ĐỒ CHƠI


Kỳ La không biết tại sao cô lại ngẩng đầu lên, không nhìn vào người nào mà chỉ nhìn vào hư không, không ai để ý tới hành động nhỏ này của cô, ngoại trừ người ngồi bên cạnh.

Quý Phượng Lâm nhìn hình ảnh cô thân mật cùng người khác ở trước mắt mình, mắt đã sớm đau nên không còn nhìn vào cô nữa.

Đái Nguyệt Hành trên mặt vẫn là vẻ mặt không thay đổi, rót thêm trà vào trong cốc:
"Không cần phải uống rượu".

Kỳ La nhìn anh ta cười nhạt một cái.
Lục Trần Hạc nhìn thấy vậy, lo lắng cho chính mình, chỉ sợ Quý Phượng Lâm nổi nóng, anh ta cũng khó tránh khỏi một kiếp, thật mẹ nó phát sầu.

Đái Nguyệt Hành và Kỳ La nhìn qua rất tình cảm, đặc biệt là Đái Nguyệt Hành rất chiều chuộng hầu hạ việc ăn ngon uống tốt của Kỳ La, cô cũng thật ngoan ngoãn, sau đó còn nhìn hắn ta mỉm cười, Tô Dương ghen ghét hai mắt sắp lòi ra: " Tôi cũng không biết Nguyệt Hành có thể chiều bạn gái như vậy đó".

Đái Nguyệt Hành chỉ cười cười, không tiếp lời này.
Quý Phượng Lâm đã chức vụ cao trên thương trường, vừa tới đây đã biết đây là bữa tiệc thương nghiệp, nhưng nguỵ trang thành bữa tiệc giải trí.

Nếu không phải vì Kỳ La và Đái Nguyệt Hành quá chói mắt, thanh danh thân sĩ của hắn mà tới cục cảnh sát sụp đổ thì không thể được, hắn trực tiếp hỏi mục đích của Tô Dương: " Tô Tổng muốn hợp tác góp vốn phải tìm nơi nào hợp hoàn cảnh, nơi đây không phải là nơi có thể bàn chuyện chính sự".
Tô Dương cúi đầu cười một cái, mắt nhìn qua: "Quý tiên sinh không chỉ nhìn thấu còn nói đúng, ngài có việc gấp phải đi sao?"
Quý Phượng Lâm chỉ có thể chưng ra vẻ lạnh nhạt, chưa nói tới muốn cho cô ta thái độ tốt:
"Về mặt điện ảnh, tôi không đầu tư".

"
Tô Dương nhìn thoáng qua Lục Trần Hạc.

Không chờ Lục Trần Hạc lên tiếng, Quý Phượng Lâm nói: "Lục gia cũng không đầu tư."
Lục Trần Hạc đang hé miệng thì mím môi lại, tạm dừng vài giây rồi lên tiếng:"Anh ta quyết định".

Tô Dương rất ít khi thấy thái độ này của Quý Phượng Lâm, xem ra cô ta mời hai vị khách Đái Nguyệt Hành, Kỳ La là mời đúng người rồi.
Quý Phượng Lâm đã đánh vỡ cục diện hài hoà.

Tô Dương có công ty điện ảnh, muốn tìm nhiều nhà đầu tư.

Cô ta biết Quý Gia có nhiều tiền để không, cũng đã đầu tư vài bộ phim điện ảnh.

Nên chủ động mời hắn tới đây.

Mời Đái Nguyệt Hành và Kỳ La không nằm trong kế hoạch, nhưng nghĩ rằng ba người này có quan hệ sâu xa, tính lợi dụng mối quan hệ này làm cho mình ở giữa được lợi, chỉ cần cô ta làm cho quan hệ của Đái Nguyệt Hành và Kỳ La xấu đi, hẳn là Quý Phượng Lâm sẽ cho cô ta một chút lợi ích?..!
Đái Nguyệt Hành không có hứng thú với cô ta, chắc hai người chưa phát sinh chuyện gì, nhưng hắn đã nhìn ra cô ta có mục đích khác, càng không muốn cô ta thực hiện được mục đích.

Tô Dương nhìn quan hệ tốt của họ, cũng thấy Đái Nguyệt Hành chăm sóc cho Kỳ La, đã nói lên thái độ của anh ta.

Kỳ La không biết mình là quân cờ của gian thương, nhưng cô cũng biết không có ánh mắt tốt đẹp lia tới người mình, nói ngại quá muốn đi nhà vệ sinh.
Đứng trước gương trong nhà vệ sinh, cô nhìn vào chính mình, nghĩ lại những người trên bàn tiệc, phát hiện mình cùng hắn ta, cùng mọi người khác nhau quá lớn, họ thành thạo nói mấy lời khách sáo, còn cô một câu cũng chẳng nói nên lời.

Trừ khuôn mặt lạnh nhạt, cô giống như chính mình vài năm trước, chỉ có chút thông minh, những vẫn không đủ hào phóng.


Đang miên man suy nghĩ một lúc, cô rửa tay chuẩn bị trở về chỗ ngồi.

Tay vừa đưa vào nước, bị một bàn tay nắm vào chỗ thiết kế hở ra ở sau lưng vuốt ve, cô vừa quay đầu lại, là Quý Phượng Lâm.
Quý Phượng Lâm sờ mó trang phục: "Mặc ít như vậy, biết anh ở đây, tính quyễn rũ anh sao?"
Kỳ La không muốn để ý đến hắn, quay đầu rời đi.
Quý Phượng Lâm không cho cô đi, kéo cánh tay cô trở lại, ôm vào lòng:
"Em mặc như vậy, bọn họ đều thấy phượng hoàng trên lưng.

