ĐÔ ĐỐC CỐ TỬ KHÂM, YÊU ANH ĐẾN VẠN LẦN

Vấn đề giữa S và Cố Tử Khâm, Châu Ly quả thực rất rối. Nếu để Cố Tử Khâm biết cô và S thường xuyên qua lại, anh chắc chắn sẽ không vui. Nhưng Châu Ly cũng đâu muốn giấu diếm anh, do vậy, cô quyết định nói rõ mọi chuyện.

- Tử Khâm! Thực ra... trước khi gặp anh, em đã từng gặp anh ta vài lần!

Cố Tử Khâm ngạc nhiên, nhíu mày nhìn vợ hỏi lại:

- Hả? Em biết hắn ư? Cái gã đã chém anh bị thương trên lưng đó!

Châu Ly thở dài, tường thuật lại mọi chuyện cho anh nghe. Thời gian qua, mặc dù Cố Tử Khâm không hỏi cô nhưng có lẽ trong lòng anh đang rất tò mò. Đã là vợ chồng với nhau, tốt nhất nên thành thật. Sau khi nghe vợ kể xong mọi chuyện, Cố Tử Khâm cười nhẹ, đưa tay ôm lấy cô:

- Em không sợ anh sẽ ghen sao?

- Em nghĩ... chúng ta nên thành thật với nhau mọi chuyện. Vì mình là vợ chồng thì tốt nhất đừng giấu giếm!

Sắc mặt của Cố Tử Khâm chợt trầm hẳn xuống. Nhưng rất nhanh sau đó, anh liền thu lại dáng vẻ vui tươi khi trước, xoa đầu cô đáp nhẹ:

- Được! Anh đồng ý!

Bữa trưa đã dọn lên đầy đủ, mùi thức ăn thơm ngát bay thoang thoảng khắp các gian phòng. Châu Ly giúp Cố Tử Khâm đi xuống dưới phòng ăn, lại cẩn thận chuẩn bị cho anh ly nước cam ép sẵn tráng miệng.

Nguyệt Hi từ phòng riêng đi ra, thản nhiên ngồi xuống vị trí gần Cố Tử Khâm nhất, cũng là nơi Châu Ly hay ngồi.

- Anh Khâm! Không khí tại biệt thự quả thực rất trong lành! Em bắt đầu cảm thấy yêu thích nơi này rồi đấy!

Cố Tử Khâm nhíu mày không vui. Anh với lấy bát đũa của Nguyệt Hi, đem đẩy ra xa, hếch mặt nói:

- Đây là chỗ của vợ anh. Nguyệt Hi, Cố gia luôn luôn phân định vị trí ngồi ngay từ trước!

Châu Ly đang đứng trong phòng bếp, nhìn tình huống trước mặt liền nở nụ cười tủm tỉm. Anh luôn dùng những cách từ chối khéo léo nhất để tránh gây ra hiểu nhầm trong những mối quan hệ phức tạp giữa hai người. Điều này khiến Châu Ly rất an tâm.

Nguyệt Hi miễn cưỡng đành phải nghe theo. Trong suốt bữa ăn, nhìn vợ chồng Cố Tử Khâm thân mật cười nói, Nguyệt Hi vô cùng ngứa mắt. Cô ta xoay đầu đũa, gắp vào bát cho Cố Tử Khâm một miếng sushi cá hồi, nở nụ cười rạng rỡ:

- Chẳng phải anh rất thích ăn sushi đó sao? Lần sau em sẽ tự tay làm cho anh ăn!

Nhưng không ngờ, Cố Tử Khâm lại thản nhiên gắp ra, bỏ gọn sang một bên, lắc đầu lãnh đạm:

- Đã lâu rồi anh không còn thích món này nữa!

Châu Ly suýt chút nữa phì cười. Cô thử gắp một miếng khác bỏ vào bát anh, tò mò trông sang xem anh có ăn hay gắp ra như trước. Ai ngờ lần này, Cố Tử Khâm lại bỏ lên miệng ăn một cách ngon lành. Hành động của anh khiến cả Châu Ly và Nguyệt Hi đều ngạc nhiên, hết nhìn anh lại nhìn vào miếng sushi bị anh bỏ ra lúc trước.

Nguyệt Hi tức đến hai mắt đỏ quạch nhưng vẫn cố gắng bày ra vẻ mặt thản nhiên. Chờ đến khi Châu Ly giúp nữ giúp việc dọn dẹp bát đũa, cô ta mon men tiến đến bên cạnh, trầm giọng nói:

- Trước sau gì anh ấy cũng sẽ ly hôn với cô thôi! Khi chúng tôi còn nhỏ, anh ấy đã từng hứa sẽ che chở và bảo vệ cho tôi cả đời. Lâu không gặp lại, Tử Khâm giận dỗi là phải!

Châu Ly đang rửa bát, nghe Nguyệt Hi nói vẫn không mảy may quan tâm cho lắm. Cô chỉ lạnh nhạt đáp:

- Tình cảm mỗi cá nhân đâu thể bắt buộc được. Nguyệt Hi à, tôi tin cô sẽ sớm hiểu đâu là đúng, đâu là sai thôi!

Nguyệt Hi vừa muốn nói gì đó liền bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh động. Dường như trên phòng khách đã xảy ra vấn đề nào đó, nghe giống như tiếng cự cãi lớn.

Châu Ly cũng lật đật chạy lên nhà, trông thấy một người đàn ông ăn lịch lãm, khuôn mặt to bè đang ra sức chỉ trỏ vào mặt Cố Tử Khâm chửi bới.

