DỊU DÀNG TRAO ANH TRỌN ĐỜI TRỌN KIẾP

Trong căn phòng khách sạn tại thành phố S, ánh nắng bên ngoài chiếu vào phòng rực rỡ đến chói mắt, có lẽ là do đêm qua đi ngủ cô quên không kéo rèm.

Tô Mạn Vũ mắt vẫn nhắm nghiền, lười biếng xoay người định trùm chăn che kín mặt, thế nhưng cơ thể cô lại không hề nghe lời.

Đây là một cảm giác vô cùng xa lạ.

Xa lạ đến mức Tô Mạn Vũ còn mơ hồ nghĩ rằng đây không phải là cơ thể của mình.

Toàn thân mềm nhũn vô lực, ngay cả xương cốt cũng mệt mỏi rã rời, thậm chí cơn đau âm ỉ còn truyền đến từ nơi thầm kín phía bên dưới.

Ngay lúc này đây cô thậm chí còn không thể diễn tả được chính xác cơn đau đang diễn ra trong từng ngóc ngách thân thể này là gì.

Có lẽ giống như... giống như từ đầu đến chân bị một chiếc xe cán qua, không chỉ như vậy, mà còn cán đi cán lại rất nhiều lần.


Tô Mạn Vũ đột nhiên mở mắt, rồi nhắm lại, sau đó lại mở mắt ra, tất cả những cảm xúc lo lắng, sợ hãi, hốt hoảng, thậm chí còn có một chút... thỏa mãn khiến cô tỉnh táo hoàn toàn.

Tấm chăn mỏng vì động tác ngồi dậy của cô mà trượt xuống, thật may, trên người cô vẫn đang mặc váy ngủ mà cô mang đến từ thành phố B.

Nhưng cô biết mình xong đời rồi.

Bức tranh mẫu đơn trên tường là màu trắng, không phải màu hồng nhạt quen thuộc.

Quần dài của nam, áo sơ mi trắng, áo vest, cà vạt, váy dự tiệc của cô, thậm chí cả đồ lót cũng đang được vắt trên ghế sofa trong phòng.

Ngoại trừ bộ váy ngủ mỏng manh này ra, trên người cô không còn bất cứ một món đồ nào khác.

Liếc mắt một vòng xung quanh, tâm trạng bất an của Tô Mạn Vũ ngày càng lớn dần.

Chị Khiết Khiết, có những chuyện mà nam nữ dù không yêu nhau vẫn có thể làm, em cũng đã làm mất rồi.


Thế nhưng lúc ấy chị không nói cho em biết, sau khi tỉnh dậy em nên làm gì để giải quyết đống rắc rối từ một đêm điên cuồng ấy.

Trong lúc trí óc rối rắm của cô đang cố gắng tiếp nhận tình hình hiện tại, thì chị họ Đường Yến Tư gọi điện đến.

"Tư Tư..."

Ngay giây phút Tô Mạn Vũ cất lời, cô lại biết thêm một chuyện, việc tày trời mà cô làm đêm qua đã bị Đường Yến Tư phát hiện.

Cổ họng cô khản đặc.

Nhưng thay vì lớn tiếng tra hỏi, chị họ Tư Tư của cô lại bật cười: "Tiểu Vũ, xem ra đêm qua em và người bạn ấy có vẻ làm việc rất vất vả nhỉ."

"Chị..."

Tô Mạn Vũ yếu ớt lên tiếng, ngay cả cười cô cũng không cười nổi.

"Tiểu Vũ, em bất cẩn quá đấy, sao lại để ảnh của em lọt ra ngoài như thế? Sáng sớm hôm nay Tô Việt Bân đã vội vàng gọi cho chị hỏi xem em có đang ở chỗ chị không. May là lúc ấy chị bảo rằng em đang ngủ rồi. Nếu không chắc cậu ta nóng vội đến mức muốn lật tung cả cái thành phố S này lên mất."


Ảnh... ảnh gì?

Rốt cuộc đêm qua cô đã làm ra bao nhiêu chuyện ngu ngốc vậy?

