DỊU DÀNG TRAO ANH TRỌN ĐỜI TRỌN KIẾP

"Chị Tô, có khách muốn gặp chị." Tiểu Hồng gạt tấm rèm bước vào phòng nghỉ nhân viên, gương mặt ửng đỏ vì phấn khích, trong giọng nói cũng tràn ngập sự vui vẻ khó giấu.

Tô Mạn Vũ nghe thấy tên mình liền ra hiệu cho quản lý Thẩm tạm dừng, cô đang lắng nghe báo cáo tình hình kinh doanh tháng vừa rồi của quán, nhíu mày hỏi lại: "Ai vậy?" Cô nhớ rất rõ hôm nay mình không có hẹn với ai.

"Em có hỏi nhưng vị khách ấy không trả lời, nhưng đó là một người đàn ông rất tuấn tú." Giống như chỉ chờ có thế, Tiểu Hồng nở nụ cười rạng rỡ bắt đầu liến thoắng không ngừng.

"Chị Tô, người đó còn mang theo một chú mèo trắng mập mạp rất đáng yêu, ôi tim em tan chảy mất, chứng tỏ đó là người tuy bề ngoài rất lạnh lùng nhưng nội tâm lại vô cùng ấm áp và kiên nhẫn. Người ta vẫn nói mèo là loài vật đỏng đảnh khó chiều nhất, nếu không..."


"Nói vào trọng tâm." Nhìn thấy gương mặt vừa ngơ ngác vừa bất ngờ trong giây lát của Tô Mạn Vũ, quản lý Thẩm ngay lập tức thấp giọng cắt đứt lòng mơ mộng của nhân viên Tiểu Hồng.

"Em nói người đó còn mang theo mèo?" Tô Mạn Vũ phiền muộn cất tiếng, lần cuối cùng cô và người đàn ông ấy gặp nhau cách đây còn chưa đầy bảy tiếng đồng hồ, hơn nữa cuộc trò chuyện giữa hai người đã kết thúc không mấy tốt đẹp.

"Vâng, chị Tô, đó là bạn trai của chị à?"

"Em ra ngoài đó nói rằng chị không có ở đây đi." Cô lắc đầu phủ nhận.

"Hóa ra người đàn ông đó đang theo đuổi chị Tô... nhưng, nhưng em đã lỡ nói với anh ấy rằng chị đang ở đây mất rồi." Tiểu Hồng vò đầu bứt tóc tỏ vẻ áy náy, thế nhưng trên mặt lại hiện rõ vẻ "tin tức đời sống tình cảm giữa bà chủ với một người đàn ông vô cùng đẹp trai này mình phải là người đầu tiên được biết".


"Em cứ nói với anh ta như vậy đi, chủ quán không có ở đây, nếu có việc cần gấp thì có thể trao đổi trực tiếp với quản lý Thẩm." Tô Mạn Vũ nhắm mắt xoa xoa thái dương, cả đêm qua trằn trọc khó ngủ, bây giờ cô không có hứng thú đi gặp bất cứ ai với đôi mắt gấu trúc này hết.

Tiểu Hồng ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi, nhanh chóng ra ngoài, nhưng chưa đầy năm phút sau đã quay lại.

"Chị Tô, nói dối thì không phải là đứa trẻ ngoan đâu." Tiểu Hồng dở khóc dở cười.

"Sao?" Tô Mạn Vũ ngây người nhìn chằm chằm Tiểu Hồng đang đứng trước mặt.

"Em... em chỉ có nhiệm vụ truyền đạt lại thôi. Anh ta vẫn ngồi ở đó đợi chị đấy." Tiểu Hồng tỏ vẻ vô tội giải thích, hoàn thành xong nhiệm vụ, cô vội vã trở lại quầy, chị Tô dường như đã tức giận rồi, cô nên chăm chỉ làm việc thì hơn.


Tiếp xúc lâu ngày, Tiểu Hồng nhận ra chị Tô là người có tính tình tương đối dễ chịu, tuy có vẻ hơi xa cách, thế nhưng khi đối xử với nhân viên lại rất dịu dàng và thoải mái, không hề có cảm giác kiêu ngạo hơn người, thế nhưng những người như vậy một khi đã nổi giận thì rất đáng sợ.

