ĐỐ LIỆT THÀNH TÍNH


Edit: Gấu Gầy
Đường Nam Tinh kỳ thật trực giác rất chuẩn, khứu giác rất nhạy, nếu không với tính cách của hắn, cha hắn sao có thể coi hắn là tướng mà đưa vào Chiêu Minh đường được.
Nhưng đầu óc rất phiến diện, chuyện hắn đã nhận định, sẽ không dễ dàng quay đầu.
Sau khi quan sát Thẩm Diên suốt chặng đường, càng nhìn càng cảm thấy, có lẽ mình đã đoán đúng, người Thẩm gia lưu lại năm đó, rất có thể là một cô nương.
Hắn không dám nói trước mặt Vệ Toản, liền quay qua tra tấn Tấn Án, vỗ vào ngực nói: "Ngươi tin ta đi."
Tấn Án: "Ta tin ngươi là một con quỷ đầu to."
Đường Nam Tinh: "Ngươi không cảm thấy, Thẩm Chiết Xuân trông quá đẹp sao?"
Tấn Án: "Đó là do cha mẹ hắn đẹp."
Đường Nam Tinh: "Hơn nữa, học ở Quốc Tử Giám nhiều năm như vậy, ngươi đã bao giờ nhìn thấy Thẩm Chiết Xuân cởi y phục chưa?"
Tấn Án: "Thân thể hắn không tốt, lại không hoạt động nhiều, không có việc gì tại sao phải cởi y phục trước mặt người khác?"
Đường Nam Tinh nói: "Ngươi thì biết cái gì, hắn mang theo hai thị nữ, chính là để tránh bại lộ thân thể nữ nhi.

"
Tấn Án: "..."
Đường Nam Tinh tự mình biên soạn thành một câu chuyện rất hay: "Nữ nhi duy nhất mà vợ chồng Thẩm gia lưu lại, vì để kế thừa chí lớn của phụ thân, giữ vững môn hộ, đã nữ cải nam trang, một mình bước vào Hầu phủ."
"Ngươi xem Hầu phu nhân cưng chiều nàng giống như con gái ruột, không chừng chính là để dành làm vợ cho Vệ nhị ca."
Hắn vỗ đùi một cái: "Đúng rồi, đây chính là môn đăng hộ đối!"
Lúc này hắn lại nhìn Vệ Toản nhấc rèm xe ngựa của Thẩm Diên lên, cười nói buôn chuyện mua vui, bị mắng vài câu cũng không tức giận, trong lòng dâng lên một tia hâm mộ.
Không hổ là Vệ nhị ca, có ánh mắt sắc bén, nhất định đã nhìn ra chân thân của Thẩm Diên, cho nên mấy ngày nay mới đột nhiên thay đổi thái độ.
Càng nghĩ càng cảm thấy tất cả đều đúng, tình tiết này đúng là chỉ có trong thoại bản.
Ai phát hiện ra thân phận nữ nhi của Thẩm Diên trước nhất, người đó sẽ là chân mệnh thiên tử của Thẩm Diên.
Tấn Án đã không muốn để ý tới hắn nữa, cầm lấy túi nước tự mình uống một hớp.
Một lúc sau, lại nghe thấy Đường Nam Tinh sâu kín thốt ra một câu: "Ngươi nói xem, Thẩm cô nương ở quê nhà đã có hôn phu hay chưa."
Tấn Án phun ra một ngụm nước.
Khiến cho Thẩm Diên và Vệ Toản phải quay đầu lại nhìn hai người bọn họ.
Hắn chê cười khoát tay áo, cảnh cáo Đường Nam Tinh: "Những lời này ngươi ngàn vạn lần đừng nói trước mặt Vệ Nhị, coi chừng hắn đánh ngươi."
Đường Nam Tinh vô cùng kiêu ngạo, nói: "Chắc chắn không thể đâu, Vệ Nhị sẽ giúp nàng giữ kín bí mật."
Tấn Án:...!Thân phận nữ nhi là một bí mật đúng không?
Được rồi.

