ĐỖ LƯƠNG DẠ

Bữa cơm tối được ăn ở Yến Tân lâu.
Đây là tửu lâu tốt nhất ở thành Lạc Dương, phủ nha và khách điếm Phượng Phi trong lúc này có thể gọi là gặp may, chiếm hết ưu thế.
Trên đường đến đây Phạm đại nhân luôn luôn bị thích khách quấy nhiễu, tuy nói là ‘hữu kinh vô hiểm’, nhưng bữa tiệc này ông không dám khinh suất. Lầu hai lớn như vậy chỉ bày một bàn gồm mười người, bốn phía cầu thang đối diện các cửa sổ đều bố trí hộ vệ đeo đao, bên ngoài yến Tân lâu có hai tổ tuần bổ, mỗi tổ có mười hai người, cùng canh giữ bốn phía. Trên tiệc rượu, các quan viên bản địa đối với vị quan thanh triều này hết sức xu nịnh, a dua. Cũng may Đỗ Lương Dạ từ nhỏ đã nghe quá nhiều thành quen nên luôn tỏ mắt điếc tai ngơ.
Cơm rượu đã ăn no, mọi người lại hộ tống Phạm đại nhân tới phủ nha nghỉ ngơi. Sự an toàn của buổi tối ngầm chứa tai họa hơn cả ban ngày, Đỗ Lương Dạ cố ý sắp xếp vài tên thuộc hạ đắc lực túc trực ban đêm, sau đó mới cùng phụ thân đi ra khỏi phủ nha.
Lúc này trăng non mới lên, gió mát thổi tới. Đỗ đại nhân có men rượu, bị gió đêm thu lạnh thổi qua, cảm thấy vô cùng khoan khoái, liền vẫy kiệu phu đang chờ dưới bậc thềm, chầm chậm đi theo đường phố phía bắc mà đi.
Đỗ Lương Dạ đi theo một bên, trầm mặc không nói gì.
Đỗ phụ vừa đi vừa nói: “Lương Dạ, con trở về hai ngày rồi, ta vẫn không có thời gian rỗi trò chuyện với con…”
Trong lòng Đỗ Lương Dạ xấu hổ, vội nói: “Xin lỗi cha! Con…”
Đỗ phụ khoát tay, nói: “Con không cần giải thích, ta hiểu, khẳng định là Vương gia lại phái con làm gì rồi…Lương Dạ, con đừng trách ta dong dài, Vương gia đúng là đối với chúng ta không tệ, nhưng dù sao con cũng là nữ hài tử, suốt ngày đánh đánh giết giết bên ngoài, ta lo lắng..”

Đỗ Lương Dạ sợ nhất là nghe những lời này, nàng vội cười làm lành nói: “Cha, võ công của con là Vương gia mời cao thủ dạy cho, không dễ chết như vậy đâu…”
“Nói bậy!” Đỗ phụ khiển trách một cau, trừng mắt với nữ nhi.
Đỗ Lương Dạ biết mình lỡ mồm, liền nghịch ngợm lè lưỡi.
Đỗ phụ bất đắc dĩ lắc đầu, hai cha con tiếp tục đi hướng đằng trước.
“Lại nói tiếp, việc này cũng do ta, năm đó nếu như ta thái độ kiên quyết hơn, không cho con đi theo hắn, có thể…”
“Cha, đó là lựa chọn của con, “Đỗ Lương Dạ nhìn phụ thân, ngữ khí cao lên, kiên định: “Cha đừng tự trách. Con đường này là do con lựa chọn.”
Đỗ phụ đưa mắt nhìn nàng, cười khổ nói: “Lúc đó con còn quá nhỏ nên chưa hiểu, con đường này đối với con mà nói thật sự là có ý nghĩa gì?”
“Đến giờ con vẫn không hối hận.”
“Con không hối hận ư? Lương Dạ, con là không hối hận, hay là không dám hối hận? Thủ đoạn của Vương gia, vua và dân đều biết…”Mắt ông lộ ra vẻ thương hại, lời nói sắc bén, không chút lưu tình nào. Ông dừng lại một chút, thở dài nói: “Con ngốc à, đã không còn đường về rồi.”
Đỗ Lương Dạ ngậm miệng không nói.
Nàng biết phụ thân ám chỉ điều gì, nàng cũng từng thấy thủ đoạn của Vương gia. Lúc nàng còn nhỏ thì không biết sợ, sau khi lớn lên rồi mới dần dần hiểu sự lợi hại nông sâu trong đó, nhất là trước khi nàng đi, ông ta nói một hồi khó hiểu khiến nàng bất an, thậm chí còn sợ hãi. Nàng không thể nói rõ tâm tình đó là vì sao, hay là cảm giác đó. Rõ ràng là tâng bốc nàng, coi trọng nàng, nhưng sao lại khiến nàng cảm giác nơm nớp lo sợ, lo sợ bất an…có thể, đó cũng là một thủ đoạn của ông ta?
Đỗ phụ tiếp tục nói: “Hiện giờ con là người hầu bên cạnh Vương gia, có rất nhiều chuyện, tuy rằng ta là phụ thân của con nhưng cũng không tiện hỏi đến. Ta chỉ yêu cầu con một việc, sau khi con làm xong việc này rồi, hãy đến trước mặt Vương gia thỉnh cầu, xin hắn cho con quay về Lạc Dương, ta tuổi tác đã cao, chỉ có một mình con là nữ nhi, chúng ta không cầu đại phú đại quý, chỉ cầu bình an…”
Đỗ Lương Dạ mũi cay cay, nàng cúi đầu lên tiếng: “Vâng, thưa cha!”
Đỗ phụ cười khổ, nói: “Hắn sẽ đồng ý, thừa dịp bây giờ hắn còn sủng ái con, con cầu xin hắn, hắn sẽ đồng ý.”
Đỗ Lương Dạ nghe vậy cả người cứng đờ, giống như bị một binh khí sắc bén đâm vào người, đúng vào chỗ đau buốt nhất.

