ĐỐ LIỆT THÀNH TÍNH


Vệ Toản nghiến răng cảm ơn cha ruột một trăm lẻ tám lần.
Tĩnh An Hầu, thiên hạ đệ nhất phụ thân.

Chưa từng thấy ai có thể đào hố cho con trai mình như thế.
Hầu phu nhân bên kia còn đang nhỏ nhẹ nói với Thẩm Diên: "Kỳ thật nếu tính ra, chúng ta vốn nên là người một nhà."
"Năm đó lúc con mới chào đời, dượng con đã nói với cha con là sẽ liên hôn, đợi ta sinh một tiểu cô nương liền định hôn ước."
Thẩm Diên và Vệ Toản lần đầu tiên nghe thấy chuyện này, hai mặt nhìn nhau, rồi nhanh chóng quay đi.
Cũng không biết là ai xấu hổ trước.
"Ai ngờ Toản không chịu thua kém, lại không phải là một cô nương."
Hầu phu nhân nói đùa.
"Nếu không phải vậy, Thẩm gia lấy gì để cướp chứ, con sớm đã là con rể nhà ta."
Vệ Toản lẩm bẩm: "Được rồi, lời này nhất định là cha con nói."
"Cái gì cũng đổ lỗi cho con."
Hắn không cần nghĩ cũng biết, cha hắn nhất định nghiến răng nghiến lợi chê hắn, nói rằng có con cũng bằng không.
Hầu phu nhân cười giận liếc hắn một cái, nói: "Con còn trách cha con sao, con đếm xem năm đó con gây bao nhiêu tai họa, lúc cha con mới từ biên ải trở trở về, còn chưa kịp lĩnh phong thưởng, đã bị người ta chặn đến cửa nhà cũng không ra được."
Khi đó Tĩnh An Hầu Vệ Thao Vân còn chưa có quân công hiển hách, mỗi lần về kinh, điều đầu tiên nghe được chính là Vệ Toản lại gây ra họa.

Vừa sợ liên lụy đến muội muội hoàng hậu của mình, vừa sợ mình thường xuyên không ở trong kinh, tên tiểu tử thối Vệ Toản này lại khiến người ta ghi hận trả thù, ông liền kệ nệ xách theo quà tặng điểm tâm, tới cửa từng nhà nhận lỗi."
Vệ Thao Vân năm xưa bị giáng chức đến Giang Nam, bị quan lại chèn ép tới mức không có cơm ăn, cũng không khom lưng cúi đầu, cho nên đến khi làm cha, ông quản giáo con cái rất nghiêm khắc.
Trở về tới nhà liền lôi đầu Vệ Toản ra đánh một trận, khiến Vệ Toản oán hận.
Hai cha con ghét nhau giống như kẻ thù.
Sau đó Vệ Thao Vân dẫn Hầu phu nhân đến Thẩm gia thăm bạn, vốn muốn tìm hiểu một ít phương pháp dạy con.
Lúc đang thảo luận trong thư phòng, nhìn thấy tiểu thiếu niên của Thẩm gia thò đầu ra ngoài cửa sổ, tay cầm mấy cây mai đỏ, trên áo choàng còn dính vụn tuyết, cười hỏi: "Người hôm nay có chơi cờ không?"
Thẩm Ngọc Cẩn nói: "Cha trò chuyện với bạn rồi, hôm nay không chơi nữa, con tự ra ngoài chơi đi."
Tiểu thiếu niên cười một tiếng, nói: "Vậy người nợ con một lần."
Rồi lại ném cành hoa trong tay, vừa vặn rơi vào bình sứ trống không trong thư phòng."
Bình trắng mai đỏ, trông thật đẹp.
Tiểu thiếu niên vỗ tay vui vẻ nói: "Ném trúng rồi!"
Thẩm Ngọc Cẩn ôn hòa nhìn qua, y liền nhanh như chớp bỏ chạy.

