ĐỊNH MỆNH

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thuyền tấp vào sát cạnh với thuyền thuê và thuyền riêng của người đến mua tìm hàng hóa. Chợ này cách xa đảo thành* về hướng đi pháo đài Bangkok**, đều có rất nhiều dân ngoại từ các nước. Khu vực mà cô đến mua đất sét trắng này đây đa phần là thương nhân Ấn Độ và thương nhân từ Lavo*** hoặc Lopburi, nên có sân phơi nhang Ấn và sân phơi bột đá đất sét trắng theo từng khoảng cách. Pudtan nhìn nhiều chiếc thuyền buồm đậu sát cạnh nhau ở gần, thì vẫn nhìn thấy thuyền đã hạ buồm, sóng nhỏ lăn tăn nên không gây nhiều hư hại cho người chèo thuyền chở người đến.

*Tại sao gọi là đảo thành thì hãy trở lại nhìn bản đồ trong bài giới thiệu truyện nhé. Đảo thành dùng để gọi phần trung tâm của thành Ayutthaya thời xưa, do bốn phía được bao bọc ba dòng sông, phía Bắc là sông Lopburi, phía Đông là sông Pasak, phía Tây và phía Nam là sông Chaopraya.

**Bangkok ở đây không phải là thành phố Bangkok thời hiện đại, mà là cách gọi trước kia của tỉnh Thonburi. 

**Tên cũ của tỉnh Lopburi.

“Nơi này là khu vực buôn bán và khu vực thợ thủ công. Khi khuân đồ xuống khỏi thuyền buồm lớn thì sẽ thuận tiện cho việc bày biện đồ để bán, không cần vào sâu đến tận đảo kinh thành. Vả lại để chúng ta dễ dàng chăm sóc thì sắp xếp cộng đồng cho dân mỗi một nước ở bên ngoài. Ngươi chắc chưa từng thấy đâu nhỉ.” Meun Maharit mở miệng kể như thể kiềm chế khiến cho Pudtan không thể liếc cho hai ba lần.

“Chắc chắn chưa từng thấy như thế này rồi, nhưng ngài Meun hẳn cũng chưa từng thấy theo như ta từng thấy.”

“Xứ sở của ngươi như thế nào? Có cách xa Krung Sri Ayutthaya lắm không?” Giọng nói đó sốt sắng một cách hiếu kỳ.

“Xa ạ, rất xa.” …Xa mỗi người một thời gian đến mức có thể gọi là mỗi người một thế giới.

“Là cõi trời giống như người hầu của ngươi nói sao?”

“Nói là cõi trời thì cũng nửa nửa thôi, nói là cõi địa ngục thì cũng suýt đúng. Càng là mùa nóng thì nóng giống như đập xuống địa ngục luôn vậy.”

“Ngươi nói năng thật lạ.”

“Chúng ta đừng nói nhiều về chuyện xứ sở của ta. Nói đến thì khó mà giải thích.” Pudtan nhìn nàng Eung đang trả giá với bà bán đất sét trắng trong khi cúi nhìn các cây thảo dược được bày bán khắp nơi. Do chỉ mải nhìn hàng hóa thảo dược nên không quan sát thấy có đôi mắt lồi ra của người thân hình gầy đang đanh nhìn chăm chú về phía nàng Eung và mình. Khi nai Kam nhìn thấy dao găm được giắt ở eo của Meun Maharit thì liền vội né vào góc, nhưng vẫn quan sát nhìn đến đầy ý đồ, cúi nhìn bộ dạng bản thân thì thấy cực kỳ không công bằng khi bản thân phải rơi vào cực khổ đói khát, không được vào sòng bạc như từng được vào, lại còn phải tránh mặt chủ nợ đến mức chui rúc. Đôi mắt như loài rắn độc có sát khí mãnh liệt.

Pudtan càng nhìn thấy thực vật nằm chất đống này thì suy nghĩ lại càng bay nhảy thật xa. Càng biết được rằng đám thực vật này có đặc tính trong việc dưỡng sắc đẹp và có tác dụng về mặt chữa trị thì nghĩ rằng con đường của bản thân trong thế giới quá khứ này bắt đầu rộng mở rồi, lại càng có số lượng không ít các thực vật thích hợp cho việc nuôi trồng nông nghiệp hữu cơ mà cô cần nữa. Đám là thân rễ cành nhánh thì trông tươi mới, hẳn là dễ trồng nên liền kêu nàng Eung mua sạch hết, mỗi thứ hai mươi bộ. Và lại còn có thảo dược tạo mùi tạo màu được trộn thành bột nữa, đám lõi cây tô mộc, lõi cây tử đàn, và hoa hồng hoa bao gồm cả tìm mua bột đất sét trắng và thật nhiều gói sáp mật ong trắng loại được đun bằng dầu trôm và dầu lá hoắc hương. Nhất là bột đá mà tính ra là đồ tốt được dùng làm nguyên liệu trong việc làm mỹ phẩm. Bột đá đấy làm từ cát muối được đem đi rang rồi rửa ra, hay gọi là sấy khô cho đến khi chỉ còn lại bột trắng.

