ĐỐ LIỆT THÀNH TÍNH


Edit: Gấu Gầy
Một hai tháng sau, Vệ Toản không ngừng vó ngựa.
Hắn đoán không sai, tử sĩ bị bắt, nhưng người nào cũng một hỏi ba không biết.

Bọn họ chỉ là cây đao bị lấy ra lợi dụng, cho đến lúc này, thậm chí còn không biết mình đã làm gì.
Ngược lại dân gian bắt đầu thỉnh thoảng nghe được tin đồn, truyền ra cái gì mà tiểu Hầu gia phá án bắt tử sĩ, bịa ra thứ gọi là cửu khúc hồi tràng, so với quá trình phá án của hắn càng kinh tâm động phách.
Vệ Toản chỉ làm một công việc là điều tra vụ án khôi giáp, lại bận rộn cho đến mùa hè, nhưng đây cũng không tính là chuyện gì lớn —— đáng giận nhất vẫn là chuyện chép sách một trăm lần.
Thông thường khi tiến sĩ tức giận, luôn thích bắt người ta sao chép bài tập một trăm lần.
Nhưng học sinh Chiêu Minh đường sẽ dùng chiêu, hôm nay chép vài trang, ngày mai chép vài trang, đến khi chép xong, cơn giận của tiến sĩ cũng tiêu tan, ba đến năm ngày là quên sạch.
Thế nhưng lại có một Thẩm Diên ở đây.
Mỗi ngày hai lần, cố ý hay vô tình đều nhắc nhở tiến sĩ, thậm chí còn kiểm tra thay tiến sĩ xem hắn có sai chính tả chỗ nào hay không, thỉnh thoảng lại thêm cho hắn ba lần năm lần.
Lăn qua lăn lại như vậy, Vệ Toản trăm lần chép sách hết một mùa xuân, còn nợ lại khoảng năm mươi lần.
Trên dưới Chiêu Minh đường hiện giờ nhìn thấy Thẩm Diên đều cảm thấy sợ hãi, sợ một trăm lần chép sách sẽ rơi xuống đầu mình.
Lúc bên ngoài rảnh rỗi chơi đá cầu, Đường Nam Tinh còn đưa ra chủ ý cho Vệ Toản: "Hay là mấy người bọn ta giúp ngươi chép sách, nếu không được, có thể tìm hai văn sinh biết bắt chước chữ viết, ngươi định chép sách như vậy hoài sao?"
Hắn lười biếng hỏi: "Ngươi định lừa tiến sĩ hay là lừa Thẩm Chiết Xuân?"
Đường Nam Tinh cân nhắc một hồi, đúng là tiến sĩ thì dễ lừa gạt, nhưng cửa ải Thẩm Chiết Xuân vô cùng khó khăn.
Tấn Án đang dùng đầu gối đá cầu, cười cười nói: "Thẩm Chiết Xuân cũng không phải người không nói đạo lý, ngươi tìm hắn nói chuyện tình nghĩa chẳng phải là được rồi sao."
Đường Nam Tinh nói: "Ngươi có ý gì vậy?"
Tấn Án nói: "Vốn dĩ, ngươi càng muốn lừa gạt hắn, hắn càng hăng hái.

Ngươi đi nói chuyện, có lẽ hắn sẽ buông tay thả ngươi ra."
Đường Nam Tinh nói: "Dựa vào cái gì phải tìm hắn nói chuyện chứ, lúc trước điều tra vụ án khôi giáp, Vệ nhị ca còn được thăng phẩm, cho dù không thăng, Vệ nhị ca cũng là võ tướng, gặp mặt không bắt Thẩm Chiết Xuân hành lễ đã là tốt lắm rồi."
Tấn Án nói: "Đây không phải là vấn đề, Đường Nam Tinh, ta nói ngươi đấy, suốt ngày khó dễ với Thẩm Chiết Xuân làm gì."
Đường Nam Tinh tức giận nhìn hắn, lại có vài phần đau lòng: "Ngươi hiểu cái rắm."
Lúc hai người đang nói chuyện, chợt nghe thấy Vệ Toản nới lỏng cổ áo, đá cúc áo sang một bên, nói: "Không chơi nữa, nghỉ ngơi một lát."
Nói xong, một mình lui ra, ngồi bên cạnh tường hóng mát, mồ hôi theo cổ chảy xuống thấm vào vạt áo, càng hiện lên vài phần lười biếng giữa trưa hè, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Từ khi vào hạ, ngày nào cũng nóng bức.