Trong không khí còn lại một chút hương mai tươi mới.
Vệ Thao Vân nhìn chằm chằm cành mai đỏ kia, trong lòng chua lè, vô cùng ghen tị.
Càng nghĩ càng tức, lại không tiện nói với phu nhân, ngồi trong gió lạnh ủy khuất cả đêm.
Hầu phu nhân ngủ suốt đêm, lúc bước ra cửa thấy Vệ Thao Vân ngồi chồm hổm ở cửa, hai mắt tỏa sáng, ác ý nói: "Phu nhân, chúng ta liên hôn không được, hay là trộm thằng nhóc của Thẩm ngốc tử đi?"
Hầu phu nhân dở khóc dở cười nói: "Ngọc Cẩn khó khăn lắm mới có được bảo bối, còn không liều mạng với chàng sao?"
Vệ Thao Vân càng khó chịu, tức giận nói: "Nàng không biết đâu, tối hôm qua ta nói với Thẩm ngốc tử, ta phải đi khắp nơi nhận lỗi, con trai không chịu nghe lời, hắn cười ha ha cả đêm."
"Nhiều năm như vậy, chỉ có ta cười nhạo hắn, bây giờ lại để cho hắn lên mặt chê cười ta rồi."
Hầu phu nhân cùng ông ngồi ở trước bậc thềm, chậm rãi nói: "Chàng quanh năm không ở trong kinh, Toản nhi mạnh mẽ, sợ bị người ta bắt nạt cho nên mới hung dữ một chút, đợi sau này trưởng thành, nó sẽ dần dần hiểu chuyện thôi."
Tĩnh An Hầu lúc này mới dịu lại, nhưng cũng lẩm bẩm: "Lão tử hắn ta cũng phải ráng sống cho tới ngày đó mới được."
Hầu phu nhân liền trừng mắt một cái.
Trước khi đi, ông vẫn không cam lòng, lén lút đến phòng Thẩm Diên nhìn lén Thẩm Diên.
Còn dụ dỗ người ta, nói có muốn đến kinh thành chơi hay không, kinh thành có một đệ đệ Vệ Toản, có thể chơi với y.
Lời còn chưa dứt, đã bị vợ chồng Thẩm gia đuổi ra ngoài.
Thẩm phu nhân còn chống nạnh nói, ngay cả con dâu cũng không có, còn muốn dùng tiểu tử nhà ngươi dụ dỗ Diên Diên nhà ta, mau cút mau cút.
Hầu phu nhân bây giờ kể lại, tất cả đều là chuyện cười.
Ngày thường Vệ Toản vừa nghe chuyện xấu hổ của cha mình, liền vui mừng khôn xiết, nhưng lúc này lại không cười nổi.
Hắn còn đang suy nghĩ đến chuyện Thẩm Diên sẽ là nghĩa huynh của hắn.
Càng suy nghĩ, càng cảm thấy, chuyện này rất có khả năng xảy ra.
Thẩm Diên cúi đầu mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Cho dù có thiên kim tiểu thư thật, Chiết Xuân cũng không dám làm phiền, bây giờ đã là rất tốt rồi."
Hầu phu nhân khẽ thở dài, dỗ dành y: "Chiết Xuân, con nghĩ lại đi."
"Chuyện lớn trong đời, bất luận con chọn thế nào, dì cũng sẽ không trách con."
Lúc này hai người mới đi ra ngoài.
Vệ Toản và Thẩm Diên vừa đi, Tĩnh An Hầu từ sau tấm bình phong đi ra, trầm mặt một lúc mới nói: "Sao nàng lại vạch trần tính xấu của ta trước mặt hài tử?"
Hầu phu nhân cười nói: "Ta thấy hai đứa nó dường như đều sợ, nên mới kể chuyện cười trước."
"Nếu không Chiết Xuân sẽ nhất thời vì ân tình của chúng ta mà đồng ý, dù trong lòng còn băn khoăn, như vậy sẽ làm khó nó."
Vệ Thao Vân len lén đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, nói: "Hai tiểu tử kia sẽ không đánh nhau chứ."
Một lát sau, bỗng nhiên ngồi xổm xuống.
Hầu phu nhân hỏi: "Sao vậy?"
Vệ Thao Vân nói: "Tên nghịch tử kia hình như nhìn về phía ta."

Hầu phu nhân bật, nói: "Chàng nghĩ hai đứa nó còn nhỏ lắm sao, Toản nhi bây giờ đã hiểu chuyện hơn nhiều."
Vệ Thao Vân nói thầm: "Sao ta không nhìn ra."
Ông bị hắn gây họa quá thảm, rất khó tin con mình còn có ngày hiểu chuyện.
Trong mắt Vệ Thao Vân, nhi tử nhà mình chính là một kẻ gây rắc rối không ngừng, khiến người ta vừa yêu vừa hận, vĩnh viễn không có điểm dừng.
"Ta thật sự mong Chiết Xuân sẽ đồng ý."
Hầu phu nhân cười cười, tựa như hoài niệm nhẹ giọng nói.
"Bảo Ý chỉ có một nhi tử, ta không yên lòng về nó."
Vệ Thao Vân cũng trầm thấp "Ừ" một tiếng.
Thẩm phu nhân họ Tiêu, tên khuê phòng là Bảo Ý.
Hầu phu nhân hôm nay nói hơi nhiều, nên nhớ lại cũng nhiều.
Ở trước mặt Thẩm Diên, không muốn nhắc tới chuyện thương tâm của y, nhưng khi đối mặt với trượng phu, lại không ngừng lộ ra nỗi hoài niệm vô tận.
Nàng lẩm bẩm: "Lúc ta mang thai Toản Nhi, chàng không ở kinh thành, nàng biết ta sẽ hạ sinh vào mùa đông, nên ngàn dặm xa xôi tới đây với ta, ngay cả Ngọc Cẩn cũng bỏ sang một bên."
"Ta nói nàng trông mong con dâu, nàng nói không phải, nàng biết ta sợ buồn sợ đau, nên đến cạnh ta, chọc ta vui vẻ, sẽ không đau không buồn nữa."
"Lúc ta Toản Nhi gần chào đời, thai tượng không ổn định, ta sợ muốn chết, nửa đêm tỉnh ngủ, liền nắm lấy tay Bảo Ý nói, nếu ta chết thì sao, nếu ta không chịu nổi thì sao?"
"Bảo Ý nói ta nói bậy."
"Ta nói, nếu lỡ như vậy, sau khi ta chết, đứa nhỏ làm sao đây.

