DỊU DÀNG TRAO ANH TRỌN ĐỜI TRỌN KIẾP

"Thực sự không còn cách nào khác. Dù sao đây cũng là thời điểm phù hợp nhất. Sau khi hoàn tất thủ tục trên trường, tôi sẽ đưa thằng bé về nước. Cậu sắp xếp đi."

Cuộc gọi từ bờ Đông nước Mỹ giống như chiếc tạ nghìn cân đập thẳng vào người Tô Việt Bân khiến mặt anh lập tức tối sầm.

"Tôi vốn dĩ định đợi đến lúc thằng bé mười tuổi mới đón về. Không được, bây giờ còn sớm quá. Tất cả mọi người đều chưa sẵn sàng."

"Tô Việt Bân, cậu cũng biết rằng nếu một đứa trẻ không được trưởng thành trong vòng tay bố mẹ sẽ ảnh hưởng đến quá trình phát triển như thế nào rồi đấy. Tuy thằng bé rất ngoan và thông minh, nhưng mối liên kết giữa nó và nhà họ Tô càng ngày càng mờ nhạt. Cậu có muốn như thế không?"

"Cảnh Quân không phải con cậu, nhưng dù sao cũng là đứa cháu đầu tiên của nhà họ Tô. Nếu cố gắng đợi vài năm nữa, tôi chỉ sợ, thằng bé sẽ coi gia đình cậu như những người xa lạ. Tôi luôn luôn dạy Cảnh Quân rằng Tô Mạn Vũ mới là mẹ ruột của thằng bé, nhưng biết sao đây, thằng bé còn chưa từng được gặp mẹ ruột mình dù chỉ một lần."


"Tô Việt Bân, từ tận đáy lòng tôi thực sự rất cảm kích nhà họ Tô, nếu như lúc ấy hai bác không đưa tay cứu vớt, chắc chắn tôi sẽ không thể trở thành một người như bây giờ. Suốt năm năm qua tôi đã cố hết sức nuôi dưỡng Tô Cảnh Quân, coi như báo đáp một phần công ơn chăm sóc của nhà họ Tô dành cho tôi. Chỉ là... chỉ là bây giờ, tôi không thể tiếp tục được nữa. Nếu tôi vẫn giữ đứa trẻ này bên mình, anh ấy sẽ bỏ tôi mà đi mất."

Giọng nói phát ra từ trong điện thoại dần trở nên nghẹn ngào, từng lời nói cũng bắt đầu đứt quãng: "Có thể là tôi đã hơi ích kỉ, nhưng biết làm sao đây, tôi không muốn mất anh ấy. Tất nhiên tôi cũng rất thương Tô Cảnh Quân, tôi một tay chăm sóc thằng bé suốt năm năm nay, mong muốn những gì tốt đẹp nhất cho nó. Thế nên tôi không muốn để Cảnh Quân chịu thiệt thòi như vậy nữa. Ít nhất cậu cũng để thằng bé được ở với mẹ mình đi."


"Tô Tuệ Mẫn, chị bình tĩnh đã. Tất nhiên sẽ không ai bỏ rơi Tô Cảnh Quân, nhưng đây là thời điểm rất nhạy cảm. Tô Mạn Vũ vẫn chưa bình phục hoàn toàn, hơn nữa, tôi sợ rằng cha ruột của Cảnh Quân sẽ mang thằng bé đi mất."

Tô Việt Bân thở dài, đây là cháu trai nhà họ Tô, là con trai của Tô Mạn Vũ, anh nhất quyết không để người ngoài can thiệp vào cuộc sống của thằng bé. Dù cho người đó có là cha ruột của Cảnh Quân đi chăng nữa.

Có điều, Cảnh Quân không nên xuất hiện lúc này, chỉ cần Tô Tuệ Mẫn cố gắng giữ đứa trẻ bên Mỹ một, hai năm nữa, nhất định đến lúc đó nhà họ Tô sẽ đưa Cảnh Quân trở về nơi cậu bé xứng đáng được trưởng thành.

Thế nhưng người phụ nữ đang nói chuyện với Tô Việt Bân từ phía bên kia nước Mỹ lại không thể đợi được. Tô Tuệ Mẫn biết rằng, nếu như cô không dứt khoát, có lẽ chỉ trong vòng nửa năm nữa thôi, cô sẽ nhận được thiệp cưới của anh ấy cùng với một người phụ nữ khác.


Gia đình anh ấy không chấp nhận cô con dâu đang nuôi một đứa trẻ từ lúc chưa kết hôn, dù cho đứa trẻ đó chưa từng một lần gọi Tô Tuệ Mẫn một tiếng mẹ.

"Tô Việt Bân, cậu không cần cố gắng thuyết phục tôi nữa. Cho đứa trẻ một gia đình trọn vẹn là điều sai trái hay sao?"

Không, không hề sai trái một chút nào.

Mỗi năm vào những dịp lễ quan trọng, Tô Việt Bân vẫn luôn cố gắng sắp xếp thời gian sang thăm Tô Cảnh Quân vài ngày.