- Mày giở thủ đoạn gì để dụ dỗ con bé thế hả? Từ lúc trở về nước, Nguyệt Hi còn không thèm gọi về nhà lấy một cuộc điện thoại!

- Anh Trì Vĩ! Anh ồn ào cái gì thế hả?

Nguyệt Hi vội vàng chạy lên, ôm lấy cánh tay đang chỉ trỏ của anh ta mà ngăn cản. Trì Vĩ chính là anh trai của Nguyệt Hi, hiện tại đang làm luật sư thành phố.

Cố Tử Khâm nhìn Trì Vĩ chằm chằm, đợi anh ta nói hết liền bình tĩnh đáp gọn:

- Vấn đề này anh phải hỏi em gái của anh thì mới biết chứ!

Trì Vĩ tức đến tím gan, đẩy mạnh em gái sang một bên, xắn tay áo xông về phía Cố Tử Khâm định bụng dạy cho anh bài học.

- Không phải do mày còn ai vào đây nữa! Chính mày giở trò mới khiến Nguyệt Hi điên cuồng bám riết lấy một thằng phế vật như mày!

Sắc mặt của Châu Ly lập tức biến đổi. Cô đứng chắn lên trước mặt Cố Tử Khâm, kịp thời bắt lấy cánh tay to khỏe đang vươn vừ phía chồng mình của Trì Vĩ, mắt phượng cứng rắn nhìn anh ta không chút sợ hãi:

- Dừng tay! Anh lấy tư cách gì đòi đánh chồng tôi?

Đột nhiên bị một người con gái lạ lẫm trừng mắt quát, Trì Vĩ bặm chặt môi, hừ lạnh thu tay lại. Anh ta đảo mắt quan sát Châu Ly từ trên xuống dưới, khuôn mặt xinh đẹp toàn mỹ, thân hình gợi cảm bốc lửa, quả là kiệt tác nhan sắc.

Nguyệt Hi bối rối kéo anh trai về phía mình, lắc đầu nói:

- Anh hiểu nhầm rồi! Mau ngồi xuống đây chúng ta nói chuyện!

Bốn người ngồi đối diện nhau, không gian xung quanh trở nên hết sức nặng nề. Ngay từ nhỏ, Trì Vĩ đã tỏ thái độ ghét bỏ với Cố Tử Khâm. Mỗi khi anh ta trông thấy em gái quấn quýt cùng thằng nhóc gầy gò nhà bên, Trì Vĩ vô cùng ngứa mắt, chỉ lăm lăm tìm cớ đuổi cổ Cố Tử Khâm về.

Hiện tại Cố Tử Khâm đã trở thành một thanh niên xấu xí, tàn phế vô dụng, càng làm Trì Vĩ thêm khinh thường hơn. Người giúp việc nhà họ Cố đem lên khay trà nóng, cẩn thận đặt từng tách lên vị trí của từng người.

Trì Vĩ nhấc tách trà lên, khói nóng vẫn còn bay tản mác xung quanh, ánh mắt nham hiểm của anh ta bỗng chốc thay đổi.

Phốc

- Ấy chết, tôi lỡ tay!

Tách trà nóng đang cầm trên tay anh ta lập tức bị Trì Vĩ hất mạnh lên đùi của Cố Tử Khâm.

- Không sao! Hai chân tôi đã bị liệt cũng đâu có cảm giác gì!

Cố Tử Khâm nhàn nhạt đáp.

Châu Ly đã trông thấy tất cả. Trì Vĩ cố tình gây gổ với chồng cô. Dù anh không cảm thấy đau nhưng chắc chắn vùng da non trên đùi cũng sẽ bị phỏng. Cô vội vàng dùng khăn lau qua vùng nước ướt đẫm trên đùi của anh, cảm nhận được hơi nóng vẫn chưa nguội lại, trong lòng vô cùng xót xa.

Sau khi lau qua cho anh, Châu Ly quay sang nhìn Trì Vĩ, mỉm cười nói:

- Trà đổ đã hỏng, uống vào sẽ không còn ngon nữa. Mọi người cứ ngồi đây trò chuyện, tôi vào trong bếp pha tách trà khác!

Trì Vĩ ngồi vắt chân trên ghế, đắc ý nhìn Cố Tử Khâm, khuôn mặt vênh váo đầy thách thức. Anh ta đường đường là đại luật sư có tiếng trong thành phố nên vai vế của Trì Vĩ cũng không phải hạng tầm thường.

Rất nhanh sau đó, Châu Ly đã pha trà xong, trên tay cầm một tách lớn nóng hổi. Khi đi ngang qua Trì Vĩ, cô đột ngột vòng bàn chân phải ra phía sau, đập vào chân trái khiến bản thân vấp té. Cả tách trà nóng lập tức đổ ập lên đùi Trì Vĩ, làm cho anh ta đau đớn ngồi bật dậy lêu lên the thé.

Châu Ly nhăn mặt, bày ra dáng vẻ bối rối, vội vàng giải thích:

- Ôi trời, anh Trì Vĩ! Tôi bất cẩn quá, thành thật xin lỗi anh!

So với chén trà Trì Vĩ hất lên chân Cố Tử Khâm thì tách trà này còn lớn hơn gấp ba, bốn lần. Phần da trên đùi Trì Vĩ lập tức bỏng rát, đau đến nghiến răng nghiến lợi.

Cố Tử Khâm nhìn vợ, khóe miệng khẽ cong. Vợ của anh quả thực là một người phụ nữ không hề tầm thường!

Bình luận

Truyện đang đọc