ĐỊNH MỆNH

Sau khi tìm mua hạt giống rau và các loại thân rễ khác nhau xong, rồi lại còn có được cả đám cây lá móng và đậu biếc gieo sẵn mà cô vốn quyết tâm đem về làm màu pha trộn trong mỹ phẩm, thì mới chèo thuyền về lại căn chòi nhỏ của Pudtan. Khi người làm khuân đồ lên xong thì thấy rằng nai Chom đang rụt cổ đi quay lại, cùng lúc quỳ mọp, sắc mặt băn khoăn lưỡng lự.

“Nhìn mặt là biết rằng không thành công.” Pudtan lên tiếng trong khi liếc mắt nhìn nguồn gốc vấn đề đang đứng tĩnh mặt.

“Không theo kịp ạ, xem ra đã xuống thuyền bè đến Pak Nam Pho* rồi ạ.” Meun Maharit nghe rồi thì thăm dò đối phương, nhưng khi nhìn thấy gương mặt căng cứng của người con gái thì không thể không ái ngại.

*Tỉnh Nakhon Sawan hiện nay.

“Không giận phải không Mae Pudtan?”

“Giận nhưng đã dằn lòng được rồi ạ. Nếu muốn tốt thì nên trả tiền tổn thất cho ta một chút. Vì dù sao ta cũng phải đợi thêm nửa năm.”

“Ngươi quả thật yêu tiền quá.”

“Ai nói sẽ cho trả bằng tiền ạ?” Anh chàng quý tộc trẻ nhướn mày nhìn khuôn mặt yêu kiều mà nhìn lắm trò nhều chiêu đến mức trông ác độc, cùng lúc cảm nhận được điềm không tốt lắm.

“Ta muốn học đánh kiếm. Ngài có thầy nào có thể dạy cho ta được không?”

“Đánh kiếm, học để làm gì? Ngươi là nữ đấy.” Thái độ giật mình của người nói khiến Pudtan mỉm cười nhẹ cho.

“Thì ngài Meun bảo rằng đức vua có thể đến đây chơi thường xuyên. Nếu xảy ra sự việc như hôm trước thì nếu ta có chút kỹ năng, có thể giúp cho bản thân nhiều hơn thế. Dù sao thì biết nhiều cũng tốt hơn biết ít.”

“Bình thường thì môn kiếm chỉ có nam học thôi, nào có người con gái nào ở kinh thành học hỏi qua.”

“Không được sao ạ?” Pudtan hỏi, đôi mắt to tròn nhìn chăm chăm như con mèo nhỏ đang thôi miên sen trong nhà.

“Thì… nào phải không được. Nhưng ta không nghĩ ra được có thầy dạy kiếm nào có thể đến dạy cho ngươi. Anh trai ta giỏi môn kiếm hơn ta thì ở Song Kwae. Thế này được không? Ta tình nguyện dạy cho ngươi, có thể không giỏi giang bằng các thầy lớn tuổi hơn, nhưng nếu ngươi nghiêm túc luyện tập thì có thể dùng được. Nhưng ngươi phải đợi khoảng năm ngày nhé, để bắt đầu học vào ngày thứ năm và hãy chuẩn bị hoa nhang nến bái sư môn kiếm mà ta sẽ dạy cho.”

Pudtan có sắc mặt mà mỉm cười cũng không phải, bất bình cũng không hẳn khi nghe thấy câu trả lời. Có điềm gì đó khiến cô không muốn dính líu quá nhiều đến Por Meun mạnh chân này, như thể cảm giác rằng không phải chỉ mỗi sự can hệ lần này phải bị thương mà có thể sẽ phải nhức nhối trong lòng nếu còn cố đem thân thể gần gũi với người này. Dự cảm của cô tương đối chính xác, nhưng khi gặp phải cảm giác cố chấp lúc nghĩ rằng bản thân tự tin và chắc hẳn là có thể đón nhận tình huống, cùng với điều mà cô cần vẫn phải dựa vào anh nhiều, thì chỉ có thể gật đầu nhận.

