG NAM NHÂN MẶT THAN)

Đợi một người lớn lên!?" Trần Sắc thì thào lập lại.

"Ừ." Mẹ Lý gật gật đầu khẳng định.

"Anh ấy chẳng lẽ là....... chờ con!?" Trần Sắc thật cẩn thận nhưng lại không dám tin hỏi. Cậu không thể tin được Lý Tôn là đợi chính mình, nhưng tưởng tượng đến hồi mới kết hôn, Lý Tôn đối mình tốt như vậy lại làm cho Trần Sắc trong lòng đối việc này tràn ngập chờ mong."Tiểu Sắc, con cảm thấy sao!?" Mẹ Lý cười hỏi lại cậu.

"Nhưng.... Nhưng là trước kia con cùng anh ấy căn bản không quan biết nhau!?" Trần Sắc hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

"Là tại thằng con ngốc của mẹ đến lão bà cũng không biết đường theo đuổi. Lý Tôn nói cho mẹ biết nó 5 năm trước nhìn thấy con, chính là nhất kiến chung tình, lại là đơn phương. Nhưng lúc ấy con mới 13, 14 tuổi, nó vẫn đợi a đợi. Có một ngày nó đột nhiên gọi điện thoại tới nói hai đứa đã đi đăng kí kết hôn, mẹ lúc ấy vì có việc ở nước ngoài không thể về nhưng trong lòng đặc biệt cao hứng, liền hỏi nó làm thế nào đem con đuổi tới tay. Kết quả nó nói là nhúng tay làm cho công ty cha con xảy ra chút vấn đề, rồi mới bức con cùng nó kết hôn......... A........" Mẹ Lý lắc đầu thở dài, biểu tình bất đắc dĩ.

"Công ty cha con....... là do Lý Tôn anh ấy......" Trần Sắc giật mình trừng lớn hai mắt.

"Mẹ vẫn nghĩ là kết hôn xong nó sẽ đem mọi chuyện nói cho con, nhưng vừa rồi mới biết được nó cái gì cũng chưa nói. Tiểu Sắc, chuyện này quả thực là Lý Tôn không đúng nhưng mẹ vẫn hy vọng con có thể tha thứ cho nó. Con vừa rồi cũng nói Lý Tôn đối con rất tốt, mẹ hy vọng hai đứa có thể hạnh phúc cả đời." Mẹ Lý vỗ vỗ mu bàn tay Trần Sắc, nói lời thấm thía.

"Mẹ....... Vâng, con sẽ!" Trần Sắc trong lòng ấm áp, kiên định gật đầu. Nếu là lúc vừa kết hôn biết được việc này, cậu khẳng định sẽ đối Lý Tôn tâm sinh thầm oán. Nhưng nay hai người đã sống chung một đoạn thời gian, Lý Tôn đối tốt với mình, sủng mình, Trần Sắc đều nhất nhất ghi tạc trong lòng, cũng tin tưởng anh là thật tâm thích mình. Hơn nữa hiện tại công ty của cha cũng không có việc gì, thậm chí có Lý Tôn hỗ trợ còn phát triển rất tốt, cậu cũng không tất yếu vì chuyện quá khứ mà tính toán chi ly.

"Tiểu Sắc nhu thuận hiểu chuyện như vậy, sau này Lý Tôn nếu khi dễ con, mẹ giúp con xử lý nó. Được rồi, cha con bọn họ cũng nên bàn chuyện xong rồi, chúng ta trở về đi." Mẹ Lý nhẹ nhàng thở ra, kéo Trần Sắc trở về phòng khách.

"Tiểu Sắc......" Lý Tôn vừa thấy Trần Sắc đến liền lập tức nghênh đón, cũng biết mẹ khẳng định đã đem mọi chuyện nói ra. Lý Tôn còn chưa biết thái độ của Trần Sắc, vẻ mặt bất an nhìn cậu.

"Lão công." Trần Sắc nhẹ nhàng gọi, trên mặt lộ ra tươi cười ôn nhu.

"Tiểu Sắc!" Lý Tôn lập tức sáng tỏ hết thảy, cũng không cố kỵ cha mẹ đều ở đây, hai tay gắt gao đem Trần Sắc ôm vào trong lòng.

Cha mẹ Lý liếc nhau, trên mặt lộ ra tươi cười hiểu ý.

Mọi khúc mắc đều đã được hóa giải, không khí cũng liền trở nên thoải mái, người một nhà nói nói cười cười ăn cơm trưa, Lý Tôn cùng Trần Sắc liền trở về nhà mình.

"Ngô....." Hai người vừa bước vào cửa, Trần Sắc liền bị Lý Tôn áp lên vách tường, miệng dán lên, Lý Tôn trực tiếp đem đầu lưỡi liền vào trong miệng cậu.

Đừng nhìn Lý Tôn trước đó vẫn luôn giữ cái mặt than, bộ dáng bình tĩnh, một bộ khí định thần nhàn, kỳ thực trong lòng cũng không yên, bất an bất ổn. Lý Tôn sợ hãi Trần Sắc sau khi biết được chân tướng sẽ chán ghét mình, thậm chí hận mình, cũng không nghĩ đến cậu căn bản là không hề tức giận. Một tiếng "lão công" khi đó làm cho Lý Tôn thật cảm động, chính là ngại đang ở trước mặt cha mẹ không tiện tiến thêm một bước, hiện tại vừa đến nhà, tự nhiên là lập tức đem cảm động của mình chuyển biến thành "hành động thực tế."

Lý Tôn một bên hôn Trần Sắc một bên động thủ cởi quần áo của cậu. Trần Sắc cũng nhu thuận đến đòi mạng, không một chút phản kháng, bị Lý Tôn cởi áo, thoát dây lưng, lột quần........ Còn đang ở cửa, cậu đã bị Lý Tôn thoát không còn một mảnh.

Bàn tay Lý Tôn ở trên da thịt nhẵn nhụi của Trần Sắc chung quanh vuốt ve. Trần Sắc bị sờ đến thân mình mềm nhũn, tựa lưng vào tường trượt xuống. Lý Tôn thấy thế liền nhanh chóng xoay người ôm lấy cậu trở về phòng ngủ.

Lý Tôn đem Trần Sắc phóng tới trên giường, nhanh chóng đem chính mình cũng cởi sạch lập tức áp lên.

Hôn môi, vuốt ve, khuếch trương, tiến vào, trừu sáp......... Thẳng đến khi hai người cùng nhau tới đỉnh dục vọng.

"Lão công!" Sau khi hoan ái, Trần Sắc cực độ mệt mỏi được Lý Tôn ôm vào trong lòng ngủ. Ý thức Trần Sắc dần dần mơ hồ, lại đột nhiên như nhớ tới cái gì lại ngẩng đầu nhìn Lý Tôn.

"Ừm." Lý Tôn ứng thanh.

"Em yêu anh!" Trần Sắc thanh thúy mà vang dội nói to.

"Anh cũng yêu em!" Trong nháy mắt, trong lòng Lý Tôn ấm rực, mặt mày lộ ra tiếu ý mềm mại.

Hoàn.

Bình luận

Truyện đang đọc