ĐỊNH MỆNH

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Điều tra chuyện thế nào rồi con Im?” Mae Glin kéo người hầu thân cận đến lén nói chuyện ở chỗ khuất mắt người khác.

“Ngày mai cô chủ Pudtan, con Eung và Ai Perm sẽ đi hội ở chùa Putthaisawan, con Eung nói rằng người nhà Praya Wisutsakorn sẽ đến đón.”

“Bà Kui nói với ta rằng thần thánh gửi gắm nó đến, cớ sao ta lại nghe rằng nó là họ hàng của Khun Ying Karaket chứ. Ta nghĩ không người này thì người kia nói dối đấy con Im.”

“Cô chủ Pudtan mặt từa tựa Khun Ying Karaket đến thế, ta thấy rằng quả thật là họ hàng với nhau rồi.”

“Họ hàng địa vị thấp nên họ không chịu đón về sống cùng đấy. Ta vốn đã suy nghĩ mà, nó nào phải thiên thần tiên nữ theo như nó vờ giở trò mánh khóe với bà của ta. Thế thì ngày mai ngươi đi nhìn lén cem khi nào nó xuống thuyền rồi thì đến nói với ta.”

“Cô chủ suy nghĩ định làm gì nữa ạ? Không đi lễ hội nghi thức hoàng gia Jong Priang sao? Ta nghe bảo sẽ có diễn rối bóng*, họ bảo sẽ diễn vở Ramayana cả đêm luôn đấy ạ.”

*Trong tiếng Thái đọc là ‘nẳng dài’, dịch theo nghĩa đen là “da to”, mà từ ‘nẳng’ hiện nay cũng mang nghĩa là “phim”. Còn trong thời xưa thì đây là màn diễn rối bóng mà con rối là những miếng da trâu to được sơn vẽ như trong ảnh.



“Ta nhất định sẽ đi, ngươi nhìn lén rồi đến báo cho ta biết ở chùa. Vì dù thế nào ta cũng cần phải để cho người khác làm nhân chứng một lần.” Vết thương từ việc bị quất roi còn chưa nhạt, lần này đau nhói ngứa cả lưng càng khiến cho cảm thấy tức hận.

“Nếu không phải vì nó thì hẳn đã không bị bà đánh rồi.”

“Nhưng nếu cô chủ không lấy sợi dây chuyền đem bán thì chuyện sẽ không thành thế này đâu ạ.”

“Ngươi cũng nghe cũng thấy nó thách thức ta nhiều điều. Nó định tát ta, rồi người muốn ta chịu rút lui và ở yên như thế sao? Và bà cũng nói với ta rằng nó đã lấy lại được sợi dây chuyền rồi, đây không phải đồng nghĩa là ta bị đánh vô lý sao?”

“Cô chủ Glin ạ, cô chủ chưa từng như vậy. Cớ gì khi là chuyện của cô chủ Pudtan thì cô chủ lại sốt sắng tức hận đến thế này ạ? Ta e rằng nếu xảy ra chuyện thì sẽ dẫn đến bị phạt nặng đấy ạ.”

“Thì thế, chính ta cũng không hiểu rằng cớ gì mà lại ghét bỏ nó quá, nhưng chính ngươi cũng thấy nó không hề nhượng bộ ta, ta thật sự muốn thấy khi hy vọng của nó tan nát ngay trước mắt thì nó cảm thấy thế nào.”

“Cô chủ ạ, hôm trước khi cô chủ bị bà chủ Kui đánh thì nàng còn là người lên tiếng ngăn cản đấy ạ. Và nàng ta cũng là mồ côi giống cô chủ. Cô chủ không thông cảm cho nàng ta sao?” Sắc mặt bối rối như thể xuôi theo lời nói của nàng Im của Mae Glin xuất hiện trong một thoáng rồi lại quắc mắt tức tối với người hầu thân cận.

“Ngươi là người hầu của ai? Nghĩ rằng bản thân là mẹ của ta rồi hay sao mà lại nói năng dạy dỗ ta đến thế này?”

“Ta không có nghĩ…”

“Nếu thế thì im miệng rồi làm theo như ta ra lệnh.” Trái tim nhộn nhạo quyện với kỳ vọng được làm điều gì đó cho hả dạ khiến cho Mae Glin không thể làm được gì. Lúc ngồi lúc ăn thì đều lơ đãng, đôi mắt lấp lánh, cho đến mức người làm bà như bà Kui nhìn một cách thắc mắc. Người phụ nữ lớn tuổi đi vào trong phòng trong khi vẫy tay gọi người hầu bên người đến giao việc.