“Và ta xin nhắc nhở một chút, thông tin kỳ lạ liên quan đến nơi mà ngươi rời khỏi thì đừng đi kể lung tung với người khác. Vì có thể dẫn đến hình phạt hoặc nguy hiểm cho ngươi.”

“Nếu ta không cần quyển sổ duối đấy thì hẳn không bao giờ kể chuyện của ta cho ngài nghe đâu. Dù ta không mấy thông minh nhưng cũng không đến nỗi ngu đâu ạ.” Nghe rồi Meun Maharit chỉ có thể thở dài, khi xong công chuyện liền tạm biệt chủ nhân căn chòi rồi đi dọc theo bờ kênh để lên thuyền mái chèo của mình.

Meun Maharit cảm nhận được ánh mắt của người thân cận mà chỉ toàn nhìn chăm chú mặt anh trong khi tỏ sắc mặt hoài nghi không ngừng.

“Thắc mắc cái gì thì nói ra đi anh Jerm.”

“Vì cớ gì ngài Meun lại tình nguyện dạy kiếm cho người con gái ấy ạ?” Nai Jerm vội hỏi ngay khi có cơ hội được chủ cho phép.

“Ta sẽ để mắt nhìn nàng, chuyện sách kinh Kritsana Kali là một chuyện nhưng ta lo rằng nàng ta sẽ gây chuyện rắc rối cho người trong nhà ta nhiều hơn.”

“Phải không ạ?” Nai Jerm tỏ sắc mặt như thể bắt lỗi, trước khi chuyển thành cúi gằm khi nhìn thấy ánh mắt ác nhìn ngược lại. “Thưa vâng, để mắt nhìn và phòng ngừa nguy hiểm ạ.”

“Ta sẽ đi tìm Okya Gosathibordee, cha của Por In, ở nhà ngài ấy một chút. Hôm trước Por In nói với ta rằng ngài muốn gặp để đưa sách cho ta. Chèo ngược về lại dãy chợ nhỏ một chút đi anh Jerm, Ai Chom.” Hai hầu tớ gấp gáp kéo dây ra khỏi cọc neo thuyền, trước khi vội chèo theo lệnh của chủ.

* * *

Chợ nhỏ vào buổi chiều vẫn đông đúc do người người tìm mua đồ tươi thịt thà và rau củ gia vị kiểu Tàu. Mae Glin rướn nhìn con đường rồi phải tra hỏi người hầu thân thiết của mình cùng sự không chắc chắn cho lắm.

“Moo Song chắc chắn đi ngang qua con đường này chứ Mae Im?”

“Chắc chắn a, ta hỏi người bán hàng quanh đây rồi. Bọn chúng nói rằng Moo Song đi lên đi xuống bến ở trước pháo đài Petch mỗi ngày ạ.”

“Thế vì cớ gì mà đến giờ này rồi còn chưa thấy ló đầu đến? Ta bảo với bà rằng đi mua thịt lợn và một xâu cá biển thôi đấy, đợi lâu đến thế này thì có bị nghi ngờ hay không?”

“Cô chủ Glin ạ, cô chủ đến gặp Moo Song vì chuyện gì ạ? Canh chờ gặp đàn ông nào có tốt đâu ạ.”

“Nói năng không lọt tai, ra bến thuyền mà đợi đi. Ta sẽ chờ Moo Song ở đây một mình và đừng có mà xen vào chuyện của ta. Ban ngày ban mặt không có hẹn gặp ở chốn riêng tư thì có làm sao. Đi đi, ra chờ ở bến thuyền. Để ta nói chuyện xong với Moo Song thì sẽ vội quay về, thịt cá sẽ không bị rộp lên mất.” Nàng Im chỉ có thể xách giỏ đồ đi mất theo lời xua đuổi của chủ, mắt không thể không rướn nhìn cho đến khi thấy ánh mắt của Mae Glin quắc nhìn lại đầy bực tức thì mới vội tránh mặt, đi mau mau về phía bến thuyền cách đó không xa.

