ĐỒ KHỐN, EM MUỐN ÔM ĐÙI ANH

Khương Tiểu Lạc không hiểu nguyên nhân, còn tỏ vẻ ngây thơ vô tội, “Vở kịch kia thì sao?”

Ngón tay Sở Thiếu Tự lại mò tới phía sau Khương Tiểu Lạc, cậu liên tục giãy dụa từ chối. Sở Thiếu Tự khàn giọng nói đầy gợi cảm: “Làm thêm lần nữa được không?”

Anh vừa dứt lời, nhân lúc Khương Tiểu Lạc chưa kịp đồng ý đã nghiêng người hôn môi bịt miệng cậu, mút mát dây dưa mạnh mẽ.

Khương Tiểu Lạc ôm eo Sở Thiếu Tự, van xin anh nhẹ nhàng thêm chút nữa. Thân thể hai người quấn quít gắn bó, anh lại hỏi: “Sướng không?”

Khương Tiểu Lạc khó chịu nhíu mày, không trả lời anh.

“Có muốn anh vuốt ve bảo bối nhỏ phía dưới không?” Mặc dù miệng anh hỏi ý kiến cậu, nhưng  Sở Thiếu Tự vẫn tự làm theo ý mình. Lúc nãy cậu đã bắn hai lần, chim nhỏ hơi ủ rũ rủ xuống, nhưng dưới sự vuốt ve kích thích của anh, nó lại cố gắng đứng thẳng lên.

“Em không muốn!” Khương Tiểu Lạc khóc nức nở, tối nay Sở Thiếu Tự quá dã man khiến cậu không chịu nổi.

Anh búng lên chim nhỏ một cái: “Vậy biết làm sao với nó đây?”

Chim nhỏ đã ngẩng đầu tạm thời không có ý định cúi xuống, rõ ràng là chưa đủ thoả mãn. Sở Thiếu Tự vuốt ve xoa nắn khiến nó càng giương cao hơn, còn không quên nhắc nhở cậu đọc lời thoại.

“Tiểu Tiểu thích không?” Sở Thiếu Tự khẽ cười nhẹ nhàng. Khương Tiểu Lạc vừa yêu vừa hận, hoàn toàn tuân theo phản ứng bản năng của thân thể. “Anh nhanh tay hơn đi.”

“Ông xã hầu hạ em như vậy có sướng không?”

Khương Tiểu Lạc hoàn toàn chìm đắm trong sự kích thích Sở Thiếu Tự mang lại, cho tới tận khi bắn ra chất lỏng màu trắng đục, cậu đột ngột đẩy anh ra, cố gắng trốn vào trong chăn.

Sở Thiếu Tự xốc chăn lên một cách dã man, ném thẳng xuống đất, Khương Tiểu Lạc dùng hai tay ôm đầu, tỏ vẻ đầu hàng. “Sở thiếu, có gì thì từ từ nói! Anh không được dùng bạo lực gia đình!”

Khương Tiểu Lạc ôm gối trước ngực làm vũ khí, ánh mắt chăm chú dán chặt vào từng động tác của Sở Thiếu Tự. Tiểu Tiểu chính là tên nhân vật thụ chính trong vở kịch “Anh đẹp trai, tôi muốn quyến rũ anh”. Khương Tiểu Lạc thầm nghĩ, cho dù Sở Thiếu Tự nghe vở kịch này thì sao chứ? Nếu như anh đang so đo chuyện cậu phối H thì đâu phải mỗi vở kịch đó có H đâu, trong “Cuộc sống hạnh phúc của đôi trẻ” cũng có mà, đâu phải anh chưa từng nghe. Hơn nữa trong “Vương triều họ Lý” và “Vô”, Sở Thiếu Tự cũng phối H, chẳng lẽ chỉ cho quan châu đốt lửa lại không cho thường dân đốt đèn sao(1)?

Sở Thiếu Tự ngoắc ngón tay: “Khương Tiểu Lạc, em lại đây.”

Cậu lắc đầu, dán chặt vào đầu giường: “Chỉ có đồ ngốc mới qua đó.”

Sở Thiếu Tự nắm chân kéo cậu lại gần phía mình, Khương Tiểu Lạc còn chưa kip phản kháng đã bị anh ép ngồi lên đùi.