Chiêu Minh đường nhiều người như vậy, khó tránh khỏi có người não tàn.
+++
Đi nghỉ mát thôn trang ít nhất phải ở lại một tháng, trên đường đi, các nhà đều mang theo không ít đồ đạc, nhưng đám tiểu tử Chiêu Minh đường lại không chịu ngồi ở trong xe, nhất định phải cưỡi ngựa đi dạo bên ngoài.
Càng đáng giận hơn chính là, bọn họ thân thể vô cùng tốt, lăn lộn cả ngày như vậy, khi tới khách điếm nghỉ ngơi, ai nấy đều không hề tỏ ra mệt mỏi, hai mắt sáng ngời.
Cả đám ở bên ngoài ăn điểm tâm trái cây sấy khô, chờ đồ ăn và rượu, hi hi ha ha cười nói đùa giỡn, đưa mắt nhìn khách vãng lai qua lại, nhìn cái gì cũng thấy náo nhiệt tươi mới.
Còn Thẩm Diên ở trên xe ngựa lăn lộn cả ngày, trong xe ngột ngạt, xuống xe đầu óc vẫn còn choáng váng, cho nên tự lên lầu nghỉ ngơi trước.
Phòng khách điếm không tính là lớn, Chiếu Sương Tri Tuyết ở cách vách Thẩm Diên, vội vàng ra vào, sửa sang lại phòng Thẩm Diên, dẹp dọn phòng của mình, đun nước, lấy đồ, sắc thuốc, loay hoay bận rộn.

Khiến cho một đám thiếu niên dưới lầu nhao nhao thò đầu lên nhìn.
Vệ Toản lười biếng ngồi một bên, mí mắt cũng không nhấc lên: "Thu lại tầm mắt đi, bộ chưa từng nhìn thấy nữ nhân sao?"
Liền có người nói: "Hai người này vô cùng xinh đẹp."
"Vệ Nhị, cô nương nhà ngươi đều đẹp như vậy sao?"
Ai cũng có lòng yêu cái đẹp, nhìn cô nương xinh đẹp thế kia ai mà chẳng thích.
Tinh thần sảng khoái, sức sống bừng bừng.
Vệ Toản nghĩ ngợi, đúng là không phải tất cả các cô nương trong nhà hắn đều xinh đẹp.
Chỉ là các cô nương bên cạnh Thẩm Diên, đều xinh đẹp hơn người, tiểu bệnh tử nuôi dạy nữ nhi rất khéo, ngay cả Liên Nhi ngây ngốc ở bên cạnh hắn lâu ngày, cũng lộ ra nét thơ ngây dễ thương.

Vệ Toản nói: "Cứ nhìn tiếp đi, làm các cô nương tức giận, ta sẽ không nói tốt cho các ngươi đâu."
Mọi người lúc này mới hậm hực thu lại ánh mắt.
Nhưng lại thỉnh thoảng len lén nhìn.
Khách điếm dành riêng cho khách du ngoạn, chỉ chốc lát sau đã bưng thức ăn lên, đám người này rất khoái uống rượu ăn thịt, kêu toàn mấy món dầu mỡ đậm mùi.
Vệ Toản liếc nhìn bọn họ, sau đó lại nhìn Tri Tuyết Chiếu Sương đang bận như con quay, hắn liền đi vào bếp gọi một chén cháo với mấy món thanh mát, bỏ vào khay bưng lên lầu.
Trước khi đi, dặn dò Tấn Án: "Bảo bọn họ đừng náo loạn, uống ít rượu, mấy chén là được rồi, ngày mai còn phải lên đường."
Tấn Án trước giờ luôn ổn trọng, gật gật đầu.
Hắn bưng khay, đi lên lầu gõ cửa Thẩm Diên.
Mới gõ "cộc cộc" hai tiếng, liền nghe thấy một giọng nói yếu ớt từ bên trong: "Vào đi."
Vệ Toản đẩy cửa bước vào, nhìn thấy gian phòng đã được hai tiểu cô nương dọn dẹp sạch sẽ, trên giường thậm chí còn trải thêm chăn mềm, màn chống muỗi cũng treo lên.
Lư hương đã được thắp lên, bên trong toả ra một ít hương trầm an thần thoang thoảng, mùi hương thơm mát sảng khoái.
Vệ Toản đặt chén cháo lên bàn, nhẹ giọng hỏi: "Ngồi xe mệt mỏi?"

Thẩm Diên đáp một tiếng, âm thanh khó chịu rầm rì.