Mae Glin hạ người xuống ngồi đợi ở trên sạp gỗ tre cùng lòng dạ không ở cùng thân thể do là lần đầu hành động như thể là người xấu. Tay dò lấy túi đựng tiền của mình ra, rồi cầm sợi dây chuyền cùng cái móc vàng của Pudtan ra khỏi túi trong khi suy nghĩ bối rối. Nàng cho người hầu thân cận ra đợi ở bến thuyền vì không muốn để điều đang sắp làm đến được tai mắt của người khác. Khi nhìn thấy người mà mình đợi thì bật dậy bước đến chặn đầu.

“Ơ, Mae Glin, sao lại đến đây thế?”

“Đến tìm gặp ngài đấy Moo Song, ta có chuyện cần giúp.”

“Giúp gì thế? Nếu không phải công chuyện gì thì ta sẵn lòng hết sức giúp cho.” Moo Song lên tiếng cùng dáng vẻ thèm thuồng nhưng ánh mắt trông nghiêm túc chân thành, Mae Glin không thể không mỉm cười nhẹ.

“Nói năng ngọt tai thế này, định cho ta làm người vợ thứ mấy đây Moo Song? Ve vãn không ngừng mỗi một lần gặp nhau, vừa vừa thôi ạ.”

“Ta làm theo như lòng mong muốn, nếu bảo nói năng gượng ép thì ta làm không được.”

“Đừng có lề mà lề mề, hãy đem cái này đi bán giúp ta.” Moo Song nhìn đồ bị nhét vào tay rồi nhìn gương mặt ngăm duyên dáng của Mae Glin cùng sự hoài nghi.

“Sợi dây, và đây là thứ gì? Hình dạng trông thật kỳ lạ.”

“Thì đều là vàng cả, nặng khoảng hơn 2 baht. Nếu bán được tiền thì ta sẽ chia cho hai phần. Mang tiền đến cho ta vào ngày mai nhé, vì ta và bà sẽ trông coi hầu tớ đem rau đến khu rừng than vào lúc sáng muộn, nhưng đừng để cho bà thấy đấy.”

“Á!”

“Của cha mẹ ta, giờ ta muốn có tiền mua thứ khác mà ta muốn hơn. Ta không dám xin bà tiền, Moo Song cũng biết bà của ta tằn tiện đến thế nào.”

“À, được được, ta sẽ bán được giá tốt nhất vì Mae Glin của ta, có tốt không?” Sắc mặt ánh mắt phong lưu quá mức khiến cho Mae Glin chỉ có thể lắc đầu cùng sự khó ưa, rồi mới tạm biệt.

“Nếu thế thì ta về trước đây, kẻo cá biển đã mua sẽ bốc mùi lên mất, ngày mai sẽ gặp lại nhau lần nữa.”

Moo Song nhìn theo thân hình đẫy đà nhưng có tỷ lệ đấy, lòng thấy tiếc vì không được động chạm vào người cô nàng. Do quanh đây người người dày đặc, có thể đem chuyện đi tố cáo với bà Kui. Với Mae Glin này thì anh yêu thật lòng muốn cưới về sống chung, dù là vợ nhỏ nhưng cũng quyết tâm sẽ nâng niu không để cho khổ cực sốt ruột. Nhưng nếu muốn sánh được với vợ cả thì không thể được. Anh cúi xuống nhìn sợi dây chuyền vàng có cái móc hình dạng kỳ lạ rồi phải giật hết cả người khi có bàn tay đập nặng lên trên vai.

“Yếu bóng vía thật đấy Moo Song.”

“Ơ, ra là ngài Meun Rit, ta giật mình suýt thì bất tỉnh.” Meun Maharit nhìn đồ trong tay Moo Song thì phải cau mày cùng sự quen mắt.