“Con On, ngày mai khi theo Mae Glin đi lễ hội ở chùa Putthaisawan thì trông chừng cho tốt, đừng để cho khuất khỏi tầm mắt. Ta nghĩ cháu ta có thái độ bất thường, hay là hẹn gặp với tên Moo Song? Nếu thế thì đi theo sát đừng để Moo Song kéo cháu ta ra ở riêng. Tên Moo Song này tốt mọi mặt ngoại trừ việc vợ con đầy nhà. Nếu cháu ta phóng lao phải theo lao rồi thành vợ nó thì xem ra sẽ hỗn loạn nặng đấy.”

“Thưa vâng bà chủ.”

“Và đi hỏi han Mae Pudtan xem có đi chơi lễ hội cùng nhau hay không. Để xếp cho người hầu nam đi theo thêm.”

“Ta nghe nói nhà Praya Wisutsakorn sẽ đến đón Mae Pudtan đi chơi ạ.”

“À, là thế sao? Đây cũng nặng lòng thêm một phía, cớ gì mà lại dây dưa với nhà ngài Praya quá.”

“Nàng bảo nàng là họ hàng xa của Khun Ying Wisutsakorn ạ.”

“Hơ, dù cho mặt từa tựa nhau nhưng ta không tin đâu. Ta biết ta thấy rằng nàng không phải là người chúng ta thì là người thân họ hàng với Khun Ying thế nào được. Xem ra đó là sự ưu ái của Khun Ying Karaket thì hơn, nhưng chuyện đó không cần quan tâm cho thêm chuyện. Trông chừng đi theo cháu ta cho tốt vậy. Mae Glin càng ngày thì càng suy nghĩ không lý trí, chỉ làm theo cảm tính mà thôi.”

“Thưa vâng bà chủ.”

Giao việc xong thì bà Kui hạ người ngồi xuống trên phảng giường.

“Ta sẽ chợp mắt một chút, càng già thì càng dễ dàng hết sức. Nếu không thế thì đã tự đi theo đến lễ hội nghi thức hoàng gia Jong Priang, không cần nhờ ngươi làm thay cho như vậy đâu.”

“Ta sẽ quạt cho nhé bà chủ.” Nàng On vội vã thả màn mùng trong khi cầm lấy chiếc quạt lá cọ quạt liên tay cho chủ một cách lấy lòng, cho đến khi đối phương díp mắt ngủ mất một cách rã rời theo thân thể.

* * *

Mưa vừa ngừng rơi vào buổi chiều khiến cho Pudtan nằm dựa gác một bên tay trong chòi một cách thoải mái. Nhiều ngày qua mưa tương đối liên tiếp khiến cho không phải phí sức tưới nước cho rau vào buổi chiều, chỉ ngoại trừ hôm qua. Hôm nay cũng vậy, gần như không cần động đậy người làm gì cả vì thần thánh đã tưới nước cho cây xong xuôi hết rồi. Các hàng khoảnh rau xanh mướt, có vài loại chỉ thêm một hai tuần thì hẳn đã có thể hái, khiến cô mơ đến cục tiền một cách thoải mái tâm trạng. Sau khi tắm rửa thay đồ xong thì ngồi làm đèn đáy bè tre nho nhỏ, nhét chén talai* có nến vào giữa lồng, cột chừa chỗ trống để khóa chén talai lại theo lời giải thích của nàng Eung. Và nai Perm và nàng Eung phụ nhau quậy bột hồ, bẻ khung dán giấy theo sự mong muốn của cô, cột khung tre dán giấy thành hình hoa phù dung màu trắng đục, giấy vàng đồng mua về từ bè thương nhân người Hoa được cắt thành khung viền quanh mỗi cánh hoa.

*Tên loại chén như trong ảnh



Khi xong rồi thì cùng nhau đợi người đến đón đi chơi ở bến thuyền, cả ba bốn người hầu nam từ nhà Praya Wisutsakorn mà Meun Maharit đưa đến để bảo vệ cũng xuống thuyền đang chờ. Ánh nắng màu cam lặn dần xuống cùng với đoàn thuyền của Meun Maharit với các em gái lướt đến tấp sát vào. Khi cùng nhau xuống thuyền xong xuôi thì từng chiếc một rời khỏi kênh Trấu. Không khí tương đối mát mẻ, khi trời tối mờ mờ thì nhìn thấy ánh đuốc nhấp nhánh liên tiếp từ ven bờ cho đến tận chùa Putthaisawan.