*Theo chú thích của tác giả, đây là loại dầu được chiết từ hạt cây trôm, dùng trong chế biến thức ăn, nhóm lửa và đun sáp mật ong.

“Bột đất sét trắng mua nhiều thì uổng phí suông đấy ạ, lấy nhiều thì phải cất phải phơi. Lấy đủ dùng cho một tháng hẳn là đủ, bột đất sét trắng cũ thì nào có tốt.”

“Được, chuyện này theo ý chị Eung, mua cả băng phiến nhé chị.”

“Ngươi mua nhiều thế này làm gì?”

“Đám nghệ này ta sẽ đem nuôi trồng, ngoài ra sẽ đem đi làm mỹ phẩm, và ta cũng nghĩ rằng làm mỹ phẩm để bán hẳn là tốt.”

“Như thế nào?”

“Thì mỹ… à, bôi da, mấy thứ đắp mặt được bọc lá chuối để bán đấy. Chế thành công thức đặc biệt rồi làm phấn màu để làm blush nhẹ. À… đánh cho má phớt đỏ hoặc là eye… Ờ, bôi lên mí mắt cho có màu sắc đấy ạ.” Thấy Meun Maharit có sắc mặt cố gắng thấu hiểu một cách mãnh liệt thì vội xua tay qua lại.

“Ngài không hiểu đâu, là chuyện của phụ nữ.”

“Chính ta cũng có hai em gái, cớ gì ngươi lại cho rằng ta không hiểu.”

“Đàn ông mà nghĩ rằng hiểu chuyện của phụ nữ thì cả trăm trong một trăm đều không không bao giờ thật sự hiểu được như phụ nữ với nhau đâu ạ. Nói thật đôi khi chính ta cũng còn không hiểu bản thân mình.” Lời nói ngớ ngẩn khi không để tâm nữa thì có thể nghe bỏ qua cho không chói tai, anh liền hỏi han tiếp cùng sự hứng thú.

“Thế sẽ bán được sao? Khi mà mỗi một thứ mà ngươi mua, người khác đều có thể tìm mua dễ dàng hết.”

“Nó nằm ở sự hoà hợp và phát triển sản phẩm ạ.”

“Sự hòa…” Meun Maharit nhắc lại lời rồi thở dài vang thượt ra. “Nói năng thật kỳ lạ, không hiểu được ý nghĩa.”

“Ôi chao… Thì đừng hỏi nhiều đi ạ, ngài Meun cái gì cũng đều muốn biết muốn thấy hết cả. Chính ta cũng không biết trả lời thế nào cho đúng nội dung nhất. Coi như đây là một sự đầu tư mà ta nghĩ rằng có thể kiếm tiền cho ta được. Xong nhé.”

“Xem ra ngươi muốn rất nhiều tiền, suy nghĩ làm nhiều thứ. Ta thấy mảnh đất ở chòi của ngươi cũng có rất nhiều khoảnh, định lấy tiền đi làm điều gì?”

“Định bảo ta ham tiền chứ gì…” Pudtan nghía nhìn nàng Eung và nai Perm đang giúp nhau chia đồ để khuân về phía thuyền một cách siêng năng thì ánh mắt dịu xuống.

“Trước khi ta quay về, ta muốn chuộc thân cho chị Eung và anh Perm. Cả hai người là người tốt, siêng năng, chịu khó, trung thực. Dù chỉ vừa quen biết nhau nhưng cũng chăm sóc ta rất tốt, ta muốn họ được tự do không phải là hầu tớ của ai. Bà Kui quả thật có lòng từ tâm rất cao, nhưng dù thế nào thì được tự do không phải làm hầu tớ cho ai cũng tốt hơn.” Meun Maharit nghe rồi thì nhìn góc mặt trở nên dịu dàng một cách vô thức. Trái tim đập nhảy đến sai nhịp như thể bị bóp vò đến mức khiến cho bập bùng cả người. Đôi mắt đanh cứng dịu xuống của người con gái này ảnh hưởng mạnh mẽ đến anh đến mức phải vội ngoảnh mặt tránh và chuyển chủ đề nói chuyện.

“À, ta nghĩ ra muốn hỏi ngươi về cử chỉ lấy ngón cái và ngón trỏ chạm vào nhau, đó nghĩa là cần tiền sao?”

