ĐỒ KHỐN, EM MUỐN ÔM ĐÙI ANH

Q: Meo thụ thật ngoan, cho cậu một like.

A: Tôi muốn một trăm like cơ ~(≧▽≦)/~

***

Một thời gian sau khi Sở thiếu gia bị mang đi, Khương Tiểu Lạc cũng dần nguôi ngoai. Đột nhiên vào một buổi chiều, cậu mở cửa nghênh đón một anh chàng chuyển phát nhanh.

Khi Khương Tiểu Lạc nhìn thấy cái hộp còn cao gấp đôi mình, cậu trợn tròn mắt.

Vừa kí tên vừa tự hỏi có phải Sở Thiếu Tự mua thêm đồ dùng gia đình hay không nhỉ? Anh chuyển phát nhanh nhận lại biên lai rồi xoay người đi, cậu vội vàng gọi lại. “Anh chuyển phát ơi, cứ để ở cửa thế này sao? Không giúp tôi bê vào nhà à?”

Anh chuyển phát nhanh nhìn Khương Tiểu Lạc từ trên xuống dưới, ánh mắt đầy hoài nghi, sau đó thỏa hiệp: “Để tôi giúp cậu bê vào.” Khương Tiểu Lạc cảm ơn một tiếng, chỉ thấy anh chuyển phát nhanh thoải mái không hề thở dốc bê cái hộp to đùng ấy lên, đặt bên cạnh sô pha.

Khi cậu tò mò lấy tay đẩy cái hộp một cái, lập tức hiểu ra cái hộp này không hề nặng tý nào. Vậy nên nhất định ánh mắt vừa rồi của anh chuyển phát nhanh là khinh bỉ cậu.

Cái hộp rất cao, cậu phải ngẩng đầu mới nhìn được. Ngẩng lâu đau cổ, cậu đẩy nó đổ xuống sàn nhà, dùng kéo cắt một đầu. Khi thấy đồ trong hộp, Khương Tiểu Lạc bó tay cạn lời.

Trong một cái túi nilon trong suốt, có hai con mèo bông tình nhân lông trắng muốt, kiểu dáng giống nhau, nét mặt khác nhau. Khương Tiểu Lạc biết, đây chắc chắn là kiệt tác của Sở Thiếu Tự, có lẽ anh muốn thay thế Sở thiếu gia. Hành động này của anh khiến cậu thấy vừa ấu trĩ vừa đáng yêu kinh khủng. Cậu vui vẻ sung sướng ôm hai con mèo to bự về phòng, để chúng nó nằm song song trên giường.

Chẳng qua tự nhiên rảnh rỗi mua hai con mèo to như vậy về làm cái gì, không có chỗ mà để. Khương Tiểu Lạc thở dốc ngồi bên giường, liếc mắt nhìn hai con mèo mang vẻ mặt vui vẻ. Con  bên trái đang há miệng làm nũng như o((>ω<))o, đặt tên là Lạc đại gia. Con bên phải có bộ dạng thỏa mãn như o(* ̄︶ ̄*)o, đặt tên là Sở thiếu gia.

Cậu quả là một người giỏi đặt tên, Khương Tiểu Lạc tự đắc lắc lắc chân, chạy đi gọi điện thoại cho Sở Thiếu Tự.

“Hừ, hai con mèo quá nhỏ.” Cậu cố ý nói đùa để thể hiện bản tính kiêu ngạo của mình, vốn cậu đã thấy bất mãn với thái độ Sở Thiếu Tự về chuyện của Sở thiếu gia, bèn nhân cơ hội này vênh váo một chút. Tuy ngoài miệng chê bai, nhưng trên mặt thì mừng rỡ khôn cùng, thân thể cũng nghiêng qua xoa xoa lớp lông mềm mại của hai con mèo.

Sở Thiếu Tự không hề nghi ngờ đáp: “Chưa đủ to sao? Vậy thì phải đặt riêng.”

Câu nói tiếp theo Sở Thiếu Tự chỉ lẩm bẩm. Khương Tiểu Lạc tưởng anh định đặt thật, lập tức sửa lời, “To lắm rồi, to lắm rồi. Anh đừng mang về thêm một đôi nữa!” Hành động của Sở Thiếu Tự lúc nào cũng nhanh như chớp, có đôi khi nói liền làm, hiệu suất cực cao khiến Khương Tiểu Lạc không kịp ngăn cản.

Trên giường có hai con vật to bự đang chờ chủ nhân về nhà, chắc phải đặt chúng nó nằm đất thôi.

