ĐỒ CHƠI


Quý Phượng Lâm không buông: "Tôi có thể quyết định lần này có bao nhiêu thời gian không?"
Kỳ La liền đẩy hắn ra: "Không......"
Cô chưa nói xong, đã bị Quý Phượng Lâm hôn lên môi, hai tay hắn giữ cứng eo cô.
Kỳ La cắn hắn môi hắn, cắn cả vào đầu lưỡi.

Quý Phượng Lâm bị cắn đau cũng nhất quyết không buông, còn đưa máu của hắn vào trong họng của cô.

Hôn môi là một chuyện thật kỳ diệu, chỉ cần không phản cảm, con người đều bị hôn tới động tình, cũng giống như chuyện làm tình, chỉ muốn làm không muốn dừng lại, không có cao trào liền cảm thấy thiếu cái gì đó.

Kỳ La đúng là cái đồ khẩu thị tâm phi, thói quen này đối với Quý Phượng Lâm không có cách nào ngăn được.

Cô cho rằng mình sẽ không đáp lại, nhưng một lúc sau, tay cô nắm chặt áo hắn, vẫn đáp lại nụ hôn của hắn.

Trốn không thoát đâu, không ai có thể chạy thoát được người mà mình thích cùng hôn môi, lý trí lúc này cũng chằng liên quan gì, là dục vọng chi phối thân thể này.

Mà dục vọng của con người là một điều không thể giải thích được.
Quý Phượng Lâm nằm mơ cũng không nghĩ tới Kỳ La thực sự thích hắn, trước đây hai người ở chung đều không tốt, trước kia chính hắn cũng không khống chế được đối tốt với cô, cô có nghĩ tới không?.

Tất cả đều không quan trọng, giờ phút này là quan trọng nhất.

.

Ủng‎ hộ‎ chính‎ chủ‎ vào‎ ngay‎ ⩶‎ T????????‎ ????T????????????e????.vn‎ ⩶
Hôn tới khi mặt đỏ lên, Quý Phượng Lâm mới buông cô ra, nhẹ nhàng nói:
"Ôm một chút quá ít, tôi muốn ôm em cả đời".
*
Đái Nguyệt Hành quá bận với những buổi lưu diễn, đối với yêu cầu của Tô Dương anh ta đành nói xin lỗi, sau đó giới thiệu cho cô ta một đàn em học sinh ưu tú.

Giới thiệu người này thích hợp với vai diễn đó hơn anh ta.

Tô Dương muốn lấy cớ này có thể hâm nóng được tình cảm của mình đối với Đái Nguyệt Hành nhưng không xong, tuy không cam lòng nhưng vẫn từ bỏ.
Đái Nguyệt Hành này, cảm giác thanh mát sạch sẽ, như cây tiên hà, ưu nhã điềm đạm.

Trước kia cô ta cũng vừa ý với Quý Phượng Lâm, nhưng người này không đủ sạch sẽ, thủ đoạn cũng tàn ác, tuy ngoài lời nói ôn nhu nhưng bên trong cất giấu nhiều dã tâm.

Cô ta biết sẽ không trè lên được.

Sau này gặp được Đái Nguyệt Hành lúc này đang nổi, bắt đầu chú ý tới anh ta, dõi theo một chút, liền mê mẩn không quay đầu được nữa.

Tới tuổi này của cô ta, sự nghiệp thành công, tiền nhiều nên rảnh rỗi, ở ngoài mua hoan tìm vui, không cam lòng yếu thế, nhưng đám cô ta nuôi toàn không có đầu óc.

Quá có đầu óc như Quý Phượng Lâm thì không với được.

Đái Nguyệt Hành thì vừa miếng đấy, không lõi đời quá, nên cô ta muốn kết giao.

Chỉ là đàn ông trong lòng không có núi mới tốt, lòng anh ta đã có người, bên trong chính là một ngọn núi Ngũ Chỉ Sơn.