Văn sinh trốn tránh cái nóng mùa hè, tìm chỗ hóng mát, chỉ có đám tiểu tử ngốc ở Chiêu Minh đường là không biết nóng, một ngày không vận động là cả người khó chịu, dưới ánh mặt trời nóng rát cùng chơi đá cầu, đá mấy cái cả người liền ướt mồ hôi.
Nếu không phải Quốc Tử Giám quy tắc nghiêm khắc, hiện giờ một hai người đã không mặc áo.
Cách một lát, Tấn Án chạy đến nói: "Đúng rồi, Vệ Nhị, chuyện đi thôn trang tránh nóng, ngươi nói với Thẩm Chiết Xuân một tiếng, xem hắn có muốn đi cùng không."
"Ta hỏi học chính, ông ấy nói hai ngày nữa được nghỉ, kỳ thi hàng tháng chắc cũng được miễn."
Vệ Toản "Ừm" một tiếng.
Tấn Án lại nói: "Tiểu tử Đường Nam Tinh kia, trong đầu nửa bột nửa nước, ngày thường phun bột nhão khắp nơi, ai biết hắn đang nghĩ gì.

Ngươi bảo Thẩm Chiết Xuân đừng để trong lòng."
Vệ Toản giật mình, cười đáp: "Được".
Sau khi mồ hôi khô hết, hắn trèo tường ra ngoài đi dạo một vòng, vào một quán nước bên cạnh Quốc Tử Giám, uống một bình ô mai chua rồi trở về.
Hiện giờ đám người Chiêu Minh đường đều ở bên ngoài đá cầu, trong học đường chỉ có một mình Thẩm Diên, đang chống cằm hóng mát.
Chiếc quạt xếp quơ qua quơ lại, trên trán đã chảy ra một ít mồ hôi.
Thẩm Diên không chịu được nóng, cũng không chịu được lạnh, không có khối băng thì nóng bức khó chịu, mà dùng khối băng lại dễ bị phong hàn, cho nên đến mùa hè hết sức khó chịu.
Vệ Toản ho khan một tiếng, đem bình ô mai chua đặt trước mặt y.
Sau đó ngồi bên cạnh.
Thẩm Diên nhướng mi, không nhìn hắn.
Vệ Toản lại ho khan.
Thẩm Diên mới nói: "Đây không phải là Vệ đại nhân sao?"
Vệ Toản nói: "Ta biết ngươi rất khó chịu, cho nên mang đến cho ngươi một bình ô mai chua nè."
Thẩm Diên cụp mắt chậm rãi lật cốc, tự rót cho mình.
Chua ngọt vừa miệng, lành lạnh vừa phải.
Nhiều băng hơn một chút sẽ không chịu nổi, ấm hơn một chút sẽ không thấy mát.
Bên ngoài, một đám tiểu tử ngốc vừa đá thắng, một tràng hoan hô liên tiếp vang lên.
Thẩm Diên hỏi: "Sao, mang theo quà đến, không phải đang muốn thăm dò ta đó chứ?"
Vệ Toản đáp: "Không có, ta cam tâm tình nguyện mà."
Dừng một chút, chợt cảm thấy có gì đó không đúng, nói: "Thẩm Diên, lỗ tai ngươi làm bằng gì vậy, bên ngoài nhiều người như thế, ngươi vẫn có thể nghe được ta nói gì sao?"
Thẩm Diên không nói, cúi đầu tiếp tục uống nước ô mai.
Vệ Toản xoa xoa vành tai của mình.

Nghĩ ngợi lung tung.
Hắn thầm nghĩ, tiểu bệnh tử đúng là được ướp bằng dược liệu mà, đã nóng thành như vậy mà trên người vẫn thoang thoảng hương dược.

So sánh rồi mới thấy, mấy người bên ngoài đang đổ mồ hôi đầm đìa thấy mà ghê.
Mấy con ve sầu đang nằm sấp trên cây, nóng quá chịu không nổi, nối đuôi nhau kêu vang ầm ĩ.
Vệ Toản hỏi: "Ngươi có muốn đến thôn trang nghỉ mát không?"
Thẩm Diên nhướng mày: "Tấn Án rủ hả?"
Vệ Toản "Ừ" một tiếng rồi nói: "Nhà bọn họ ở trên núi, xây một cái sân tránh nóng, cất thêm mấy gian nhà mát mẻ trong rừng trúc, nghe nói rất là rất thoải mái.