Phụ thân nó là người chinh chiến sa trường, nếu nó không có mẫu thân, sau này biết phải làm sao?"
"Bảo Ý nói, vậy hài tử của ngươi chính là của ta, nếu có người dám khi dễ nó, khinh miệt nó, ta sẽ cầm kiếm đi chém đầu hắn."
Lúc nói mấy câu này.
Hầu phu nhân dường như thấy lại cô nương trong sáng xinh đẹp năm đó.
Liền cười nói: "Bảo Ý là người nói được làm được."
"Ta khi đó không còn sợ nữa."
Trong phòng thật yên tĩnh, thời gian như chậm lại vào khoảnh khắc này.
Vệ Thao Vân nhẹ nhàng đặt tay lên tay nàng.
Hồi lâu, Hầu phu nhân nhẹ giọng hỏi: "Thao Vân, chàng nói ta chăm sóc Chiết Xuân đã tốt chưa?"
++++
Thẩm Diên vừa ra khỏi cửa, liền vội vã trở về.

Vệ Toản đuổi theo phía sau, một đường đuổi tới Tùng Phong viện.

Thẩm Diên đang định đóng cửa, hắn lại một chân bước vào trước, chen vào phòng.
Thấy trái phải không có người, mới nắm chặt cổ tay Thẩm Diên nói: "Ngươi chạy cái gì?"
Thẩm Diên nói: "Ta không có chạy."
Nhưng lại cúi thấp mắt không nhìn hắn, chỉ thở hổn hển.
Môi y nhiễm đầy hơi ẩm mờ mịt trong hơi thở.
Vệ Toản càng nhìn Thẩm Diên càng ngứa ngáy khó nhịn, không dám nhìn kỹ, chậm rãi dời mắt đi, chỉ nói: "Ta có chuyện muốn nói với ngươi."
Thẩm Diên "Ừ" một tiếng.
Hắn liền hỏi: "Chuyện mẫu thân nói, ngươi nghĩ thế nào?"
Thẩm Diên thản nhiên nói: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
"Ngươi định đồng ý sao?"
Thẩm Diên không nói lời nào.
Hắn liền trực tiếp gọi: "Nghĩa huynh."
Thẩm Diên nhẹ nhàng giãy cổ tay, nhíu mày nói: "Ngươi kêu loạn cái gì vậy?"
Hắn cười nói: "Ta đâu có kêu bậy, ta thấy ngươi định đồng ý, nên luyện trước một chút."
"Nếu không lúc đó gọi ngươi là Thẩm Diên, phụ thân lại muốn đánh ta."
Trong lời nói mang theo vài phần tức giận cùng tâm phiền ý loạn.
Nụ cười có chút giả tạo.
Thẩm Diên nhìn ra, nhưng tâm cũng đang loạn, liền mím môi nói: "Ngươi không muốn ta trở về Thẩm gia, hay là không muốn ta làm ca ca của ngươi."
- Tất nhiên là đều không muốn rồi.
Nhưng nhìn dáng vẻ tiểu bệnh tử cúi đầu.
Lại nói không nên lời.
Hắn cũng không phải người không hiểu lý lẽ.
Ngược lại, hắn hiểu rõ Thẩm Diên hơn bất kỳ ai.
Thẩm Diên đố kỵ hắn từ lâu, đến nỗi ngay cả bản thân Thẩm Diên cũng phải chịu đựng điều đó.
Mấy phen giày vò chính mình, nguyên nguyên đơn giản từ lòng đố kỵ với gia đình mỹ mãn của hắn, điều mà y có cầu cũng không được.
Bây giờ có cơ hội như vậy, cha mẹ hắn thương xót y bảo vệ y, lại còn rất vui vẻ, cho dù Thẩm Diên muốn đồng ý, thì có gì sai đâu chứ?
Vệ Toản mở miệng.
Nhưng vẫn có một ngọn lửa không cam lòng thiêu đốt trong tim.
Nửa ngày sau mới nói.
"Vậy ta phải làm sao bây giờ?"
"Mấy người đều vui vẻ, còn ta phải làm sao đây?"
Hắn cúi đầu, âm thanh lộ ra ủy khuất, vành tai không khỏi nóng đỏ."