“Vậy em có thích không? Có đáng yêu hơn Sở thiếu gia không?”

Nhất thời Khương Tiểu Lạc thấy mình như lạc vào thế giới khác. Cậu không ngờ sẽ có ngày nghe được cái tên Sở thiếu gia từ miệng Sở Thiếu Tự, thật sự giống như Sở Thiếu Tự đang đỏ mặt hỏi cậu: “Mấy con mèo này có đáng yêu bằng anh không?”

o(*////▽////*)q

Mặc dù rất muốn cười, nhưng cậu vẫn cố gắng kiếm chế lại, chậm rãi trả lời: “Làm sao mà so sánh được, Sở thiếu gia thì sống, còn có thể kêu meo meo với em. Hai con mèo này không động đậy được.”

Tóm lại là thật ra Khương Tiểu Lạc ở nhà một mình quá cô đơn nhàm chán, nếu có thú cưng ở cùng ít nhất cũng sẽ náo nhiệt hơn.

Sở Thiếu Tự kéo trọng tâm cuộc nói chuyện về chủ đề nghiêm túc: “Nhà chúng ta không thể nuôi mèo.”

“Em biết rồi, không thể cho em chê quà tặng của anh được sao?”

Đầu bên kia yên lặng vài giây, sau đó anh thành thật nói: “Được.”

Khương Tiểu Lạc bất lực cúp máy, kiên quyết khẳng định Sở Thiếu Tự có thuộc tính muộn tao(1).

Khương Tiểu Lạc chỉ đang nói dối lòng thôi, rõ ràng rất thích hai con mèo bông kia đấy chứ. Cậu còn chụp ảnh đăng lên weibo.

Kỳ Meo: Quà tặng, đáng yêu không <(づ ̄ ̄)>づ (ảnh hai con mèo đang nhìn nhau)

Thế nhưng cái mọi người quan tâm có vẻ bị lệch hướng.

Bình luận 1: Đáng yêu quá! Ai tặng vậy?

Bình luận 2: Không ngờ Meo thụ còn có trái tim thiếu nữ, chậc chậc.

Bình luận 3: Giường rất lớn, giường đôi hả?

Bình luận 4: Giường để lăn hả?

Bình luận 5: Meo thụ, mau giao bạn trai anh ra đây.

Bình luận 6: Giường nên dùng cái lớn một chút, nếu không lăn một vòng sẽ ngã.



Trọng điểm bị lệch rồi các bạn ơi! (#`O′)

Nhưng mà… Khương Tiểu Lạc nâng cằm, quay đầu nhìn lại cái giường cỡ bự trong phòng, rồi gật đầu tán thành. Ừm đúng là hơi nhỏ, lăn một vòng sẽ ngã xuống đất.

Di chuột bấm nhầm vào quảng cáo việc làm thêm, Khương Tiểu Lạc vỗ đầu mình, suýt chút nữa quên phải tìm việc làm rồi. Cậu lập tức mở trang web thông tin của người sống trong tòa nhà. Để người thân trong gia đình tiện liên lạc, quản lí tòa nhà sẽ đăng số điện thoại di động của chủ nhà trên trang chủ. Khương Tiểu Lạc mau chóng tìm được số điện thoại của người sống tại phòng 406 nhà B1, lập tức gọi sang.

Rất nhanh đã có người nghe máy, đúng là nữ chủ nhân của nhà đó. Khương Tiểu Lạc tức khắc giải thích lí do của mình, nhưng điều đáng tiếc là cậu đã chậm một bước, người ta đã tìm được gia sư dạy kèm tại nhà cho con mình rồi.

Khương Tiểu Lạc tiếc nuối vô cùng, nhưng cậu cũng ý thức được chỉ ru rú trong nhà không ra ngoài kiếm tiền thì không ổn, chẳng khác gì đồ vô dụng chỉ biết ăn với ngủ.

Vì vậy, cậu tỉnh ngộ sâu sắc, đăng sơ yếu lí lịch lên trang web tìm việc part time, công việc part time dễ hơn full time, mà lương cũng không hẳn là quá thấp.

Giải quyết xong việc này, cậu mở weibo ra xem bình luận.

Bình luận 20: Một thằng đàn ông mà thích chơi đồ chơi của con gái, kinh tởm. Tình yêu đồng tính cũng tởm lợm như mày vậy.

Giữa nhiều bình luận như vậy, bình luận này giống như ánh sáng trong đêm tối, như RP(2) nhảy vọt trúng giải thưởng lớn, Khương Tiểu Lạc liếc một cái đã nhìn thấy nó.