Chỉ là muốn đến khu vực Vọng Hương Thành kia, phải mất ba đến năm ngày đường, nói là nghỉ mát, chỉ sợ giống như đi chịu phạt."
Đám tiểu tử Chiêu Minh đường đâu có quan tâm tới chuyện nóng hay không nóng, bọn họ ở kinh thành chán rồi, chủ yếu muốn tìm một chỗ không có ai quản thúc thôi.
Thẩm Diên hỏi: "Ngươi có đi không?"
Vệ Toản đáp: "Đi chứ."
Chỉ là mục đích của Vệ Toản cũng không phải nghỉ mát, mà là có việc phải làm, thuận đường với những người này.
Thẩm Diên nói: "Tôi không đi đâu."
"Dì lo lắng cho ta, tất nhiên không muốn ta đi."
Nói vậy có nghĩa là y muốn đi.
Suy cho cùng, kỳ thật y cũng là thiếu niên con nhà võ tướng, cũng ham chơi hiếu động, thích chỗ mới mẻ.
Vệ Toản nói: "Mẹ ta không cho, ngươi sẽ không đi à? Lần trước lúc ngươi cướp ta, mẹ ta có đồng ý đâu."
Thẩm Diên nói: "Chính vì lần trước đi cướp ngươi, ta bị cảm lạnh, mấy tháng nay dì đều theo dõi ta, về nhà muộn một chút cũng hỏi."
Vệ Toản cười nói: "Mẹ ta bị
sự cố trước kia của ngươi làm cho sợ hãi."
Lúc mới vào kinh, tiểu bệnh tử không thích nghi khí hậu, gặp phải mùa đông khắc nghiệt, năm đầu tiên đó, y mở mắt ho khan, nhắm mắt phát sốt, suýt nữa đã chết vì bệnh ở Tùng Phong viện.
Sau đó, mỗi lần y bị phong hàn, Hầu phu nhân đều vô cùng sợ hãi.

Cho dù mấy năm nay thân thể y ngày càng tốt lên, nhưng bà vẫn như thế.
Lúc này y muốn ra ngoài, Hầu phu nhân nhất định không đồng ý.

Người càng dịu dàng bao nhiêu thì càng cố chấp bấy nhiêu.
Vệ Toản nói: "Để ta nói với mẫu thân là được."
Thẩm Diên liếc hắn một cái, cổ quái nói: "Ngươi đừng đi."
"Bạn của ngươi vốn đã cho rằng ta không đủ tốt, nếu ngươi lại cãi nhau với dì, ta sẽ là người có lỗi."
Hắn đột nhiên cười rộ lên, nhịn không được vươn ngón tay út ra, lén móc ngón tay út của Thẩm Diên, nói: "Ngươi đừng nghe Đường Nam Tinh nói bậy, lát nữa ta đi tìm hắn."
Thẩm Diên để cho hắn móc đầu ngón tay, cũng không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn hắn, sắc mặt lại dần dần đỏ lên.
Liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như sợ ai bắt gặp.
Nhưng lại không tránh ra.
Vệ Toản bật cười.
Thẩm Diên lại cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Cách một lát, thấy Thẩm Diên vẫn không đáp ứng.
Vệ Toản mới thở dài, duỗi thắt lưng, nói thật: "Thật ra, ta nghe nói ở thành Vọng Hương có một đại phu họ Lâm, lời đồn rất tà dị, nên ta muốn...!dẫn ngươi đi xem thử."
Thẩm Diên nghe vậy, ngẩn người, ngước mắt lên nhìn hắn.
Vệ Toản nói: "Về phần mẹ ta, chỉ cần ta nói một tiếng là được, hơn bất kỳ ai, bà luôn mong thân thể ngươi sẽ tốt lên."
"Ta không nói thẳng với ngươi, bởi vì không biết người đó lợi hại bao nhiêu, sợ làm ngươi thất vọng."
Thân thể Thẩm Diên đã bị tàn phá rất nhiều năm, đại phu có thể tìm trong kinh thành đều đã tìm qua, thái y trong cung cũng nhiều lần mời đến, nhưng thật sự là chỉ có thể chăm sóc kỹ lưỡng, một chút cực khổ cũng chịu không được.
Đại phu họ Lâm nắm chắc được bao nhiêu phần, ngay cả Vệ Toản cũng không biết, dù sao hắn cũng chỉ nghe đồn ở kiếp trước, rằng trong chiến loạn ông ấy thi triển thần thông cứu người trị thương khắp nơi, bệnh cũ nhiều năm đều chữa khỏi.

Khi hắn biết tin về vị đại phu kia, ông ấy đã mất mạng, chỉ biết nhà ở Vọng Hương.
Nếu không, đang lúc rối loạn, hắn kỳ thật cũng không muốn mang theo Thẩm Diên bôn ba khắp nơi.
Thẩm Diên cắt đứt lời của hắn, nói thẳng: "Ta đi."
Vệ Toản ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thẩm Diên dùng sức nắm chặt sách, trong mắt hiện lên sự quật cường, nói: "Những chuyện này, ngươi nói thẳng với ta là được."
"Vệ Toản, ta không sợ thất vọng."
Hắn giật mình, nhẹ nhàng nói: "Ta biết."
Thẩm Diên là người có thể vịn cả bụi gai trèo lên vách núi.
Cho dù có một tia hy vọng cũng phải giữ lấy.
—— là hắn không nỡ để Thẩm Diên cảm thấy khó chịu.
Vệ Toản "Ừ" một tiếng, nằm sấp bên cạnh bàn, không biết tại sao lại bật cười.
Hắn cười, Thẩm Diên đá hắn một cước.
Vệ Toản hỏi: "Sao ngươi đá ta?"
Thẩm Diên mở miệng, lại ngậm lại, rũ mi nói: "Không biết, cười đến phiền lòng người."
Còn có...
Muốn nói lời cảm ơn chân thành với Vệ Toản, nhưng sao khó quá.