"Có vẻ như đối thủ đầu tiên của cậu chủ Tạ đã xuất hiện rồi?" Quản lý Thẩm mỉm cười, tay thu dọn giấy tờ cũng không quên trêu chọc Tô Mạn Vũ một câu. Nửa tiếng trôi qua, Tiểu Hồng đã ngó vào mấy lần, có vẻ như vị khách đó vẫn chưa chịu rời đi.

"Thẩm Mặc, anh đừng nói linh tinh." Tô Mạn Vũ thở dài, ngay cả quản lý Thẩm tốn một đống tiền mới mời được về của cô cũng nhiều chuyện như vậy.

"Anh mời cậu ta vào đây nhé?"

"Thẩm Mặc!"

"Bà chủ Tô, người hâm mộ của em cũng keo kiệt thật đấy, quán đông khách đến mức không còn chỗ ngồi, vậy mà cậu ta lại chỉ gọi đúng một cốc cà phê, còn chọn chỗ ngồi có tầm nhìn đẹp nhất, nếu như cậu ta cứ ngồi như vậy cả ngày thì chẳng phải sẽ làm doanh thu ngày hôm nay của quán kém đi sao?"
"Chưa kể tới nếu như em vẫn cố chấp không chịu gặp cậu ta, vậy thì ngày mai, ngày kia, cả tuần cậu ta đều đến đây ôm cây đợi thỏ mong gặp được em, thế thì tôi xin thông báo cho bà chủ Tô được biết, ước mơ doanh thu năm chữ số một ngày của em không thể nào thực hiện được."

Thẩm Mặc thẳng thắn phản bác khiến Tô Mạn Vũ kinh ngạc há hốc. Không nghiêm trọng đến thế chứ?

"Quản lý Thẩm, anh... còn nhiều chuyện hơn cả Tiểu Hồng." Cô cũng chỉ có thể đáp trả lại Thẩm Mặc một câu như vậy.

"Còn không phải tại bà chủ Tô nên tôi mới lo lắng như vậy sao. Tô Mạn Vũ, cắt đứt lòng mơ mộng của một người đàn ông rất dễ dàng, nếu em không thích thì đừng gián tiếp cho người ta hi vọng, đừng để họ nghĩ rằng chỉ cần kiên trì chờ đợi thì đến một ngày sẽ cảm hóa được trái tim em."
Tô Mạn Vũ thở dài, trong lòng tràn ngập mâu thuẫn, đúng là qua lời của Thẩm Mặc thì mọi chuyện có vẻ rất đơn giản, thế nhưng chỉ có người trong cuộc mới biết điều đó khó khăn đến chừng nào.

Hơn nữa, vấn đề này không chỉ giải quyết từ một phía là xong.

"Bà chủ Tô, em còn định làm rùa rụt đầu đến bao giờ? Học cách từ chối người khác chính là bài học trưởng thành đầu tiên của em đấy." Thẩm Mặc vỗ vai khích lệ Tô Mạn Vũ, trong mắt anh, cô gái này giống như một bông hoa trồng trong nhà kính, luôn chọn cách trốn tránh ở nơi an toàn nhất, mãi mãi không thể cứng cáp tự mình chống chọi gió mưa.

"Em..." Tô Mạn Vũ chần chờ, đôi chân như dính chặt xuống sàn, cô không muốn gặp người đó một chút nào hết, những việc cần nói đã nói xong, hiện tại cô không tìm ra được bất cứ một lí do nào để gặp mặt Diệp Liên Thành.
Có những đạo lý làm người, dù ngu ngốc đến cỡ nào thì cô vẫn hiểu rõ. Ví dụ như... nhất định không thể làm người thứ ba phá hoại hạnh phúc của người khác, dù chỉ một giây nung nấu ý định như vậy cũng trở thành điều đáng bị khinh thường.

Những lời nói quyến rũ dịu dàng trong màn đêm u tối, vòng tay ấm áp không rời, hơi thở gấp gáp mang theo hương vị của người đàn ông đó, từng ánh mắt tràn đầy cảm xúc khiến trái tim cô như thắt lại, tất cả đều thuộc về cô gái mang tên Mạc Hâm Đình, còn cô chính là kẻ ngu ngốc lén trộm chúng đi, ngu ngốc ngỡ rằng đó là của mình.