Thật đúng là…

Ai quy định đàn ông không thể thích những thứ dễ thương, người ta làm ra những đồ vật dễ thương là để người khác thích mà. Khương Tiểu Lạc mở weibo của người bình luận ra, rõ ràng chỉ là một nick ảo mới tạo.

Trả lời bình luận sẽ khiến người này càng cố chấp hơn, nên tốt nhất là cứ bơ nó đi, để người này tự biên tự diễn một mình, coi như cung cấp nơi giải trí miễn phí.

╮(╯_╰)╭

Có fan tất nhiên sẽ có anti fan, mỗi lần các anti fan xuất hiện sẽ cắn chặt cậu nhất quyết không buông, vậy chẳng phải cậu sẽ mệt chết sao. Đơn giản nhất là cứ để họ tự nói với nhau. Miệng của người khác, cậu không quản được.

Gần đầy Ba cậu bận rộn nên trì hoãn kịch, demo mới được gửi vào hòm thư, Khương Tiểu Lạc nghe kĩ một lần, không thể không nói mỗi lần nghe sẽ có những cảm nhận khác nhau. Phẩn giới thiệu của Sở Thiếu Tự quả nhiên rất hay, không hề có vẻ nghiêm túc, giọng đọc được thả nhẹ, thoải mái hòa cùng BGM vui tai.

Đối với năng lực của Sở Thiếu Tự, Khương Tiểu Lạc rất muốn cho một like.

Đường Đường – Kỳ Meo: Sở thiếu giỏi quá.

Chuẩn bị – Ba cậu: Ái chà chà﹁_﹁

Đường Đường – Kỳ Meo: Chuẩn bị cũng rất tuyệt, hậu kỳ làm rất tốt, cho thính giác của tôi được hưởng thụ, bất kể là chọn BGM hay xử kí âm thô đều perfect.

Chuẩn bị – Ba cậu: Meo thụ, thôi nào, chờ kịch phát hành rồi viết bình luận dài một chút.

Đường Đường – Kỳ Meo: Ừ ~o(* ̄▽ ̄*)oSở thiếu có nghe kịch không? @Sở

Tuyên truyền – DD: Sở thiếu để ẩn vạn năm, thuộc đảng offline, tuyệt đối không nghe.

Trang trí – Mẹ cậu: Sở thiếu thật không có ý thức tập thể.

Sở: Ặc.

Trang trí – Mẹ cậu: = 口 = Ai nói anh ấy thuộc đảng offline vậy?

Tuyên truyền – DD: Vừa rồi nói xấu bị bắt quả tang, chậc chậc chậc, RP có vấn đề.

Trang trí – Mẹ cậu: -_-# Sở thiếu, kịch trong hòm thư anh đã nghe chưa, cảm thấy thế nào?

Hai mắt Khương Tiểu Lạc không dám chớp, chờ đợi câu trả lời của Sở Thiếu Tự, cho tới khi nhìn thấy mấy chữ…

Sở: Không, kịch nào?

Phản ứng của Sở thiếu khiến mọi người bất ngờ, vì vậy với tư cách là một thành viên trong tổ kịch, Mẹ cậu nghiêm túc giải thích.

Trang trí – Mẹ cậu: Chính là kì một của kịch “Cuộc sống hạnh phúc của đôi trẻ” mà anh giới thiệu đó, hiểu không?

Sở: Ừ.

Thôi được rồi, không phải tất cả các thành viên của tổ kịch đều bắt buộc phải nghe demo, huống chỉ Sở thiếu chỉ là vai quần chúng, nếu không phải bởi vì người nào đó, Sở thiếu cũng sẽ không bị kéo vào trong nhóm chat này.

Vậy nên, tất cả các staff đều tỏ vẻ thấu hiểu, hơn nữa anh còn luôn là một tồn tại vô hình. Đại thần dù chỉ đứng từ xa nhìn cũng không thể khinh thường.

Trang trí – Mẹ cậu: Lúc nào anh rảnh thì hãy nghe thử xem đi OvO

Sở: Ừ.

Khương Tiểu Lạc nhai kẹo cao su trong miệng, thổi thổi bóng, tâm trạng rất tốt.

“Sở thiếu không rảnh đâu.”

Chú thích:

(1) Muộn tao: bề ngoài lạnh lùng, nội tâm mãnh liệt.

(2) RP: nhân phẩm

Bình luận

Truyện đang đọc