"Nếu chúng ta không có gì thì không nói đi."
"Bây giờ đã như vậy......!Nghĩa huynh cái rắm."
Hắn nói xong.
Thẩm Diên cũng không nói nên lời.
Qua một hồi lâu, trên mặt tiểu bệnh tử hiện lên một tia xấu hổ.
Y giơ tay lên, ngập ngừng, muốn chạm nhẹ vào hắn.
Chợt nghe có tiếng bước chân, Chiếu Sương đến trước cửa thông báo, có người Thẩm gia tới bái phỏng, muốn gặp công tử.
Thẩm Diên nghe tiếng, liền rút tay về, nhẹ nhàng che miệng ho khan một tiếng.
"Để ta đi xem thử."
Vệ Toản vốn định đưa ta ngăn cản, nhưng suy nghĩ một chút lại không giơ tay ra, chỉ đi theo Thẩm Diên ra gian ngoài.
Hắn liền nhìn thấy sự xuất hiện của người Thẩm gia.
Người tới là Thẩm lão gia, hiện giờ là đương gia của Thẩm gia, trạc tuổi Tĩnh An Hầu, thân thiện tha thiết chào y: "Cháu ngoan, mấy ngày nay ta đã viết rất nhiều thư gửi cho cháu, nhưng cháu không trả lời."
Thẩm lão gia mỉm cười nhìn Thẩm Diên, đưa tay ra vẻ thân thiết muốn chạm vào vai y.
Tiểu bệnh tử lại lùi về phía sau, cụp mắt, gọi một tiếng: "Bá phụ."
Ánh mắt Thẩm lão gia lại dán chặt lên người Vệ Toản.
Vừa thấy hắn, lão vừa mừng vừa sợ, cười tủm tỉm nói: "- - vị này chắc là Tiểu Hầu gia? Ta họ Thẩm, đã sớm nghe qua......"
Tiểu bệnh tử nhíu mày càng chặt, thản nhiên nói: "Bá phụ qua bên này nói chuyện đi."
Thẩm lão gia lại nghiêm mặt nói: "Cháu đúng không thông đạo lý đối nhân xử thế, ta tới đây gặp cháu, sao có thể không bái kiến chủ nhà?"
Thẩm Diên trầm mặc một hồi, cụp mắt nói: "...!Ngươi ra ngoài trước đi."
Thẩm lão gia không biết y đang nói ai.
Vệ Toản lại biết Thẩm Diên đang nói mình.
Chỉ cười nói: "Được, cần gì cứ gọi ta."
Lúc ra cửa nghe thấy giọng nói thản nhiên của Thẩm Diên: "Nếu bá phụ thật lòng muốn gặp ta, thì không cần phải ngày ngày gọi gia quyến đi quấy rầy Hầu phu nhân."
Lúc này Vệ Toản chợt nhớ ra một số chuyện.
Thẩm gia kiếp trước cũng tìm tới cửa, chỉ là khi đó Thẩm Diên đã là Trạng Nguyên, phong quang vô hạn, Thẩm gia thấy vậy liền dính lấy, mở miệng không ngừng cháu ngoan, cháu ngoan, muốn dẫn Thẩm Diên về Thẩm gia, trông chờ y dìu dắt người trong nhà, đưa đám gà chó Thẩm gia cùng bay lên trời.
Hầu phu nhân cũng giống như hôm nay, ngàn vạn lần không đồng ý.
Trao đổi cụ thể như thế nào, hắn khi đó không có tham dự vào, nhưng cuối cùng hình như không có chuyện thu nhận nghĩa tử, y đúng là đã dọn ra khỏi Hầu phủ.
Chuyện sau đó, hắn cũng không biết được nhiều.
Nghe nói Thẩm Diên chỉ ở Thẩm gia một thời gian ngắn, rồi mang theo hai tiểu nha hoàn, chuyển đến căn nhà cũ mình mua, sống một mình một viện.
Nhưng đó là chuyện riêng của Thẩm gia và Thẩm Diên, hắn hỏi thêm một câu cũng ngại phiền phức.

Bây giờ nghĩ lại, có chút hối hận..


Bình luận

Truyện đang đọc