Em cố ý, vẫn muốn đem nó lộ ra?"
Váy do Đái Nguyệt Hành chọn, cô chỉ lo mặc được.

Quý Phượng Lâm không nhận được câu trả lời của cô, cũng không để ý, lấy được chiếc kẹp nhỏ từ tay người phục vụ lúc nãy, kẹp lại phía sau váy của cô lại:"Hắn ta không biết eo của em không tốt, không được để trúng gió".
Kỳ La hơi hơi hé miệng.
Quý Phượng Lâm lại nói: "Còn anh biết."
*
Bữa tiệc tới 11 giờ thì kết thúc, Tô Dương bắt Đái Nguyệt Hành lưu lại,muốn nói với hắn vài câu, Đái Nguyệt Hành trong lòng nghĩ tới Kỳ La, nên từ chối.
Kỳ La rất hiểu chuyện, nhìn bọn họ có việc muốn nói liền đi ra ngoài chờ, nhìn thấy Phương Tư vừa mỉm cười nói chuyện cùng Quý Phượng Lâm, bên cạnh là Lục Thần Hạc cà lơ phất phơ, cũng đi theo bên cạnh cười cười.

Cô chỉ nhìn thoáng qua rồi chuyển sang hướng khác.

Quý Phượng Lâm thấy cô đứng một mình, bỏ lại hai người kia, đi qua trực tiếp dắt tay đi về phía xe, Kỳ La không đi, tránh né bàn tay của hắn.
Quý Phượng Lâm không buông, quay đầu nói: "Nhỡ bọn họ có việc, em chờ làm gì?"

Kỳ La hất tay hắn ra: "Tôi chờ anh ấy nói, nếu có việc, tôi tự đi về".

Quý Phượng Lâm liền bế ngang cô lên.

Kỳ La giãy giụa:" Anh bỏ tôi xuống".
Quý Phượng Lâm không bỏ, một đường thẳng ôm cô đặt vào trong xe, sau đó chống tay lên cửa xe, cúi người nói với cô:"Em không cần chờ".

Kỳ La đẩy hắn ra: "Anh có biết xấu hổ không?"
Quý Phượng Lâm không biết xấu hổ.
Lên xe, hắn không kêu tài xế lái xe ngay, mà cùng ngồi chờ, đã qua mười phút Đái Nguyệt Hành vẫn chưa ra, Quý Phượng Lâm lúc này mới bảo tài xế lái xe, hắn nói với Kỳ La:
"Tô Dương muốn tiền, cho nên mở bữa tiệc này, chỉ có tôi mới có thể cho cô ta tiền, mà cô ta biết mục đích của tôi là gì, đương nhiên sẽ không thả hắn ta về, cũng có thể hắn ta không cưỡng nổi dụ dỗ, là tôi suy nghĩ nhiều".

Hắn ở đây châm ngòi ly gián, miệng lưỡi vẫn ra vẻ vô tội.

Kỳ La không thèm quan tâm: "Tuỳ anh nói gì thì nói, tôi muốn xuống xe, không dừng lại thì tôi sẽ nhảy".

Quý Phượng Lâm trở nên ôn nhu: "Nếu em mà nhảy xuống, tôi lại mang hắn ta xuất ngoại".

Kỳ La nhăn đôi mày, hắn có thể làm được, cho dù Đái Nguyệt Hành có đầu thai đi chăng nữa, cũng không phải là đối thủ của hắn.

*
Nhìn theo xe của Quý Phượng Lâm đã đi xa, Phương Tư vẫn chưa thu hồi tầm mắt.

Lục Trần Hạc thoáng nhìn qua cô ta:"Đừng có xem xét, đừng có nghĩ ngợi.

Anh ta chướng mắt với mọi cô gái ngoại trừ Kỳ La".


Phương Tư lắc đầu, cười cười:
"Tôi đang nhớ lại dáng vẻ của cô ấy, xác định dáng vẻ tiêu chuẩn của vị ở trong nhà mà ngài Quý hay nhắc tới".

Lục Trần Hạc chép chép miệng: "Ôi trời, chẳng có tác dụng gì đâu, cô cũng chẳng phải Kỳ La".
Đối với cô ta cũng không phải tổn thất gì, người này không được thì đổi người khác, kim chủ có rất nhiều, nhưng chẳng giàu có như Quý Phương Lâm.

Trong lòng hắn có người.

Cô ta có thể tìm được người khác thích hợp hơn.

Chỉ có điểm ghen tị, cô gái kia lớn lên thật yêu kiều, nhưng cũng phải nói rằng Quý Phượng Lâm và những nam nhân khác không giống nhau.
*
Đái Nguyệt Hành không hề dây dưa cùng Tô Dương, nưng vừa mới xuống lầu, gặp một cô bé ngã lăn ra trước mắt, khóc lóc kêu gào.

Sự tình đột ngột hắn không thể để mặc đứa trẻ, liền bế tới phòng ăn tìm người giúp tìm cha mẹ của cô bé.

Khách sạn không dám gánh vác trách nhiệm, không thả cho hắn đi, yêu cầu ở đó chờ tìm được cha mẹ của đứa bé.

Hắn lo lắng Kỳ La đang chờ mình ở bên ngoài, liền gọi điện thoại cho cô định báo một tiếng, kết quả điện thoại không gọi được, lúc hắn ra ngoài định gặp cô nói chuyện này, ngoài cửa đã chẳng còn bóng dáng.

Hắn ở lại sứt đầu mẻ trán, lại có điện thoại gọi tới, báo rằng Trần Như Ý đã tự mình rời đi.

.


Bình luận

Truyện đang đọc