Trên bờ là hình ảnh mà Pudtan chưa từng nhìn thấy trước đây, toàn bộ đều có các cột gỗ không cao xếp cạnh nhau, có gắn các lồng đèn giấy trắng trên đỉnh soi ánh sáng dịu cho nhìn thấy đường và người người tương đối dày đặc. Mọi người đều có gương mặt tươi cười, thơm ngát từ hạt bột thơm tinh dầu thơm. Một phía nữa là đình giống như lều rạp làm nghi lễ và còn có vải được căng ra. Vài chỗ được sắp xếp giống như sân khấu lùn lùn, những người vốn chuẩn bị diễn rối bóng dâng lên cho đức vua và Phó vương xem. Meun Maharit xếp cho các người hầu nữ ở quanh các em, bên ngoài là người hầu nam thân hình tráng kiện, còn bản thân thì ở bên cạnh Pudtan trong khi nhè nhẹ giải thích.

“Lễ thả lồng đèn năm nay có diễn rối bóng, diễn vở Ramayana. Nơi đây từng là điện Wiang Lek* của Vua Uthong trước khi người thành lập Ayutthaya vào 358 năm trước, hay năm Chula Sakarat 712.”

*Đọc là ‘wiềng lệc’.

“Xin Phật lịch với ạ, ta không quen với năm Chula Sakarat*.” Pudtan nhắc lại, giọng người kể phía đó dừng lại rồi thở dài thượt ra một lần cho thấy rằng đang vờ như chán ngán.

*Từng giải thích trong nửa đầu chương 3, là một loại âm dương lịch.

“Năm Phật lịch 1893, lúc đó người thành lập thành Ayutthaya, có nghĩa là chùa Putthaisawan có thể so sánh như vùng đất cũ của dòng máu hoàng tộc. Mảnh đất Ayutthaya nơi đây vẫn còn có vòm* của Prang** ở Chùa Putthaisawan, có bức tượng được cất giữ gọi là Phật Thepbidon và được gọi là Vua Uthong, vốn là vị vua khởi tổ. Nghi thức hoàng gia Jong Priang hạ bộ xuống nước là nghi lễ xin tha thứ từ nước và đất cùng với tất cả các vị vua, được tổ chức lúc nước dâng cao bờ vào đêm trăng tròn tháng 12 của mỗi năm.”

*Vòm ở đây là loại vòm xung quanh Prang và tháp cetiya, để dựng tượng các vị thần, vị phật. Ví như trong ảnh là vòm có tượng thần Indra trên lưng voi Erawan tại chùa Arun.



**Mình không rõ dịch tiếng Việt thế nào nên xin để nguyên nhé, đọc là ‘pràng’. Đây là một kiểu kiến trúc của Thái Lan, có thể thấy trong các khu vực chùa. Như trong ảnh dưới đây là Prang 3 đỉnh tại tỉnh Lopburi.



“Hay gọi là thả hoa đăng.” Pudtan thọc tổ ong.

“Không có hoa đăng.” Giọng đanh tựa như khó chịu khiến cho Pudtan thầm cười một mình, sau đó mới quay sang nhìn thấy rằng lúc đó Jameun Srisornrak, Meun Janpubet và tiểu thư Praejin cùng với đoàn hầu tớ lớn đang bước đến gia nhập nhóm cùng bọn họ. Sau khi lạy chào và nhận lạy chào một lúc lâu thì có tiếng nói báo rằng đức vua đến, khiến cho toàn bộ khu vực từng có âm thanh xôn xao đột ngột im lặng. Mọi người hạ người ngồi xuống nền cỏ, ngoại trừ quý tộc thân cận là có phảng ngồi cạnh nhau tùy theo mức độ quan trọng. Cô thấy tiểu thư Praejin cũng ngồi với gương mặt xinh đẹp mịn màng khiến cho sững sờ ở trên phảng chỗ đó. Các quan viên sắp xếp chừa chỗ và phụ trách nhiệm vụ theo các điểm khác nhau cùng với nắm vải trong tay. Tiếng chèo đập vào nước cùng với đoàn thuyền của nhà vua, vải thô trắng được giăng chắn suốt khu vực đường đi dài đến tận lều làm nghi lễ. Một lúc sau thì có tiếng tụng kinh vang lên, cho đến khi tiếng tụng dừng lại thì mọi người mới có thể đứng dậy được. Tấm vải được giăng chắn khiến cho tỉ lệ không lẫn vào nhau, sau đó là châm bắn pháo hoa.