Từng nhịp đập trái tim dồn dập mãnh liệt, cảm giác kì lạ không thể gọi tên, niềm khao khát được đứng bên cạnh anh, mỗi đêm nhắm mắt lại, mỗi khi trời sáng mở mắt ra, trong tâm trí cũng chỉ toàn là bóng hình của một người đàn ông. Cô còn chưa kịp hỏi chị Khiết Khiết, mỗi khi đứng trước mặt Diệp Liên Thành cô đều cảm thấy hít thở không thông, tim đập thình thịch có phải là một điều kì lạ lắm không, thì đã nhận ra, khoảng thời gian ngắn ngủi mơ hồ khiến cô quên mất rằng bản thân không xứng đáng được nhận những điều tốt đẹp đến thế. 
Tô Mạn Vũ chỉ có thể âm thầm cười khổ, giá như... giá như cô biết đến cô gái ấy sớm hơn, cô gái có nụ cười ngọt ngào rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời mùa hè. Chỉ cần nhìn thoáng qua niềm vui vẻ trên đôi môi cũng có thể thấy, cô ấy có một trái tim nhân hậu, thiện lương và trong sáng đến nhường nào. Giá như Tô Mạn Vũ biết đến sự tồn tại của cô ấy trước khi được gặp Diệp Liên Thành, có lẽ cảm giác đau đớn âm ỉ trong tim này cũng sẽ không xuất hiện.

Cô mất cả đêm đọc những trang báo nói về cuộc đời của cô ấy, lại càng cảm thấy xấu hổ, xin lỗi, Mạc Hâm Đình, Tô Mạn Vũ đã trở thành một vết nhơ trong cuộc sống tràn ngập sắc màu hạnh phúc của cô mất rồi. Chỉ mong rằng, mỗi một mảnh ghép màu sắc trong đó có thể rực rỡ đến mức lu mờ vạn vật xung quanh, đến mức cô không nhận ra có một mảnh ghép xấu xí như vậy vẫn đang hiện hữu mỗi ngày. 
Thế nên, cô phải nhanh chóng tránh xa Diệp Liên Thành, tránh xa cuộc đời của cô gái tên Mạc Hâm Đình ấy, để nụ cười rung động lòng người đó sẽ không bao giờ bị phai nhạt.

"Vậy anh cứ tiếp tục công việc của mình đi, một lát nữa em sẽ quay lại." Trong lòng cô tự nhủ, đây là lần cuối cùng. Một lần và mãi mãi. Từ nay về sau, cô và Diệp Liên Thành sẽ trở thành hai người xa lạ như chưa từng quen biết, việc anh cần làm là yêu thương, trân trọng cô ấy suốt đời này, còn cô... một lần duy nhất trải nghiệm những cảm giác ấy là đủ rồi.

Mang theo tâm trạng đầy phức tạp bước ra ngoài, Tô Mạn Vũ kinh ngạc mở tròn mắt.

Ánh mặt trời sau cơn mưa dịu dàng len lỏi qua từng tán lá, hôn lên gương mặt hoàn hảo không tì vết của người đàn ông, tựa như chàng kị sĩ đắm mình trong ánh sáng khải hoàn của ngày trở về, đẹp đến rung động lòng người. Chàng kị sĩ ấy khoác tấm áo choàng lấp lánh ánh vàng, bước xuống lưng ngựa đầy kiêu hãnh, bắt gặp một nơi nghỉ chân không tồi, vừa bước vào đã khiến cả không gian như bừng sáng.
Tô Mạn Vũ lặng lẽ quan sát từ góc khuất không nén được một tiếng thở dài, người đàn ông ấy vẫn luôn được Thượng Đế ưu ái đến như vậy. 

Thật may vì sáng nay Tiểu Lan đã chọn cho cô chiếc váy màu trắng phối ren tao nhã, như vậy sẽ không bị khí thế của anh lấn át quá nhiều. Dù cho người tối qua có dáng vẻ chật vật trong cơn mưa không phải là Tô Mạn Vũ, thế nhưng vẻ thư thái biếng nhác của Diệp Liên Thành ở nơi đó lại khiến cô cảm giác mình mới chính là người bị rơi vào tình cảnh xấu hổ ấy.