Chắc ngồi trong xe ngựa cả ngày, cho nên vô cùng ngột ngạt.
Lúc này trời nóng bức, so với trời lạnh càng khó chịu hơn, mùa đông rét lạnh nhưng chỉ cần có lò sưởi ấm ôm một chút là đỡ.
Hôm nay trời nắng nóng, bên trong xe ngựa giống như một cái nồi hấp, đường ra ngoài kinh lại không bằng phẳng, lắc tới lắc lui, khiến cho tiểu bệnh tử liên tục quay cuồng choáng váng.
Vệ Toản rót một chén trà, hỏi: "Thân thể ngươi như vậy, năm đó làm sao đi tới được kinh thành?"
Thẩm Diên đáp: "Khi đó đi đường thủy, trên thuyền cũng choáng váng, sau đó đổi sang xe ngựa, đi một chút dừng một chút."
Vệ Toản nói: "Người Giang Nam mà cũng say sóng sao?"
Thẩm Diên trầm mặc một hồi, mới nói: "Trước kia không bị chóng mặt, nhưng do thân thể kém, liền phát sinh đủ thứ chuyện."
Nói xong, tựa hồ không muốn nhắc lại, chỉ uống một hớp trà, chậm rãi đứng dậy nói: "Ngươi ăn chưa?"
Vệ Toản nói dối: "Ăn rồi, ta bưng lên cho ngươi, chờ ngươi đỡ mệt, ta sẽ xuống dưới ăn thêm một chút."
Thẩm Diên ngồi dậy, chậm rãi nói: "Vậy thì phải đa tạ lòng tốt của tiểu Hầu gia."
Vệ Toản bưng đồ ăn đến, ngồi ở bên giường, mới phát hiện có gì đó không đúng.
Thẩm Diên đúng là đã thay một bộ y phục vải lụa, cũng không mỏng quá, trong ngoài hai lớp, màu trắng mộc mạc phiêu dật, nhưng lại lộ ra làn da như có như không.
Gió đêm bên ngoài chậm rãi vén màn che, hai lớp áo không đủ che nốt đỏ sau lưng.

Hắn nhìn đến kiệt sức, mặt mày đột nhiên có chút nóng lên.
Một lúc lâu sau mới nói: "Ngươi...!Ngươi đã thay y phục."
Thẩm Diên nói: "Sao, tiểu Hầu gia tính cho ta nóng chết à?"
Hắn nhất thời không nói nên lời.
Trời nóng đương nhiên phải mặc áo mỏng, giữa mùa hè, công tử trong kinh ai mà không có một hai bộ sa y, ở trong phòng ngủ thì mặc đồ ngủ, có gì thất lễ đâu.
—— Thẩm Diên sợ nóng, ở trong xe che chắn cả ngày, lúc này đương nhiên phải thay một đồ mỏng thoáng khí để thoải mái thư giản.
Hợp lý quá còn gì.
Hắn rời mắt đi.
Lại không nhịn được lén nhìn.
Rõ ràng trời đêm đã mát mẻ một chút, nhưng hắn lại càng miệng đắng lưỡi khô.
Bỗng nhiên hiểu được đám tiểu tử cô hồn dưới lầu nhìn trộm hai thị nữ có tâm tư gì.

Thấy hắn nhìn trộm mình, Thẩm Diên cười nhạo: "Còn dám nói ngươi sống tốt hơn ta, tiểu Hầu gia thật là có tiền đồ."
Vệ Toản nghe Thẩm Diên nói vậy, cũng không trả lời có tốt hay không, mà dứt khoát quang minh chính đại nhìn y, ôm ngực nói: "Nếu ngươi đã có lòng mời, ta cũng không ngại to gan lớn mật nhìn thêm một chút."
Thẩm Diên cười lạnh: "Ai mời ngươi? Vệ Toản..."
Y còn muốn mắng nữa, nhưng Vệ Toản lại nhét muỗng vào tay y, nói: "Ăn chút gì đi rồi nói sau, không thôi mất sức."
Lời nói đã tới bên môi, nhưng Thẩm Diên lại không nói nên lời, y có chút uỷ khuất.
Y đành cúi đầu chậm rãi ăn cháo, không biết vì sao, bị Vệ Toản nhìn, lại nuốt không trôi.
Ăn hai muỗng, phát hiện ánh mắt Vệ Toản đã dời đi chỗ khác lướt nhìn bài trí trong phòng, y mới hơi thở phào nhẹ nhõm.
Cháo trắng phải ăn kèm với món thanh đạm mới ngon, Thẩm Diên chỉ chốc lát đã ăn hết sạch, cuối cùng cũng lấy lại một chút sức lực.