"Không sao, không cần quá lo lắng, chỉ là ảnh em được một người đàn ông bế ra khỏi khách sạn từ cửa sau, anh trai em đã lo liệu mọi chuyện từ sớm giúp em rồi."

Tiếng nói từ điện thoại truyền đến càng làm Tô Mạn Vũ đau đầu, hiện giờ cô không còn đủ sức để lắng nghe thêm bất cứ một thông tin nào khác. Việc quan trọng nhất cô cần làm có lẽ chính là rời khỏi nơi này, bây giờ người đàn ông đó không có ở đây, hai người không cần phải khó xử đối mặt với nhau.

"Chị nói này Tiểu Vũ, chị không nên can thiệp vào chuyện tình cảm của các em, nhưng người đi cùng em đêm qua là ai thế? Ừm... trên ảnh không rõ lắm, nhưng vóc dáng đúng là không tồi chút nào."

Tô Mạn Vũ nhủ thầm trong lòng, còn có thể là ai, chắc chắn là người đó, đây là phòng của anh ta, ngoại trừ bức tranh mẫu đơn trắng trên tường, còn lại thiết kế hai căn phòng rất giống nhau.
Hơn nữa... hơn nữa chiều qua chính tay cô đưa cho anh bộ áo vest có khuy áo bằng bạc ấy, ngay cả cà vạt cũng là cùng một bộ.

"Tư Tư, em có thể đến nhà chị bây giờ không?"

Rất nhanh, cô đã quyết định phải rời đi ngay lập tức, mặc dù đây chắc hẳn là một điều rất không vẻ vang.

Nhưng cô không còn cách nào đối diện với Diệp Liên Thành được nữa.

Nửa tiếng sau Tô Mạn Vũ đã ngồi yên tĩnh trên xe, trên tay cũng không mang theo bất cứ đồ đạc nào. Trong lúc hoảng loạn, cô đã để lại tất cả mọi thứ của mình trong căn phòng khách sạn đó.

Tô Mạn Vũ cảm giác mình giống như người xấu làm chuyện lén lút phải vội vàng chạy trốn, ngay cả đồ của mình cũng không kịp cầm theo.

"Tình một đêm à?"

Nhìn thấy cô ủ rũ không nói ở bên cạnh, Đường Yến Tư giống như hiểu ra chuyện gì, liền thản nhiên cất tiếng hỏi.
"Có dùng biện pháp an toàn không?"

Câu hỏi bất ngờ ấy lại khiến Tô Mạn Vũ có thêm một phen hoảng hốt, chị Khiết Khiết đã từng nói qua chuyện này, nhưng cô nhất thời không thể nhớ ra đêm qua liệu hai người có sử dụng đến cái đó hay không.

Đường Yến Tư từ nhỏ đã sống ở nước ngoài, cách đây mấy năm mới quyết định về nước, suy nghĩ vô cùng cởi mở, cũng không hề biết đến quy định ngầm của nhà họ Tô dành cho Tiểu Vũ, trong lòng cô lúc này chỉ muốn mắng cho cô gái này một trận.

Tiểu Vũ muốn làm gì tùy thích cô không ngăn cản, nhưng nhất định phải sử dụng biện pháp an toàn. Có trời mới biết đối tác đêm qua của em họ cô có đời sống tìиɦ ɖu͙ƈ phóng túng đến mức nào.

Sau khi đưa cho Tô Mạn Vũ thuốc tránh thai khẩn cấp, Đường Yến Tư nhìn gương mặt trắng bệch đối diện đầy vẻ hoang mang lại thở dài: "Tiểu Vũ, bây giờ em cũng là người trưởng thành, phải có trách nhiệm với chính bản thân mình. Sau này không được tin người lạ như vậy nghe chưa."
Mặt cô hết trắng rồi lại đỏ, nghe Đường Yến Tư dặn dò chỉ có thể ấp úng: "Chị... là người quen..."

Chị họ cô thở phào nhẹ nhõm:"May quá, là người bạn đi cùng với em phải không? Chị còn đang muốn đưa em đi kiểm tra một lần nữa kìa. Nếu em biết cậu ta thì có lẽ không cần thiết nữa rồi."