Eo cậu bị đôi tay mạnh mẽ của anh túm chặt, hoàn toàn không có cơ hội trốn thoát.

“Nếu như anh giân vì em ghi âm H, vậy thì anh cũng từng ghi âm mà, anh không thể nhỏ nhen như vậy.” Khương Tiểu Lạc cãi lại, cảm thấy mình vô cùng có lý.

Sở Thiếu Tự không quan tâm, vỗ vỗ lên hai cái mông tròn nẩy của cậu. “Ngoan, tự ngồi xuống đi.”

Khương Tiểu Lạc trợn tròn hai mắt, “Sở Thiếu Tự, anh đang phát điên gì vậy?”

Hai người cứ giằng co như vậy không nhúc nhích.

“Giờ ngẫm lại mới thấy, đêm hôm đó em tự nhiên nói ra mấy lời quyến rũ không đầu không cuối, giờ thì anh hiểu cả rồi.”

Lúc đó, Khương Tiểu Lạc phối hợp với lời thoại trong kịch bản, trong thời điểm thích hợp thốt ra vài lời quyến rũ, thần không biết quỷ không hay, hơn nữa Sở Thiếu Tự đang hăng hái sẽ không chú ý tới. Trong lúc làm chuyện ân ái chẳng phải rất hay dùng mấy từ như “ưm”, “a”, “sướng quá”, “nữa đi anh”, “ông xã ơi”… hay sao?

“Không phải em coi anh là đối tượng luyện tập, em chỉ lấy chúng ta làm đối tượng tham khảo thôi!”

Sở Thiếu Tự bật cười khiến Khương Tiểu Lạc run sợ trong lòng.

Anh vươn tay lấy điện thoại đặt ở đầu giường, mở ra trước mặt cậu. Khương Tiểu Lạc nhìn thấy ký hiệu ghi âm hiện ra trước mắt mình, chưa kịp động tới đã bị Sở Thiếu Tự thu máy lại đặt sang một bên.

Khương Tiểu Lạc thầm hô tiêu đời rồi!

Sở Thiếu Tự cắn vành tai cậu, tạo thành một dấu đỏ nho nhỏ. “Tiểu Lạc, kịch bản vở kịch mới kia của chúng ta có H không?”

Lỗ tai Khương Tiểu Lạc bị mút tới run rẩy, muốn lắc đầu lại sợ bị anh cắn chảy máu, lắp bắp trả lời: “Không có đâu, vở kịch đó rất trong sáng!”

Tay anh mò vào trong áo nghiền ép hạt đậu nhỏ hồng hào, Sở Thiếu Tự cười gian. “Lâm thời bổ sung thêm vài tình tiết cũng được.”

Một nụ hôn quấn quít triền miên ập tới, khi Khương Tiểu Lạc sắp hết hơi, Sở Thiếu Tự đột nhiên đè giọng cực kì thấp khẽ nói: “Bảo bối, em tự ngồi lên đi.”

“Sở…” Miệng lại bị Sở Thiếu Tự bịt kín, anh nghiêng đầu ghé sát bên tai cậu thủ thỉ. “Gọi tên trong kịch ấy.”

“Sở Hoà…”

“Ngoan, tự ngồi lên đi.” Thanh âm của anh tăng thêm chút quyến rũ ma mị.

Dường như trước mắt cậu có một quả táo độc, biết là độc nhưng vẫn không thể chống cự được ngon ngọt đầy mê hoặc của nó. Khương Tiểu Lạc ấm ức nhổm người dậy, thò tay xoa nắn dương v*t to lớn của anh, đợi tới lúc nó cứng ngắc mới chậm rãi ngồi xuống. Tuy rằng lỗ nhỏ đã được nới rộng, nhưng khi bị tiến vào vẫn hơi đau đớn.

Bạn nhỏ Khương Tiểu Lạc khó chịu rên rỉ thành tiếng, cuối cùng cũng ngồi xuống tận gốc.

Cậu ngồi yên không dám động đậy, vừa nhúc nhích là thấy đau, bên trong căng tràn. Trước đây được anh chăm sóc cẩn thận, cậu không thấy quá khó chịu, lần này thay đổ tư thế, Khương Tiểu Lạc cảm thấy trong lỗ nhỏ quá đầy.