Khi y đặt chén xuống.
Vệ Toản đang cầm một quyển sách ở bên cạnh để giết thời gian.
Điều này khiến y có một loại ảo giác, giống như bầu không khí trong tiểu viện đã trở về.
Có cái gì đó nóng lòng muốn thử.
Thẩm Diên chợt hỏi: "Đã từng thấy qua chưa?"
Vệ Toản ngẩn người: "Cái gì?"
Thẩm Diên thản nhiên nói: "Ngươi đã dám nói trong mộng cùng ta thân mật, hay là nói một chút đi, thân mật thế nào?"
"Cũng tốt cho ta...!học hỏi thêm kiến thức."
Vệ Toản nhìn y chằm chằm, không nói gì một lúc lâu.
Thẩm Diên biết mình đang làm gì, có lẽ là vì hôm nay thấy Vệ Toản cưỡi ngựa quất roi thống khoái.

Hoặc có thể là bởi vì ánh mặt trời khó chịu, ngồi xe ngựa mệt mỏi, bệnh tật quấy rầy y, dưới lầu rất náo nhiệt, mà chỉ mình y phải trong gian phòng này nghỉ ngơi.
Ngay cả một ngụm nước cháo cũng phải chờ người ta bưng lên.
Y có một ngọn lửa tà ác, giấu ở trong ngực.
Nóng lòng thông qua cái gì đó để trút hết ra.
"Cốc cốc"
Tiếng gõ cửa đã phá vỡ sự im lặng bên trong phòng.
Bên ngoài vang lên giọng nói của Tấn Án, hình như vừa cùng người phía dưới đùa giỡn, còn cười hỏi hắn: "Thẩm Chiết Xuân, ngươi nghỉ ngơi thế nào rồi, có muốn xuống chơi một lát không?"
Hắn trầm mặc một hồi mới nói: "Một lát nữa ta xuống ngay."
Tấn Án đáp: "Được."
Thẩm Viên giả vờ như chưa nói gì, xuống giường, cúi đầu đi giày.
Lúc đứng dậy, kỳ thật là muốn nói một câu hòa hoãn.

Suy nghĩ một chút, rốt cuộc cũng không nói gì.
Không ngờ Vệ Toản gọi y: "Chiết Xuân."

Vệ Toản từ phía sau khoác lên người y một chiếc áo choàng lụa mỏng, che đi màu da lộ ra dưới ánh trăng.
Ngay cả nốt đỏ nhỏ mà không ai biết cũng bị che phủ.
Vệ Toản rũ mắt xuống, từ phía sau cài cúc áo cho y, gần như muốn ôm lấy y.
Nhưng ngay cả đầu ngón tay cũng không chạm vào y, chỉ hỏi: "Thân thể không thoải mái? Nên tâm tình không tốt?"
Thẩm Diên không nói lời nào.
Tiểu Hầu gia xưa nay tùy tiện làm bậy, cao cao tại thượng, cúi đầu ở bên cổ hắn nhẹ giọng nói: "Chiết Xuân, ngươi đừng khiêu khích ta."
Môi Thẩm Diên khẽ động, nói: "Khiêu khích người thì sao?"
Y có một niềm đắc ý mà ngay cả chính mình cũng cảm thấy đáng khinh.
Khiến tim y đập rất nhanh.
Vệ Toản chỉ cài cúc áo cho y mà thôi, y cúi đầu, nhìn thấy gân xanh trên cánh tay Vệ Toản.
Vệ Toản trầm mặc chốc lát, khẽ cười nói: "Ta cũng không thể làm gì được."
Thẩm Diên tim càng đập nhanh.
Trong nháy mắt, y nhớ tới khoái ý khi lần đầu tiên đánh cờ thắng cha mình.
Có một sự tương đồng nhất định trong đó, nhưng so với khi đó, lại hoàn toàn khác.
Rung động.

Vui vẻ.

Tự mãn.

Đắc ý.
Đắc ý tự mãn.
Hạt giống ghen tỵ không gieo được tình yêu trong sáng và ngây thơ, nhưng lại nở ra những bông hoa tự mãn.
Y nhắm mắt lại, hỏi Vệ Toản: "Tai ta có đỏ không?"
Vệ Toản giật mình một chút, sau đó nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.
Y mỉm cười.
Không biết có phải đang cười mình hay không.
Y nghĩ, mình ở trước mặt Vệ Toản, hình như đã đủ khó coi rồi.
Khó coi hơn nữa cũng không sao.
Hắn nói: "Ngươi xuống trước đi."
"Lát nữa ta xuống sau."
—----.


Bình luận

Truyện đang đọc