Toàn bộ thời gian đều là Đường Yến Tư nói, còn Tô Mạn Vũ chỉ ngoan ngoãn nghe theo, ngay cả cô cũng không thể biết được liệu Diệp Liên Thành có phải là người buông thả bừa bãi trong chuyện đó hay không.

Nếu như không có chuyện vừa mới xảy ra, vậy thì hai người... hai người cũng không tính là bạn bè quá thân thiết.

Có lẽ đã có rất nhiều người cũng giống như cô bị gương mặt đẹp ấy đánh lừa, rằng người đàn ông tên Diệp Liên Thành đáng tin vô cùng.

Từ lúc rời khỏi căn phòng khách sạn đó, Tô Mạn Vũ không dám nhìn bản thân thật kĩ càng trong gương, cô sợ phải nhìn thẳng vào những dấu đỏ chói mắt rải rác khắp nơi trên làn da nhợt nhạt. Sự lạnh lẽo lan tràn từ trái tim đến từng đầu ngón tay khiến cơ thể cô run rẩy không ngừng.
Vừa về đến nhà Đường Yến Tư, Tô Mạn Vũ ngay lập tức đi vào phòng tắm.

Thả lỏng toàn bộ thân thể trong bồn tắm, hơi nóng tràn vào từng lỗ chân lông khiến gương mặt cô cuối cùng đã có thêm một chút hồng hào.

Đến lúc này, ngay cả linh hồn mong manh của cô cũng vô cùng mỏi mệt, dường có một sự thay đổi to lớn lặng lẽ xuất hiện, mang theo nguồn sức mạnh vô tận khiến cô không thể phản kháng.

"Tiểu Vũ... Tiểu Vũ! Em ở trong đó làm gì thế? Đừng ngâm mình lâu quá kẻo cảm lạnh."

Đã gần một tiếng đồng hồ trôi qua, Tô Mạn Vũ ở trong phòng tắm không hề có động tĩnh khiến Đường Yến Tư lo lắng, hơn nữa, điện thoại của em họ cô đang reo lên không ngừng.

Cho tới tận lúc Đường Yến Tư mất hết kiên nhẫn định gọi người mang chìa khóa tới, thì Tô Mạn Vũ lại đột nhiên mở cửa bước ra ngoài.
Trong phòng tắm hơi nước tỏa ra mù mịt, cô quấn chặt cả người trong chiếc khăn tắm lớn. Dù đã ngâm mình rất lâu, thế nhưng chiếc khăn ấy vẫn không trắng hơn làn da cô là bao.

"Em không nói gì làm chị lo chết đi được. Tiểu Vũ, giờ em muốn ăn gì không?"

Tô Mạn Vũ khẽ lắc đầu, cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.

"Tiểu Vũ... đừng ngủ vội, có người muốn gặp em đấy."

Trong nháy mắt, sống lưng Tô Mạn Vũ trở nên cứng đờ.

"Chị..."

"Trông có vẻ rất giống với người đàn ông trên ảnh tối qua."

Là Diệp Liên Thành ư?

Sao anh ta lại có thể đến đây vào lúc này?

Hiện tại cô không còn tâm trí để bàn luận về chuyện đã xảy ra, hơn nữa, cô không muốn nói chuyện với anh ta.

"Tiểu Vũ, điện thoại em reo cả chục lần rồi, bây giờ cậu ta đang ở dưới phòng khách. Chị mời lên đây nhé?"
Tô Mạn Vũ chỉ có thể thầm cười khổ, chị họ cô thật sự quá nhiệt tình.

***

Đường Yến Tư rời đi để lại không gian riêng cho hai người, từ lúc cánh cửa phòng đóng lại, cả Tô Mạn Vũ lẫn Diệp Liên Thành đều không hề lên tiếng.

Trong căn phòng yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng kim đồng hồ đều đặn từng nhịp, dường như không ai dám mở lời phá vỡ giây phút này.

Tô Mạn Vũ quay lưng về phía Diệp Liên Thành, mắt cô nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định trước mặt, thế nhưng cô vẫn cảm nhận được ánh mắt bỏng rát của anh đang đặt trên người mình.