Cậu gối đầu lên vai anh, cắn cắn thịt trên vai: “Sở Thiếu Tự, em ghét anh lắm.”

Sở Thiếu Tự vừa thúc lên một cái, Khương Tiẻu Lạc lập tức tặng cho anh hai dấu răng, “Đau quá!”

Cứ bị anh thúc lên trên như vậy một lát, tới lúc cậu muốn xin anh bắn bên trongg thì cũng đã quá muộn màng.

Chịu đựng cảm giác dính dấp khó chị, cậu vừa nằm xuống đã nghĩ ngay tới chuyện khác: “Anh mau tắt ghi âm đi.”

Lần này, Sở Thiếu Tự rất nghe lời, tắt điện thoại di động. Mí mắt nặng nề díp lại, cơn buồn ngủ ập tới, Khương Tiểu Lạc muốn ngủ luôn, ngay cả tắm rửa cũng lười không muốn đi. Biết để lại tinh dịch bên trong sẽ khiến cậu khó chịu, Sở Thiếu Tự vội vàng giúp cậu dọn dẹp sạch sẽ. Khương Tiểu Lạc được anh đặt trên ga giường nhăn nhúm, ngủ say sưa.

Còn bản ghi âm trong điện thoại, tất nhiên đã bị Sở Thiếu Tự xoá rồi. Chỉ có đồ ngốc như Khương Tiểu Lạc mới để cho người ngoài nghe mấy thứ này.

Chỉ cần nghe một tiếng là Sở Thiếu Tự biết ngay cậu rên thật hay giả, vì vậy mới mạnh mẽ trừng phạt đồ ngốc lại một trận.

Khương Tiểu Lạc thức dậy trong nhức mỏi, toàn thân như bị xe tải nghiền qua. Cậu xoa xoa eo và mông, cẩn thận ngồi xuống trước máy tính, bật máy lên.

Sau khi mở máy, cậu mở vở kịch “Anh đẹp trai, tôi muốn quyến rũ anh” lên, nghe đi nghe lại mấy đoạn quan trọng.

Khi Sở Thiếu Tự bước vào, Khương Tiểu Lạc đang ngồi đeo tai nghe, bộ dạng như có thù hận sâu thăm thẳm nhìn chằm chằm vào màn hình. Liếc thấy tên bản ghi âm trong máy tính, anh lập tức hiểu ra.

Khương Tiểu Lạc quay đầu lại hỏi: “Sở thiếu, sao anh có thể nhận ra?”

“Kịch của các em thật sự rất khó nghe.”

“Hả? Em phối H dở tới vậy ư?” Không ngờ lại bị Sở Thiếu Tự chê bai.

Sở Thiếu Tự đặt dép xuống trước mặt cậu: “Đúng vậy, mau đứng lên đi ăn sáng.”

Khương Tiểu Lạc lười biếng rầm rĩ một tiếng: “Đều tại anh, làm em giờ không muốn nhúc nhích tí nào.”

Cũng may Sở Thiếu Tự là người biết sai thì sửa: “Anh bưng qua cho em.”

Một bát cháo hoa, cải bẹ xanh hay ăn thường ngày được đổi thành dưa chuột, theo lời Sở Thiếu Tự nói thì Khương Tiểu Lạc cần ăn đồ thanh đạm.

“Sở Thiếu Tự, anh có ý gì?” Khương Tiểu Lạc gào lên, nhưng vẫn ngoan ngoãn múc cháo ăn. Cậu ăn ngon miệng, còn muốn ăn thêm bát thứ tư, Sở Thiếu Tự không đồng ý.

Làn da lộ ra dưới áo của cậu vẫn đầy dấu vết xanh xanh tím tím có thể thấy đươc rõ ràng, cũng may Sở Thiếu Tự tốt bụng không để lai dấu hôn trên cổ, nếu không thì ngày mai cậu sẽ bị học trò của cậu chê cười.

Khương Tiểu Lạc chỉnh sửa kịch bản xong thì gọi ầm ĩ, kéo Sở Thiếu Tự trong phòng sách sang phòng ngủ, thừa dịp hai người được nghỉ ở nhà tranh thủ ghi âm hết vở kịch “Tình yêu và va chạm”.