“Đám pháo hoa này thương nhân người Hoa mang đến bán, và có vài phần được ngự ban từ vua của Trung Hoa có tên là Khang Hy.” Tiếng thì thầm gần tai giải thích thêm, không bao lâu thì hình ảnh bầu trời từng tối tăm chỉ có mỗi mặt trăng treo nổi bật liền có pháo hoa tỏa ra đầy trên bầu trời, theo sau là âm thanh ồn ào về vẻ đẹp trong đêm nay.

Meun Maharit nhìn góc mặt ngọt ngào mềm mại đang ngẩng nhìn pháo hoa đến mức phản ánh trong mắt lấp la lấp lánh đẹp đẽ thu hút ánh nhìn còn hơn cả pháo hoa gấp mấy trăm lần cùng sự lơ đãng. Cảm xúc no đủ như thể lấp đầy con tim về điều bị mất lại trở thành sự lo lắng giữ gìn đến tận đáy lòng. Bàn tay to kéo bắp tay mảnh khảnh lại gần mình.

“Cẩn thận đông người, sẽ dịch sang đụng vào họ.”

“Pháo hoa đẹp quá, còn cảm thấy giống thời của ta một chút, không khí cũng tốt nhưng nếu tốt hơn thì phải có đồ ăn ngon.”

“Để khi đức vua và Phó vương hồi cung thì sẽ đi tìm đồ ăn chơi, có nhiều loại nếp nướng, bánh chiên, nàng sẽ thích.”

“Thời tiết thế này ăn đồ chiên nóng nóng nhất định là ngon.” Chủ nhân háu ăn khẳng định trước khi liếc nhìn bàn tay to đang nắm lấy bắp tay cô không chịu buông rồi cố gắng tránh người.

“Đông người kẻo sẽ bị đẩy lạc mất nhau, đừng loay hoa loay hoay.” Meun Maharit dịu giọng mắng, rối bóng bắt đầu diễn đoạn ngắn trước mặt nhà vua. Pudtan nhìn người nhảy cầm cây gỗ da trong hai tay, nhảy tới nhảy lui hắt bóng trên mặt vải lớn rồi thấy nể trọng về sự cố gắng. Cô chỉ từng xem màn biểu diễn thế này trong video mà thôi, khi được xem thật thì thấy kinh ngạc không ít.

Tiểu thư Praejin vốn ngồi trên phảng cùng cha mẹ và người có địa vị cao hé nhìn đến thì thật nóng lòng. Nàng quay sang bắt lấy viền áo của anh trai đứng gần gần trong khi giật nhẹ. Phía đó đang hé nhìn tiểu thư Prang liền phải dời mắt, rồi nhìn theo tầm mắt em gái thì thấy dáng vẻ thân thiết của -ôi nam nữ.

“Đừng nóng lòng quá em gái của anh, chuyện này phải để cho người lớn sắp xếp đấy. Ngươi nên nói năng tử tế với Mae Pudtan cho quen đi, do đôi khi có thể không lâu nữa ngươi sẽ phải sống chung nhà.”

“Nhưng em sẽ được là chính thất có phải không ạ?”

“Phải là như thế thôi, Mae Pudtan địa vị thấp làm sao có thể đọ lại được với em gái anh.” Meun Janpubet nói rồi mỉm cười trấn an em gái, rồi mới bước đến sát tiểu thư Prang có đôi mắt lấp lánh nhìn chăm chú rối bóng đang diễn trước mặt nhà vua, mà có nàng Pin, nàng Yaem, người hầu thân cận của Khun Ying Karaket cảnh giác cho.

“Thích sao Mae Prang?”

“Thích ạ, mẹ kể cho nghe rằng những màn diễn rối bóng này dùng tư thế Khon*, giơ phần da nhưng người thì mệt khi phải thể hiện vai diễn sao cho khớp với phần da mà mình cầm. Cực kỳ đáng xem và sẽ chỉ có cho xem đặc biệt vào lễ hội lớn một năm một hai lần mà thôi, khó tìm xem lắm anh In.”