Ngay cả một ánh nhìn cũng có thể trở nên mãnh liệt đến thế, tất cả những khao khát dồn nén, những thổn thức nơi sâu thẳm trái tim, những đau khổ dằn vặt suốt năm năm dài đằng đẵng đều tụ lại ở nơi ấy.
Không thể tránh né. Chỉ có thể can đảm đối mặt.

Tô Mạn Vũ quay đầu nhìn anh.

Diệp Liên Thành đứng yên tĩnh cũng có thể trở thành bức tượng ngọc an tĩnh tỏa sáng, từng đường nét đẹp đẽ trên gương mặt anh đều có thể khiến con tim cô dao động. Người đàn ông ấy là con chiên ngoan đạo nằm trong vòng tay ưu ái của Chúa, phía sau lưng anh chính là vầng sáng rực rỡ của đôi cánh vô hình.

Chị Khiết Khiết, Diệp Liên Thành dù không làm gì cũng có thể quyến rũ đến nhường ấy, thế nhưng anh ta lại dám làm ra một chuyện không thể tha thứ.

Đó là giới hạn cuối cùng của Tô Mạn Vũ, thế nhưng Diệp Liên Thành lại nhẫn tâm giẫm đạp đến tận cùng.

"Diệp Liên Thành, vì sao?"

Không phải cô chưa từng nói với anh, có những chuyện chỉ những người yêu nhau mới có thể khiến cho chúng trở thành điều ý nghĩa nhất.
"Tô Mạn Vũ, xin lỗi, là lỗi của tôi."

Ngay cả vẻ mặt hối lỗi của anh cũng có thể trở nên vô cùng chân thành, chân thành đến mức cô lại cảm thấy mềm lòng.

Thế nhưng cô biết rằng mình không nên tha thứ cho người đàn ông này.

Khi tình yêu thăng hoa đến mức độ cao nhất, khi người phụ nữ yêu người đàn ông của mình bằng tất cả trái tim trong sáng nồng nhiệt, cô ấy sẽ tự nguyện trao đi toàn bộ bản thân mình.

Vậy mà, niềm tin của cô về điều đó cứ thế mất đi trong một đêm trường vô tận.

Đêm ấy rất dài, dài đến mức ngỡ như cả một đời.

Cô nên làm gì bây giờ đây? Mắng anh? Hay đánh anh thật thậm tệ? Trách móc anh là con người tồi tệ xấu xa vô cùng?

"Vì sao anh dám làm điều đó với tôi?"

Tô Mạn Vũ nhìn anh, vẻ hối lỗi trên gương mặt ấy bỗng tràn ngập sự dịu dàng, sau đó lại là day dứt, băn khoăn, dường như anh đang suy nghĩ rất lâu, bởi vì lời anh sắp nói ra vô cùng quan trọng.
Sao cô lại nhìn thấy cả sự ngượng ngùng như một đứa trẻ trên gương mặt anh cơ chứ?

Anh thở dài, rồi ấp úng hồi lâu: "Có lẽ... có lẽ đã đến lúc phải nói ra rồi."

Tô Mạn Vũ ngước mắt nhìn vào vành tai đỏ ửng của Diệp Liên Thành, anh muốn nói gì đây?

Anh say, cô cũng không tỉnh táo, thế nên hai người không kiểm soát được bản thân ư?

"Tô Mạn Vũ, có chuyện này tôi đã giữ kín trong lòng rất lâu."

"Rất nhiều năm về trước, cậu thiếu niên tên Diệp Liên Thành đã đem lòng yêu say đắm một cô gái, cô ấy có làn da trắng đến phát sáng dưới ánh mặt trời, mái tóc mượt dài thoang thoảng mùi hương tươi mát dễ chịu, mỗi lần cô ấy mỉm cười đều khiến cậu ta như đang được đắm chìm trong một hũ mật ong ngọt ngào. Cô ấy vừa đáng yêu lại vừa cứng nhắc vô cùng, luôn bắt ép cậu thiếu niên phải chăm chỉ học tập, nhưng mỗi lần cậu ta trốn học vẫn luôn là cô ấy bao che giúp."
"Tô Mạn Vũ, em nói xem cô ấy có đáng yêu không?"