Tô Mạn Vũ chính là con rùa rụt đầu, dũng khí của cô chỉ dám vùng dậy trong giây phút ngắn ngủi, đến lúc này lại không dám đối mặt với Diệp Liên Thành.

Dù cho anh vẫn luôn tỏ ra hòa nhã và lịch thiệp, thế nhưng cô biết rằng đằng sau vẻ ngoài ấy lại là một trái tim tội lỗi và những toan tính không ngừng. Cho tới lúc này cô vẫn không thể hiểu được đâu mới thật sự là anh.
Người đàn ông thâm tình với trái tim dịu dàng, hay kẻ phóng túng muốn trêu đùa người khác trong lòng bàn tay?

Rốt cuộc Diệp Liên Thành đang muốn điều gì từ cô?

"Anh Diệp bận rộn như vậy vẫn có thời gian tới đây sao?" Khẽ nhấc tà váy, điều chỉnh lại cảm xúc trên gương mặt, Tô Mạn Vũ đặt tách cà phê xuống bàn, sau đó ngồi xuống phía đối diện.

"Ừm, lần trước đến không biết quán cà phê này là của em, hôm nay có cơ hội trải nghiệm lần nữa mới thấy, bà chủ Tô làm ăn tốt thật." 

Quán cà phê này vốn dĩ ban đầu không phải của Tô Mạn Vũ, chị dâu Phương Mỹ của cô là một người phụ nữ rất giỏi, tự mình mở một chuỗi thương hiệu mang tên Dreams de Posy khi còn rất trẻ, bắt đầu từ Posy Studios - nhãn hiệu thời trang dành riêng cho những cô gái mang phong cách nữ tính, cổ điển, sau đó là Posy Beauty chuyên về chăm sóc sắc đẹp, cuối cùng là Posy Dining và Posy Tea & Coffee. Trước khi kết hôn với Tô Việt Bân, Dreams de Posy đã có tất cả hai mươi ba cơ sở trải dài từ Bắc tới Nam. Nhờ vào thành tích đáng tự hào như vậy, Phương Mỹ đã trở thành nữ doanh nhân duy nhất trong số mười nhân vật truyền cảm hứng dưới ba mươi tuổi tại YouthAwards vào năm 2015. Nửa năm sau đó, Phương Mỹ kết hôn với anh trai cô, dần dần lui về sau để chăm lo cho gia đình, chỉ tập trung phát triển mảng thời trang và chăm sóc sắc đẹp, còn Posy Dining và Posy Tea & Coffee chỉ còn lại một địa điểm duy nhất tại thành phố B, đổi tên thành De Posy House. Khi Điềm Điềm được hai tuổi, Phương Mỹ đã chuyển giao toàn bộ trách nhiệm của cửa hàng này cho Tô Mạn Vũ, từ đó, De Posy House đổi chủ.
Thế nhưng những điều này cô không định nói cho Diệp Liên Thành biết, cô đến để nhắc nhở về thân phận người đàn ông sắp kết hôn của anh, còn cô là một cô gái độc thân liên tục gặp anh như vậy sẽ chẳng phải một điều hay ho gì. Còn nữa, cô phải kết thúc một cách dứt khoát mối quan hệ khó xử giữa hai người.

"Cảm ơn anh Diệp, cũng chỉ là một cửa hiệu nho nhỏ thôi." Khóe miệng Tô Mạn Vũ hơi nhếch lên, khách sáo đáp lời. "Anh Diệp bận rộn như vậy mà còn phải đến tìm gặp tôi, không biết là có chuyện gì?"

Tựa như đoán được những suy nghĩ miệng nói một đằng nhưng lòng nghĩ một nẻo của cô gái trước mặt, Diệp Liên Thành nhấp một ngụm cà phê, khẽ mỉm cười nói: "Cũng không còn cách nào khác, cô Tô hình như đang có một chút hiểu lầm với tôi, mà chuyện này nói qua điện thoại cũng không tiện, chỉ có thể làm phiền cô Tô một lúc vậy."
"Anh Diệp, tôi nghĩ là mọi chuyện đều đã rõ ràng, không cần anh nhọc công đến đây giải thích như vậy đâu." Tô Mạn Vũ mỉm cười, thế nhưng nét cười ấy không chạm được tới đáy mắt.