Do đặc thù công việc, Tô Tuệ Mẫn vô cùng bận rộn, thường xuyên đi sớm về khuya, thế nhưng cậu bé Tô Cảnh Quân lại rất ngoan ngoãn, thậm chí còn có vẻ điềm tĩnh trưởng thành khác xa so với các bạn đồng trang lứa.

Cậu bé chưa từng thắc mắc vì sao mình không thể thoải mái đùa nghịch trên sân chơi như những đứa trẻ khác, vì sao lúc ăn tối chỉ có mình cậu và người giúp việc tên Joana, hay tại sao cậu chỉ có một người bác tên Tô Tuệ Mẫn mà thôi.
Nếu viết ra hết tất cả những điều thắc mắc mà bạn nhỏ Tô Cảnh Quân luôn giữ trong lòng, có lẽ chúng sẽ nhiều tới mức có thể viết thành quyển sách "Mười vạn câu hỏi vì sao".

Nhưng dù sao thì tâm tư của một cậu bé năm tuổi vẫn không hề khó đoán, Tô Tuệ Mẫn biết rằng, nước Mỹ không bao giờ có thể đem lại môi trường sống mà một cậu bé như Tô Cảnh Quân vẫn luôn cần.

"Tô Việt Bân, người lớn sẽ phải giải quyết chuyện của người lớn, nhưng tuyệt đối không thể để chúng ảnh hưởng đến con trẻ. Tô Cảnh Quân lớn lên từng ngày, quần áo bây giờ đều ngắn đi không ít, tôi chắc chắn rằng một người mẹ sẽ không muốn bỏ lỡ bất kì giai đoạn trưởng thành nào của con mình đâu."

Tô Việt Bân định lên tiếng phản bác, nhưng ngay chính anh cũng cảm thấy bản thân vô lý.
"Sẽ sớm thôi. Nếu không còn gì thay đổi thì giữa tháng mười hai tôi và Cảnh Quân sẽ về nước. Cậu tự lo liệu nói chuyện với Tô Mạn Vũ trước đi."

***

Ở độ cao mười nghìn mét trên không trung, Tô Mạn Vũ mới bắt đầu nhận thức được tính điên rồ của những việc mình đã làm trong mười hai tiếng đồng hồ vừa qua.

Không cần tới một phút suy nghĩ, cũng không cần bất cứ một kế hoạch cụ thể nào, Tô Mạn Vũ cứ thế chuẩn bị đồ đạc, sau đó gửi Tiểu Vãn tới trung tâm chăm sóc thú cưng.

Trước khi lên máy bay, cô còn gửi cho chị họ Đường Yến Tư đang sống ở thành phố S một tin nhắn.

Anh trai cô hiện không có ở nhà, nhưng nếu anh biết rằng cô đang ở cùng chị Tư Tư thì cũng sẽ yên tâm hơn rất nhiều.

Dù sao thì đợt trước Đường Yến Tư sinh con trai đầu lòng cô cũng chưa có cơ hội đến thăm, lần này vừa hay có thể một công đôi việc.
Tô Mạn Vũ không biết lí do vì sao mình phải giấu giếm như vậy, nhưng lần đầu tiên tùy hứng này đã đem lại cho cô cảm giác phấn khích xen lẫn hồi hộp.

Chỉ một chút nữa thôi là cô có thể chạm tay tới tầng ký ức đã đánh mất của bản thân. Mà người có khả năng giúp cô làm điều đó lại chính là người đàn ông đang nhắm mắt nghỉ ngơi bên cạnh.

Quầng thâm dưới mắt anh lộ rõ làm Tô Mạn Vũ không khỏi suy nghĩ, lẽ nào đêm hôm qua anh cũng mong chờ chuyến đi này đến mức không ngủ được?

Trong suốt chuyến bay hai người không hề nói chuyện với nhau một câu nào, vì gần đến lúc hạ cánh Diệp Liên Thành mới tỉnh dậy.

Cô bỗng nhiên cảm thấy biểu cảm trên gương mặt anh lúc ngái ngủ trông vô cùng đáng yêu.

"Anh Diệp, sau khi đến thành phố S chúng ta sẽ làm gì tiếp theo?"

Sau quyết định bồng bột nhất thời ngày hôm qua, mọi suy nghĩ của Tô Mạn Vũ về chuyến đi này vẫn còn rất mơ hồ.
"Tới Nhất Trung, tôi nghĩ đây là cách nhanh nhất để giúp bạn học Tô nhớ lại quãng thời gian đi học của mình."

Anh mỉm cười quay mặt về phía Tô Mạn Vũ khiến cho nhịp tim cô bắt đầu tăng tốc mãnh liệt.

Thật sự chỉ là bạn học thôi sao? Tô Mạn Vũ mười bảy tuổi không hề cảm thấy thu hút bởi gương mặt người bạn cùng bàn này ư?

Đứng trước quá khứ của mình, cô có rất nhiều thắc mắc xoay vòng vòng trong đầu, chỉ đợi một cơ hội để nói ra.

"Vậy... vậy còn bố mẹ tôi? Ý tôi là bố mẹ nuôi."