“Vâng, xứ của ta có tiền in. À… đại loại là tiền giấy đấy, khi giấy chồng lên nhau thì phải chà cho nó tách ra thành từng tờ. Thành ra cử chỉ này chính là biểu tượng rằng đem tiền đến.” Pudtan giơ ngón cái và ngón trỏ bắt chéo lại rồi chà tới lui cho chàng trai hiếu kỳ nhìn.

“Tiền giấy sao? À, hẳn là giống ngân phiếu của xứ Tàu có phải không?”

“Chắc là đại loại thế, có dấu ấn màu bạc hoặc vàng. Có dấu nhằm ngăn ngừa việc làm tiền giả.”

“Ta thật muốn nhìn thấy xứ sở của ngươi quá, hẳn là phát triển thịnh vượng hơn cả xứ của ta có đúng hay không?”

“Thì… Vật chất hẳn là phát triển hơn.”

“Như thế nào?” Thái độ rất hiếu kỳ khiến cho trở nên đáng yêu đến mức Pudtan mỉm cười nhẹ.

“Nếu kể thì sẽ rất dài, ta hẳn không có thời gian nhiều đến thế. Cũng đã chiều muộn quá rồi, còn phải ghé xem hạt giống rau ở nhà nổi Banggaja nữa.”

“Được, từ từ kể, dù sao ta và ngươi hẳn còn gặp nhau thường xuyên.” Pudtan nghe rồi thì chỉ có thể đảo mắt.

Một chiếc thuyền nhỏ tăng lên thành bốn chiếc thuyền. Hai trong số bốn chiếc là thuyền được thuê thêm cùng với người làm để mang rất nhiều đồ đạc mà Pudtan mua đấy đưa về nhà. Toàn bộ thuyền chạy ngang qua khu vực các cộng đồng khác nhau và bến thuyền nằm ở hai bên trái phải. Pudtan lấy chiếc khăn rằn yêu thích đến choàng đầu để chống nắng trong khi nhìn lối sinh hoạt nhộn nhịp bằng ánh mắt hơi hoài nghi.

“Quay trái quay phải thì chỉ có toàn chợ, dân Ayutthaya hẳn cũng toàn là chân shop giống nhau.” Khi quen được rồi thì vài lời nghe thấy có thể vờ để cho trôi qua tai, Meun Maharit liền nói một cách niềm nở tựa như khoe khoang về đất nước mình.

“Phải, ở Ayutthaya có rất nhiều chợ mua bán. Nếu ngươi thích xem áo vải, ở chỗ dãy mà có cửa hông nhỏ thì có bến thuyền thuê ngang qua chùa Pranang Cherng, khu bến cát có tiệm bán vải Sompak Cherng Pum, vải Sompak Cherng, vải Sompak Long Juan, vải Sompak Riw*. Khu Chakrai đại* thì có chợ vải hoa văn. Hai người em gái của ta thường xuyên đến tìm mua. Khi có quý tộc có tiền đến mua thì người bán ai nấy đều ưa thích, vì thường không ai trả giá. Hai em gái ta cũng vậy.”

*Sompak, đọc ‘xổm pặc’, là một loại vải dùng quấn phần thân dưới dành cho giới quý tộc khi vào diện kiến nhà vua. Loại vải này xuất xứ từ Khơ-me, cái tên sompak cũng là cách đọc trại đi từ tên gốc trong tiếng Khơ-me có nghĩa là ‘vải quấn’. Vải Sompak chia ra nhiều loại như liệt kê bên trên, mỗi loại có màu sắc và hoa văn khác nhau, các tầng lớp quý tộc khác nhau sẽ dùng loại vải Sompak khác nhau tùy thuộc vào tước vị và quyền lực ruộng đất. 

Mình cũng thử tìm kiếm hình ảnh các loại vải Sompak nhưng không có kết quả rõ ràng nên không dám dùng bừa. Nhưng loại vải này từng xuất hiện trong phim Nhân Duyên Tiền Định, trong cảnh mà nhân vật của Pope và Panjan nhận vải Sompak từ nhà vua khi được thăng tước vị như trong ảnh.



**Tên kênh đào nối sông Lopburi phía Bắc và sông Chaopraya ở phía Nam.

“Thế thì không được fin rồi.”

“Hừ…”

“Ngài không biết gì cả, phụ nữ sẽ fin nhất là khi có được đồ giảm giá đấy. Là ông to bà lớn người giàu thì không thể trả giá vì sẽ mất danh dự. Thật là khó sống quá, người giàu người nghèo nơi này hẳn là ai nấy đều băn khoăn một hai điều.”

“F…fin?” Người con gái này nói lời không khác gì mẹ của anh.