Kịch bản câu chuyện đáng yêu, ngọt ngào. Khương Tiểu Lạc đặt bút thành văn, Sở Thiếu Tự lại có diễn xuất trời phú khiến cậu vô cùng ghen tị, hai người mau chóng hợp tác ghi âm xog phần của hai nhân vật chính.

“Bản ghi âm trong điện thoại của anh đâu?” Vừa nghĩ tới cái này, Khương Tiểu Lạc đã tức tới mức nghiến răng nghiến lợi. Sở Thiếu Tự vô cùng thành thật khai rằng đã xoá.

Ồ, không ngờ anh ấy lại ngoan ngoãn trung thực như vậy. Khương Tiểu Lạc nghi ngờ hỏi: “Em cứ tưởng anh sẽ lén lút lưu lại, sau này từ từ thưởng thức.”

Nào ngờ Sở Thiếu Tự đáp lại rằng: “Anh muốn nghe thì lúc nào chẳng được.” Còn xấu xa quét mắt ngắm nghía thân hình cậu từ đầu tới chân.

Qua ba giây, Khương Tiểu Lạc mới kịp phản ứng, cong người chôn đầu vào đầu gối, lỗ tai đỏ bừng. Chờ tới lúc màu đỏ dịu đi, Khương Tiểu Lạc đột nhiên nhớ ra tổ kịch của cậu còn cần một trang trí.

“Sở Thiếu Tự, anh viết thư pháp cho em lấy làm poster đi.” Poster làm qua loa là được, huống chi chữ của Sở Thiếu Tự rất đẹp, độ tương phản cực cao, dù không quá thích hợp với chủ đề của vở kịch.

Một người làm, hai người dùng, tiết kiệm tài nguyên.

Dụng cụ viết thư pháp đều ở trong phòng sách, Sở Thiếu Tự quay về đó, viết xong thì chụp ảnh lạ gửi cho cậu.

Về phần mấy vai phụ, Khương Tiểu Lạc mò tới tìm Cối xay gió và Song Mộc Lâm.

Song Mộc Lâm còn giúp cậu tìm thêm vài người phối vai quần chúng, cuối cùng bộ kịch cũng được ghi âm xong.

Lúc nén file ghi âm gửi lại cho Ba cậu, còn bị cô đùa giỡn.

Ba cậu: Không ngờ cậu và Sở Thiếu ghi âm cùng một file﹁_﹁

Kỳ Meo: Thì sao nào ╮(╯_╰)╭

Ba cậu: Sặc, kịch bản này không có H.

Khương Tiểu Lạc ngượng ngùng quẹt mũi thầm nghĩ, suýt nữa là có H rồi đó.

Ba cậu vui mừng hớn hở cam đoan hai ngày nữa sẽ có demo, Khương Tiểu Lạc không dám quấy rầy cô nữa, tự mình nghiên cứu code của diễn đàn. Diễn đàn võng phối dùng code html, cột dọc, hình nền hay topic kịch không cần phải trang trí quá bắt mắt, chỉ cần viết đủ tên tổ kịch và link nghe kịch là được. Cách đổi màu chữ hay màu topic đều được viết dễ hiểu trong hướng dẫn sử dụng.

Một vở kịch như vậy, một mình Khương Tiểu Lạc cũng có thể chuẩn bị rất tốt.

Khương Tiểu Lạc chờ người yêu gửi poster, avatar của anh vẫn không nhấp nháy. Cậu đành phải lên weibo chơi.

Do vụ tranh cãi trong topic kịch lần trước, weibo của cậu bị hấp diêm mấy trăm lần. Khương Tiểu Lạc mặc kệ, xoá hết thông báo. Nhưng dù xoá bao nhiêu thì thông báo có người tag cậu vẫn không ngừng xuất hiện. Khương Tiểu Lạc nhấn mở ra xem mới hiểu có chuyện gì đang xảy ra.

Sở Lạc: [Ảnh poster thư pháp]

*Chú thích:

(1) Chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân thường đốt đèn: ý chỉ điều mình được làm nhưng không cho người khác làm. Xem cụ thể tại link.

Bình luận

Truyện đang đọc