*Đọc là ‘kổn’, một loại hình nghệ thuật múa của Thái Lan như trong ảnh.



“Đức vua có dự định tổ chức hội chùa để gom từ thiện tu sửa chùa Maheyong vào năm sau, theo truyền thống của vị vua vừa tiếp nhận ngôi vị. Hội đấy cũng sẽ cho phép biểu diễn Khon nữa đấy.”

“Thật sao ạ? Năm sau tháng mấy ạ?”

“Chắc là trước mùa mưa, và sau khi tu sửa thì hẳn sẽ có lễ hội ăn mừng lần nữa.”

“Xem ra cho đến khi xong thì khoảng hai ba năm nữa chăng.”

“Hẳn là thế, để khi nào có lễ hội thì anh sẽ đưa đi có tốt không?” Tiểu thư Prang gật đầu cười tươi đến suýt rách má rồi tắt nụ cười ngay tức khắc.

“Ế… phải là anh Rit đưa ta đi chứ ạ. Làm sao là anh In được? Anh In phải đưa tiểu thư Praejin đi mới đúng.” Cô bé vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành liền phản bác cùng thái độ ngây thơ.

“Thì đi cùng nhau đấy, người nào biết được năm sau gia đình chúng ta có thể kết thông gia qua phía Mae Praejin cũng nên.”

“Hừ…” Tiểu thư Prang ngoảnh mặt nhìn tiểu thư Praejin đang ngồi trò chuyện cười duyên cùng mẹ của nàng thì phải chau mày, chỉ là không có nói ra lời gì. Khi nhìn về phía tiểu thư Kaew chị gái của mình thì thấy rằng phía đó đang cúi gằm mặt gật đầu đôi chút, lắng nghe lời của Jameun Srisornrak. Còn Meun Maharit thì hẳn không thể đi chỗ nào được ngoài việc gần như nhập vào chị Pudtan của cô. Và thế này thì tiểu thư Praejin chen vào ở chỗ nào? Nàng vẫn thắc mắc không ít.

Nghi thức hoàng gia Jong Priang hạ bộ thả đèn hay thả lồng xuống nước kết thúc bằng việc thả lồng đèn nhiều hình dạng mà đều là khung tre bọc lại bằng giấy nhám, giấy mỏng, có các hình dạng khác nhau nhưng đa phần là làm lồng hoa sen nở để mang ý nghĩa rằng hoa dâng cúng. Đức vua, Phó vương và các quý tộc lớn lên đường quay về trước, rối bóng được biểu ểdiễn tiếp cho dân làng tiếp tục vui vẻ hân hoan. Vài phần dần dần châm lồng đèn thả xuống nước đến mức biến thành ánh sáng rực rỡ khắp khúc sông cong, ngay cả khi chèo thuyền về nhà thì vẫn nhìn thấy ánh lóng lánh như thể viên đá quý. Khi nhiều lồng đèn trôi theo dòng nước thì trở thành quang cảnh rất đẹp mắt, Pudtan lỡ nhìn miệt mài bầu không khí khó tìm trong khi thở dài cảm nhận được sự bình yên và mát mẻ. Càng ngày thì cuộc sống của cô trong thời đại này lại càng quen thuộc, từ việc từng khó chịu không thích, chỉ trong hai tháng thì đã trở thành có thể chấp nhận được. Cho đến bây giờ thì còn cảm thấy cuộc sống thời gian qua của cô quá vội vã chớp nhoáng.

“Sáng ngày mai ta sẽ đến làm bánh cho ăn do không cần vào diện kiến.” Meun Maharit nói giữa sự im lặng.

“Bánh gì thế ạ?”

“Không nói, để nàng biết luôn vào ngày mai thì tốt hơn.”

“À, định surprise sao? Nếu không ngon thì có thể nhổ bỏ không ạ?” Ánh đèn dầu giữa nhà khiến cho Meun Maharit nhìn nụ cười trêu ghẹo đó rồi thì chỉ có thể ngứa ngáy tay chân, trong lòng suy nghĩ muốn bắt lấy thân hình mảnh mai đến ôm lấy cho không thể hét ra được.

“E rằng sẽ muốn nuốt luôn cả lưỡi mình đấy.”

“Ôi chao… định bảo là bản thân làm ngon sao?”

“Thì thế.” Meun Maharit gật đầu thì nhận được tiếng cười hê hê gợi đòn làm phần thưởng.

Bình luận

Truyện đang đọc