Cô ta không biết Kỳ La có cái gì mà làm cho hai người đàn ông như đã tuyệt chủng đó nhớ nhung, sau đó biết ân oán của quá khứ thì cũng đã rõ ràng, không phải cô ta không có mị lực, mà ba người này, vận mệnh trói buộc vào nhau, bất luận có xa thì cũng sẽ gặp lại.


Cứ như vậy đi.
Tô Dương, không chơi nữa.
*
Lương Hạ điều tra nửa ngày, chỉ tra ra được ngày đó ngoài ý muốn Quý Phượng lâm đi ra biển chơi, ngoài ra không điều tra được gì thêm, như có người muốn cố ý giấu bà chuyện gì đó, không biết rốt cuộc là chuyện gì?
Gọi điện thoại cho Quý Phượng Lâm hắn cũng không nghe máy, bà liền nghĩ tới bản thân mình, bị hắn bức cho tâm lý mệt mỏi, còn chưa đủ sao?
Nhưng vì bà là mẹ hắn, cũng vẫn là phu nhân của Quý Gia, bà vẫn thuyết phục chính mình không quản, không can thiệp.

Nhưng người già có tật xấu, khó mà thay đổi.

Quý Phượng Lâm có bệnh là bướng bỉnh, bà có bệnh chiếm hữu, chỉ là bà không biết.

Cha của Quý Phượng Lâm thấy quan hệ gần nhất của hai người không tốt, ông cũng không có thời gian gặp mặt nhiều, nên dành ra một ngày đưa bà tới vùng ngoại thành giải sầu.

Nhìn ngoài tuy Lương hạ đang rất bình tĩnh nhưng trong lòng dậy sóng: " Thật là nhiều chuyện, ông bận như vậy còn đưa tôi tới đây lãng phí thời gian".

Cha hắn không nhìn bà, giọng nói nhẹ nhàng:"Tôi chỉ có một thằng con trai, bà muốn nó chết, tôi sẽ cho cả Lương gia chôn cùng".

Lương Hạ trong lòng dâng lên một làn băng lạnh:"Ông..."
Cha hắn lại nói: "Tôi cho bà nhiều quyền lợi, chỉ là vì tôi có tình, chứ bà không xứng".

Lương Hạ nghe vậy thì tức giận, nhưng trước tình huống này, bà có giận cũng không dám nói gì, không biết ông ta định tính toán gì.


Cha hắn nói rõ từng câu chữ với Lương Hạ: "Nó có dã tâm, có thủ đoạn, tôi tuyệt đối không cho phép bà gây trở ngại cho nó".

Lương Hạ không hiểu được, nghĩ lại mục đích của ông, sau đó nói lý: "Tôi ngăn cản nó lúc nào, tôi chỉ muốn tìm cho nó một mối môn đăng hộ đối, có thể tốt cho con đường sau này, đối với gia đình mình cũng có nhiều quyền lợi, đó là sai sao?".

Cha hắn cười nhìn bà như nhìn một con ngốc: "Bà qua coi thường con trai bà, nếu nó tìm đàn bà, sẽ không giống tôi lúc trước, tìm một người đi nhờ xe, nó biết tìm một người có thể nắm giữ trong lòng bàn tay, vì sao, bởi vì nó không cần phải là ai hết, nó chính là phép tắc".

Đây là đánh giá cao của cha dành cho con trai, xác nhận Quý Phượng Lâm rất có bản lĩnh.

Lương Hạ có một trăm cái lý, nhưng đều sụp đổ không nói ra được.

Cha hắn chưa bao giờ nói với bà một lời tàn nhẫn nào, đây là lần đầu tiên, cho nên không tránh khỏi e ngại.

Một câu này đã thông, bà cũng buông chấp niệm xuống, không biết được bao lâu, nhưng cũng đã buông xuống rồi.
Sự việc về sau lại nói, dù sao số phận nhân sinh cũng thay đổi, trước tiên cứ thoả hiệp.

Bà cũng già rồi, không còn nhiều tinh lực, hơn nữa trọng điểm là cha hắn và hắn ở cùng một đầu, một người chống lại hai người, căn bản cũng đánh không lại..


Bình luận

Truyện đang đọc