Cô ngỡ ngàng nhìn anh, không dám lên tiếng, ngay cả hơi thở cũng trở nên hỗn loạn.

"Tô Mạn Vũ, em đừng xem thường bạn học Tiểu Dương, cô ấy còn nấu ăn rất ngon."

"Nhưng có một điều vô cùng đáng tiếc, cô ấy là học sinh gương mẫu, là viên ngọc quý trong lòng bàn tay của các thầy cô. Dù cậu thiếu niên có tỏ tình thì chắc chắn cô ấy cũng sẽ không đồng ý. Phải biết rằng yêu sớm chính là điều mà những học sinh xuất sắc như cô ấy tránh như tránh tà vậy."

"Cậu thiếu niên cứ ngỡ rằng hai người đã bỏ lỡ nhau, nhưng thật may, sau rất nhiều năm, cuối cùng cậu cũng đã gặp lại bạn học Tiểu Dương ngày nào, nhưng lúc đó, cô ấy lại không hề nhận ra người bạn cùng bàn của mình năm xưa."

Ngay lúc này, Tô Mạn Vũ rất muốn lên tiếng chất vấn anh, Diệp Liên Thành, anh đang nói nhảm phải không?
Thế nhưng nụ cười cay đắng cùng vẻ hoài niệm trên gương mặt anh đều trở nên chân thật vô cùng.

"Không còn cách nào khác, cậu ta chỉ có thể âm thầm ở bên người mà mình yêu thương nhất, mong chờ một ngày cô ấy sẽ nhận ra tình cảm của mình."

"Nhưng có lẽ lần này cậu ấy đã mắc lỗi rồi, hơn nữa, đó còn là một lỗi lầm không thể tha thứ."

Dứt lời, đôi mắt Diệp Liên Thành xoáy sâu vào đôi mắt cô, ở nơi ấy có vô vàn những cảm xúc không tên.

"Tô Mạn Vũ, cậu ấy thực sự biết lỗi rồi. Cô gái trong mộng của cậu ấy đồng ý quay lại thành phố S cùng cậu, đó là niềm hạnh phúc vỡ òa."

"Tô Mạn Vũ, em có biết không, khoảnh khắc cậu ấy nhìn thấy cô gái trong lòng mình say đến nỗi hai má ửng hồng, đáng yêu như một chú mèo nhỏ, cậu ấy đã quyết định thử đánh cược một lần."
"Cô ấy đã từng dứt khoát nói rằng hai người không yêu nhau thì không thể có tiếp xúc tình cảm, vậy cậu cũng muốn thử xem, liệu trong lòng cô ấy cũng có cậu hay không."

Đủ rồi, cô không muốn nghe nữa!

Tô Mạn Vũ tiến lên định giơ tay che miệng anh, cô thật sự không muốn nghe anh nói thêm một câu nào nữa.

Bởi vì tình cảm im lặng của cậu thiếu niên ấy khiến trái tim cô đau đớn như muốn vỡ tung.

"Tô Mạn Vũ, em không từ chối nụ hôn của anh."

Nhịp đập trái tim cô đột nhiên tăng tốc mãnh liệt, nhanh đến nỗi làm cô nghẹt thở.

Cô muốn tỏ ra bản thân thật bình tĩnh, thế nhưng lồng ngực phập phồng của cô lại không thể che giấu.

"Diệp Liên Thành, anh nói dối."

"Tô Mạn Vũ, trong lòng em cũng có anh."

Cô rất muốn lên tiếng phủ nhận, không, cô không hề thích anh.

Nhưng lời nói ấy cứ như bị chặn lại nơi cổ họng, âm thanh phát ra cuối cùng lại trở thành: "Diệp Liên Thành, anh đừng nói lung tung."
Hai người đang đứng rất gần nhau, bàn tay to lớn của anh dịu dàng nắm lấy tay cô, hơi ấm từ tay anh tỏa ra như muốn xoa dịu sự lạnh lẽo nơi đáy lòng cô.

Chị Khiết Khiết, không phải trên trán hay chóp mũi, cũng không hờ hững nơi khóe miệng, lần này, Diệp Liên Thành đã thật sự hôn vào môi em.

Bình luận

Truyện đang đọc