Trước hết, cô muốn tới cảm ơn bọn họ đã nuôi nấng cô suốt hai mươi năm, bỗng dưng một ngày có người mang con gái của mình đi mất, chắc chắn đó sẽ trở thành nỗi mất mát to lớn của một gia đình.

Mỗi lần cô hỏi Tô Việt Bân về vấn đề này, anh trai cô đều cố ý chuyển chủ đề rất nhanh. Rõ ràng anh ấy là một người cực kì có nguyên tắc và hiểu lý lẽ, vậy tại sao lại có thể phớt lờ chuyện này?
Nhắc tới ba chữ "bố mẹ nuôi", Tô Mạn Vũ chợt cảm thấy không khí xung quanh mình trở nên vô cùng lạnh lẽo và ngột ngạt.

"Bọn họ... mất rồi."

"Sao...?"

"Tô Mạn Vũ, bố mẹ nuôi của cô không còn nữa rồi. Từ năm mười bảy tuổi cô đã tự nuôi sống bản thân bằng tiền khen thưởng và học bổng của trường, cho nên không cần phải nghĩ quá nhiều về họ nữa."

Giọng nói anh lạnh lẽo hơn cả những ngày tuyết rơi trắng xóa thành phố B, ngay cả chút hơi ấm cũng không thể len lỏi nơi đáy mắt anh.

"Từ năm mười bảy tuổi... vậy tôi có thể đến thăm mộ họ không? Anh đã gặp họ bao giờ chưa?"

Có lẽ là vì không có trí nhớ, nên khi Tô Mạn Vũ nghe được tin tức này chỉ cảm thấy bất ngờ nhiều hơn là buồn bã tiếc thương.

Hoặc vốn dĩ từ trước đến nay, tình cảm trong lòng Tô Mạn Vũ luôn luôn lạnh nhạt như thế.
"Họ không ở đây, chắc cô không nhớ, nhưng bố mẹ nuôi của cô đến từ thành phố H."

Thành phố H cách thành phố S chỉ hai tiếng đi tàu, thế nhưng đó là hai nơi hoàn toàn khác biệt.

Khác với thành phố B mới bắt nhịp lối sống nhộn nhịp hiện đại vài thập kỉ trở lại đây, thành phố S từ xa xưa đã là trung tâm kinh tế văn hóa của cả một vùng sông nước rộng lớn. Còn thành phố H phụ cận chỉ là thành phố đồi núi trập trùng không có quá nhiều cơ hội đổi đời cho những người trẻ tuổi.

"Được rồi, lần này chúng ta đến thành phố S để về thăm trường cũ thôi mà. Chuyện đó tính sau."

Diệp Liên Thành đưa tay xoa đầu Tô Mạn Vũ như một đứa trẻ.

"Nhưng... dù thế nào tôi vẫn muốn cảm ơn bọn họ một câu. Tốt xấu gì thì gia đình ấy cũng đã nuôi tôi mười bảy năm..."

"Tôi nghĩ anh trai cô đã làm việc đấy giúp cô rồi. Đừng suy nghĩ nhiều nữa."
Cho tới tận lúc về đến khách sạn mà Diệp Liên Thành đã đặt trước, Tô Mạn Vũ vẫn không thể thuyết phục được anh về việc thăm bố mẹ nuôi trước đây của mình, vì bỗng dưng có một vấn đề lớn trước mắt làm cô lo lắng.

"Diệp Liên Thành, sao anh lại chỉ đặt một phòng?"

Trong thang máy chỉ có hai người, thế nhưng Tô Mạn Vũ vẫn không dám lớn tiếng.

"Phòng tổng thống có tới hai phòng ngủ, cô không cần phải quá lo lắng. Bây giờ đang là mùa cao điểm du lịch suối nước nóng ở thành phố, đặt trước một ngày mà tìm được phòng tổng thống là quá tốt rồi."

Khi biết rằng hai người không phải trai đơn gái chiếc ở chung trong một phòng khách sạn, chút đề phòng thoáng qua trong lòng Tô Mạn Vũ cứ thế biến mất. Cô ngây ngốc bước chân vào căn phòng sang trọng trên tầng cao nhất khách sạn mà không hề nghi ngờ rằng, phòng tổng thống đâu phải là nơi dễ đến dễ đi như thế. Khách sạn Thành Đông đẳng cấp bảy sao này là sản nghiệp của nhà họ Diệp, bước một chân vào đây, chính là bước chân vào kế hoạch sắp sẵn của Diệp Liên Thành.
Từ giây phút ấy, cho dù có vùng vẫy đến mấy cũng không thể thoát ra, vòng vèo xuôi ngược, sợi chỉ đỏ nối liền vận mệnh hai người dần thu ngắn lại. Khi hai nhịp đập trái tim hòa vào làm một, Tô Mạn Vũ mới biết rằng, hai người họ tìm được nhau giữa hàng ngàn hàng vạn cái lướt qua trên thế gian, tất cả đều là sự sắp đặt của số phận.

Bình luận

Truyện đang đọc