Dây dưa cùng với một người đàn ông như Diệp Liên Thành là một chuyện vô cùng nguy hiểm, dù biết rằng anh không còn độc thân, nhưng từng cái đưa tay nhấc chân, từ đầu mày đuôi mắt đến sống mũi cao thẳng, nụ cười lạnh nhạt đều tỏa ra sức hấp dẫn hơn bất cứ một nam người mẫu diễn viên nào xuất hiện trên tạp chí thời trang. Đó là sự quyến rũ tỏa ra từ trong cốt tủy của một người đàn ông lịch lãm, thành đạt, tràn đầy quyền lực khiến cho mọi cô gái không thể chối từ, ngay cả Tô Mạn Vũ cũng không thể kiểm soát được đôi mắt mình đang dán chặt vào người anh từ nãy đến giờ.
"Được rồi, không còn nhiều thời gian đùa giỡn nữa, mười một giờ bốn mươi phút tôi phải có mặt ở sân bay, lần này đi công tác khoảng hai tuần, Mạn Mạn sẽ giao cho em." Dứt lời, Diệp Liên Thành đẩy một chiếc lồng lớn sang bên phía Tô Mạn Vũ, nhìn từ bên ngoài có thể thấy Mạn Mạn đang ngoan ngoãn nằm bên trong, đôi mắt tròn ủ rũ như biết rằng người cho nó ăn mỗi ngày sắp phải đi xa.

Động tác của anh khiến Mạn Mạn trong lồng giật mình nhỏm người dậy, cũng khiến cho Tô Mạn Vũ ngơ ngẩn. Cô không ngờ được anh đến đây nhờ cô... chăm mèo giúp anh?

"Anh Diệp, hình như đêm qua tôi nói vẫn chưa đủ rõ ràng, chúng ta không nên gặp nhau nữa, nếu anh còn như vậy, sau này nhắn tin hỏi thăm nhau một câu "dạo này ổn không" như những người bạn cũ cũng trở thành điều không thể." Rất nhanh, Tô Mạn Vũ đã lấy lại tinh thần, máy móc nói ra những lời cô đã chuẩn bị sẵn trong lòng.
"Còn nữa... Mạn Mạn, anh có thể gửi nó ở cửa hàng chăm sóc thú cưng, ở thành phố B có rất nhiều nơi cung cấp dịch vụ này, nếu anh muốn tôi có thể đưa cho anh một địa chỉ, rất gần đây."

"Tô Mạn Vũ, Mạn Mạn thực ra rất khó tính, nếu là người lạ nó có thể..." Diệp Liên Thành coi như chưa nghe thấy lời cô nói, tiếp tục dặn dò.

"Anh lo lắng Mạn Mạn không quen phải không? Không sao, ở đó cũng có rất nhiều những chú mèo khác, anh yên tâm, có lẽ đến khi quay trở về anh sẽ thấy Mạn Mạn chơi với bạn bè của nó vui đến mức không muốn về nhà với anh nữa."

"Tôi là khách quen ở đó, mỗi lần đến kéo Vãn Vãn về nhà rất vất vả." Tô Mạn Vũ bày ra vẻ mặt như đang hiểu rất rõ, còn tìm giấy bút trong túi để viết địa chỉ cho anh.

"Mèo là của em, tại sao tôi lại phải để người khác chăm sóc nó?" Nhìn người đối diện tự hỏi tự trả lời, Diệp Liên Thành hơi cau mày.
"Sao lại của tôi, Mạn Mạn là do anh nuôi mà..." Nghe thấy vậy, Tô Mạn Vũ thuận miệng trả lời, sau đó chợt nhớ ra điều gì, cô bỗng dưng im bặt, ngay cả đầu bút lướt trên giấy cũng dừng lại.