“Ế, sợi dây và cái móc này.”

“À… Mae Glin cháu bà Kui đem đến cho ta bán giúp thưa ngài Meun Rit. Nàng bảo nặng hơn hai baht.”

“Bán sao? Nào cho ta xem một chút.” Moo Song đưa sợi dây cho Meun Maharit trong khi cười nhưng nghĩ rằng hẳn không khó để bán rồi. Dáng vẻ Meun Maharit có vẻ rất quan tâm hứng thú.

“Bán mấy baht? Ta sẽ mua.”

“Ta đã nghĩ ngài Meun Rit nhất định có hứng thú mà, do cái móc này có hình dạng kỳ lạ. Ta biết ngài thích thứ lạ mắt.” Moo Song nói trong khi cười thành tiếng do khá thân thiết với vị cận thần này do đối phương không câu nệ địa vị, chỉ tiếc chưa bao giờ nhập hội cùng nhau chè chén vui say vì phía đó duy trì ngũ giới nghiêm ngặt.

“Mae Glin cháu bà Kui, nàng ta bảo rằng sợi dây chuyền này là của nàng ta sao Moo Song?”

“Thưa vâng, nàng bảo của cha mẹ, nàng lén bà Kui đem đi bán nên không muốn cho ai biết cho thêm chuyện.” Đôi mắt sắc bén của Meun Maharit nheo lại theo như não ngẫm nghĩ đánh giá sự việc rồi gật đầu.

“Được, ta mua. Nhưng không cần nói với Mae Glin rằng ai mua có được hay không?”

“Ngài Meun e rằng nàng sẽ đến mua lại có phải không?”

“Phải, ta không muốn dây chuyện cho thêm dài.”

“Thưa được, ta sẽ nói với nàng rằng dân buôn Khơ me Battambang nhận mua.”

“Tốt.” Meun Maharit cất sợi dây vào trong chiếc túi nhỏ của mình trước khi gật đầu cho người hầu thân cận vốn đang cầm túi tiền trả tiền cho Moo Song theo giá trị của vàng trong thị trường. Anh có sắc mặt nghiêm hơn khi nghĩ đến khuôn mặt duyên dáng của người tạo ra cảm giác rung động cho bản thân. Nếu nàng biết đồ của nàng bị mang đi bán thì hẳn sẽ đau lòng không ít.

Khi Moo Song bước đi xa thì nai Jerm vốn được xem là người hầu có thâm niên nhất liền đưa ra ý kiến.

“Dường như Mae Glin ghét bỏ Mae Pudtan, nên mới mang trang sức của nàng rao bán.” Meun Maharit nhướn mày nhìn người hầu của mình.

“Anh Jerm cũng biết rằng sợi dây chuyền này của Mae Pudtan sao?”

“Không phải chỉ anh Jerm, chính hầu cũng biết ạ, ngài từng hỏi tiểu thư lúc xuống thuyền.” Nai Chom trợ lực thêm cho người hầu thâm niên.

“Đúng vậy, hầu chèo thuyền nên nghe thấy. Và ngày đào hòm ta cũng thấy tiểu thư đeo sợi dây chuyền như thế này ạ.”

“Biết nhiều thật đấy anh Jerm, Ai Chom.” Giọng đanh của chủ khiến cho nai Jerm và nai Chom vội rụt cổ lùi ra xa.

“Biết thì giữ miệng, để ta sẽ tìm cơ hội trả sợi dây chuyền này lại cho nàng. Giờ chúng ta đến nhà Por In trước thôi, kẻo sẽ về nhà lúc khuya khoắt, mẹ ta sẽ lo lắng.” Hai người hầu nai Jerm và nai Chom vội bước chân theo chủ mà khi nói xong thì bước thoăn thoắt về nhà của Praya Gosathibordee Trung Hoa vốn là đích đến trong lần đến chợ nhỏ này đây.

Bình luận

Truyện đang đọc