++++
Sau khi nghe tin đi nghỉ mát để tìm đại phu trị bệnh, Hầu phu nhân quả nhiên vội vàng thả người, thậm chí thúc giục Vệ Toản nhanh chóng lên đường.
Lại qua mấy ngày, Vệ Toản gần như đã bàn giao tất cả công việc trong tay, cuối cùng cũng bắt kịp kỳ nghỉ của Quốc Tử Giám.
Chỉ là Thẩm Diên từ khi tới kinh thành, đây là lần đầu tiên đi xa, Hầu phu nhân chuẩn bị hành trang cho y đến mức khoa trương.
Bút mực, giấy nghiên, trà nước, điểm tâm tất nhiên không cần phải nói, hương xua đuổi côn trùng, màn che chống muỗi, thuốc thang thường dùng, chăn gấm quen dùng, bếp thuốc sắc, đèn đi đường, ô giấy dầu che mưa tránh nắng...!tất cả đều được đóng gói cẩn thận.
Lần này được coi là một chuyến du ngoạn xa, cho nên ngay cả Tri Tuyết và Chiếu Sương cũng đi theo, đồ đạc chất đống, bốc hết lên xe cũng mất nửa ngày.
Vệ Toản thì ngược lại, hành trang chỉ có một con tuấn mã, một thân bạch y mỏng manh, ngoại trừ cây thương và túi đồ, không còn gì khác.
Hắn ném túi vào ngực Tùy Phong, liền phi ngựa đuổi theo đám người Chiêu Minh đường, tự do tự tại.
Để lại Thẩm Diên vén rèm nhìn hắn hơn nửa ngày.
Càng nhìn càng bực bội, cuối cùng thấy Vệ Toản quay đầu lại nhìn mình, đành dứt khoát buông rèm, nhắm mắt làm ngơ.
Tấn Án ở phía sau cầm dây cương cười nói: "Hai thị nữ của Thẩm Chiết Xuân thật sự rất đẹp, mặc xiêm y đẹp, đeo hoa tai cũng đẹp, chờ khi dừng chân, ta nhất định phải hỏi các nàng làm thế nào phối đồ đẹp mới được."
Đường Nam Tinh bên cạnh trợn tròn mắt: "Nếu ta dám mang theo thị nữ ra ngoài, mẹ ta nhất định sẽ đánh ta một trận, muội muội ta ra ngoài cũng không khoa trương như hắn, ngay cả người đánh xe cũng là một cô nương."
Tấn Án nói: "Vệ Nhị vừa mới chỉnh ngươi, bảo ngươi ít gây thị phi, ngươi lại muốn bị đánh phải không?"
Đường Nam Tinh tức giận nói: "Ta không phải gây thị phi, ta là..."
Lại chợt dừng lại, như bị sét đánh.
Cả người ngây ngô.
Hắn nhìn xe ngựa của Thẩm Diên một lúc lâu.
Lại nhìn sang phía trước, Vệ Toản đang nở nụ cười có chút bất lực nhìn chằm chằm xe ngựa của Thẩm Diên.
Đường Nam Tinh chợt nói: "Ta hiểu rồi! Ta hiểu rồi!"
Tấn Án ngạc nhiên hỏi: "Ngươi hiểu cái gì?"
Đường Nam Tinh thần thần bí bí kéo hắn sang một bên, nói: "Tấn Án, ta nói cho ngươi biết một chuyện, nhưng ngươi phải giữ bí mật mới được."
Tấn Án còn đang suy nghĩ có phải trên đường đã tìm ra hoa nhài hoang dã, văn nhân dã thú hay không, chợt bị hắn kéo lại, suýt nữa thì ngã ngựa, tức giận nói: "Thì ngươi nói đi."
Đường Nam Tinh nói: "Tôi nói ra, ngươi đừng có sợ nha."
Tấn Án nói: "Sợ quần què, nói nhanh đi."
Đường Nam Tinh thần thần bí bí nói: "Ta cảm thấy Thẩm Chiết Xuân là nữ giả nam trang."
Tấn Án: "..."
Đường Nam Tinh nói: "Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, ngươi đã từng nghe qua chưa?"
Tấn Án: "..."
Tấn Án lẳng lặng điều chỉnh đầu ngựa: "Ngươi tránh xa ta ra."
"......!Ta sợ bị lây bệnh ngu."
- ----.


Bình luận

Truyện đang đọc