“Ừ fin, rối chứ gì, nó nghĩa là…”

“À, ta biết. Fin nghĩa là hả hê. Fin quớ nghĩa là cực kỳ hả hê.” Pudtan nhìn chàng trai trước mặt cùng biểu hiện ngây ra khi anh biết được ý nghĩa. Meun Maharit vẫn nói tiếp một cách nghiêm túc.

“Và đúng như ngươi nói, con người ta khi có sự sống thì đều phải vùng vẫy cùng nó dù cho là ở địa vị nào. Người nghèo vùng vẫy kiểu người nghèo, người giàu vùng vẫy kiểu người giàu. Càng có tước hiệu thì càng phải cẩn thận là chuyện thường tình, trả giá quá nhiều thì sẽ trở thành điều tiếng rằng dùng tước vị ra đe dọa nhằm có được đồ thì sẽ bị phạt.” Càng nói thì càng tự thấy đúng, cha anh là Praya cai quản nhà bè, con đường tham ô lại càng có nhiều đến mức gần như thấy tiền sâu cong lấp lánh vô số còn hơn cả sao trên trời. Nếu như lỡ tham lam hay chểnh mảng đến mức có người đem đi tâu báo thì sẽ gây rắc rối cho cả gia đình.

“Thế hình phạt ở đây có tru di thất tộc không ạ?” Khi cô nghe đến chuyện phạt thì lên tiếng hỏi cùng sự tò mò, thật tiếc rằng cô chưa từng để tâm chuyện lịch sử do thấy là chuyện xa xôi với bản thân, nên đành phải dựa vào việc hỏi han thật nhiều như thế này.

Với cô thì chuyện biết các giống thực vật khác nhau mới gọi là gần gũi, đáng học hỏi. Nếu như nghèo khó thì còn có thể lấy kiến thức ra trồng rau trồng cỏ duy trì cuộc sống. Việc cô rơi vào cực khổ trong thời đại man rợ thế này thì càng chắc chắn rằng bản thân suy nghĩ đúng. Cô may mắn khi có kiến thức về mặt rau củ lương thực. Nếu không thế thì chắc hẳn chỉ có thể nằm chết đói theo như Mae Glin cháu bà Kui mắng bừa vào lúc cãi nhau.

“Nơi mà ngươi rời đi khác với nơi này lắm sao?”

“Khác văn hóa và technology ạ. Nhưng nguyên tắc sống thì xem ra không khác mấy. Nhưng mà trả lời câu hỏi của ta trước đã, có tru di thất tộc chết hết cả nhà không?”

“Văn… À.” Hai từ này tương đối lạ tai giống như tiếng Anh mà mẹ từng dạy cho, nhưng vốn từ vựng thì anh biết có hạn do không mấy khi dùng. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt hối thúc cần câu trả lời hơn là câu hỏi thì anh liền thở dài trước khi thay đổi dạng câu để trả lời người con gái điên cuồng này đây.

“Có cả thất tộc, hay cả dòng tộc cũng có, nhưng phải là tội liên quan đến việc phản loạn giành ngôi vị. Hỏi han làm gì, thật không hiểu chuyện. Chuyện này ai họ lại nói với nhau.” Dù cho phàn nàn nhưng anh cũng sẵn lòng trả lời.

“Ơ, thế thì đưa ví dụ, như đàn ông làm quan rồi làm sai nhận tiền hối lộ thì vợ con có phải chịu tội theo không?”

“Nếu là hầu tớ của đức vua mà làm sai thì có thể bị quất một trận, mỗi trận 40 cái, nếu không thì sẽ bị phạt theo như lỗi sai. Tài sản có giá trị hầu tớ nhà ở đất đai đều sẽ bị tịch thu. Ngay cả vợ con cũng tính là tài sản bị tịch thu, có thể bị nhốt vào ngục hoặc bị bán đi làm hầu tớ, đưa tiền vào phủ kho của cung.”

“Không giết cho chết nhưng cũng ác không ít. Người từng sống sung sướng lại phải làm nô lệ cho họ đàn áp thì cũng giống như sống không bằng chết.” Meun Maharit nghía mắt nhìn khuôn mặt duyên dáng đang hơi chu môi đó rồi phải thầm thở dài. Hành động gần như tựa như mẹ, lời ăn tiếng nói lại càng tựa hơn. Nếu cha thấy nàng còn trẻ tuổi xinh đẹp trong trắng rồi hài lòng thì mẹ sẽ tổn thương nặng. Do lời nói rằng người con gái kỳ cục không có ai giống từ trong miệng của cha nhất định sẽ thay đổi, và anh phải trầm ngâm nhìn người con gái kỳ cục số hai trước khi quyết định chắc chắn rằng không thể để người con gái này gặp cha mẹ của anh được.

Bình luận

Truyện đang đọc