Dưới tàng cây ngân hạnh, từng chiếc lá vàng nhạt rơi xuống như những ngôi sao nhỏ, cô gái có mái tóc mượt dài, tà váy xám nhạt khẽ đung đưa trên bờ tường cao, trong lòng cô gái là chú mèo lem luốc run lẩy bẩy, bộ lông xơ xác ướt nhẹp dính bết lại. Tiếng kêu meo meo yếu ớt cất lên, cô gái vội vàng ôm chặt chú mèo, ánh mắt lo lắng tràn ngập vẻ che chở, sau đó... sau đó có hai cánh tay dài mạnh mẽ ôm chặt cả cô gái lẫn chú mèo vào trong lòng. Chàng trai cao lớn, vòng tay cũng rất rộng, ngay khi đỡ được cô gái vừa rơi xuống, có thể thấy vẻ nhẹ nhõm trên gương mặt đẹp như tượng tạc của cậu.
"Hừ, đây là con mèo xấu nhất mà tôi từng nhìn thấy." Chàng trai liếc chú mèo bằng nửa con mắt, gương mặt lạnh nhạt không biểu lộ vui buồn.

"Sao cậu lại dám nói như thế, tôi vất vả lắm mới cứu được nó đấy." Cô gái tức giận đáp lời, tay nhẹ nhàng dùng khăn bông lau nước mưa cho chú mèo.

"Ừm, trông em gầy quá, nhưng không sao, khi nào béo lên là sẽ lại xinh xắn thôi." Cô gái bế chú mèo trong tay, xem xét một hồi, sau đó mỉm cười dịu dàng hỏi: "Mèo nhỏ, chị đặt tên cho em nhé, em muốn tên là gì?"

Chàng trai chứng kiến cảnh tượng đó thì bất lực thở dài, chẳng lẽ hỏi như vậy thì con mèo sẽ dùng tiếng người trả lời hay sao? Thế nhưng cậu vẫn im lặng đứng bên cạnh, chứng kiến một người một mèo hăng say đối đáp nhau. Mỗi khi cô gái đưa ra một cái tên, chú mèo lại nhỏm dậy kêu "meo" một tiếng, sau đó lại nằm xuống, cái đầu nho nhỏ đặt lên cánh tay cô gái.
"Tên nào em cũng không thích, vậy chị cứ gọi em là "Mèo nhỏ" nhé? Sau này không thích cũng không đổi được nữa đâu." Cô gái dường như chưa chịu bỏ cuộc, cố gắng nhìn xem liệu mình có bỏ lỡ mất biểu cảm tỏ vẻ yêu thích nào đó của chú mèo hay không.

"Gọi là Mạn Mạn đi." Chàng trai cuối cùng cũng không chịu nổi tình cảnh trước mặt, dứt khoát lên tiếng.

"Vì sao?" Cô gái mở tròn mắt, chuyển ánh nhìn từ chú mèo sang chàng trai.

"Đặt tên là Mạn Mạn, sau này lớn lên nhất định sẽ đáng yêu giống như bạn học Tiểu Mạn của chúng ta." Cuối cùng trên gương mặt lạnh lùng của chàng trai cũng xuất hiện một nụ cười, dù chỉ là khóe môi hơi nhếch lên, thế nhưng cũng đủ khiến trái tim cô gái như hẫng một nhịp, nụ cười ấy lan tràn từ đôi môi mỏng lên đến đáy mắt, khiến cho ánh nhìn chiếu thẳng vào cô gái bỗng trở nên dịu dàng.
Đặt tên là Mạn Mạn, bởi vì sau này Mạn Mạn lớn lên sẽ đáng yêu giống như bạn học Tiểu Mạn của chúng ta.

Ráng chiều đỏ thẫm rơi xuống, nhuộm hồng hai gò má cô gái nhỏ, đáng yêu như một trái táo căng tròn. Cô gái vội vã cúi đầu, sau đó lại lén lút nhìn lên, nhận ra chàng trai vẫn đang nhìn mình, lại hốt hoảng cúi xuống, không dám thở mạnh, xấu hổ đến mức gương mặt từ hồng nhạt biến thành màu đỏ rực.

Đáng yêu đến mức mười Mạn Mạn mập mạp cũng không sánh bằng.

Bình luận

Truyện đang đọc