Thì ra trong cảm nhận của phụ thân, sự thành công của nàng ngày hôm nay cũng toàn là nhờ vào sự sủng ái của Vương gia! Ông nói câu đó, đã phủ định toàn bộ nỗ lực khổ cực của nàng. Nàng có thể làm chức thống lĩnh này, chỉ là dựa vào sự sủng ái của một người nam nhân!
Mấy năm nay nàng đi nam vào bắc, từng lập không biết bao nhiêu công lao, đơn giản chỉ nói ba năm trước bao vây diệt trừ phái Huyễn Nguyệt kiếm, tiêu diệt toàn bộ bảy tên thủ lĩnh, hầu như san bằng sát tuyệt dư đảng, lập công lao đầu trong mấy trăm mật thám nổi danh trong bát môn, đến nay chưa có ai vượt qua được nàng. Nhưng, đám thủ hạ nam nhân dưới quyền Vương gia vẫn thường coi thường nàng, bọn chúng ở sau lưng bàn tán về nàng, cười nhạo danh hiệu của nàng, cho rằng công phu cao nhất của nàng là ở trên giường. Lúc này đây nàng bị phái tới Lạc Dương, làm thống lĩnh, vậy mà lão Trương là người đầu tiên làm trái lệnh của nàng, cái gì mà báo thù vì huynh đệ, hừ! Chỉ là mượn cớ…nhưng…bọn này nàng có thể nhẫn nhịn, chỉ không ngờ là phụ thân nàng cũng cho là vậy.
Nàng phá lên cười.
“Lương Dạ? Lời ta nói con có nghe thấy không?”
“Nghe thấy.”
Đỗ phụ còn định nói gì đó, bỗng nhiên thấy sắc mặt của nàng, liền dừng lại, một lát sau mới nói: “Ngày mai là ngày trùng cửu, Phạm đại nhân muốn tuần tra quan sát trong thành, buổi chiều lên Mang sơn, buổi tối đến Hội xuân lâu nghe hí…”
Ông nói đến đây, Đỗ Lương Dạ chợt nhớ ra gì đó, hỏi: “Thành Lạc Dương lúc đó chằng phải có hai đào kép sao, sao bỗng nhiên lại mời bà chủ Ôn này?”
“Đây là ý của Phạm đại nhân, trước ta một thời gian, hắn phái người đưa tin tới nói, nghe nói gần đây có một vị Ôn Lương Tương, rất nổi tiếng, muốn đến Lạc Dương nghe nàng xướng.”
“Thì ra là như vậy…” Đỗ Lương Dạ nói, theo thói quen hai mắt nheo lại.
“Còn nữa, Phạm bá phụ con có nhiều thay đổi rất lớn, lần gặp mặt này, cảm giác càng xa lạ.” Đỗ phụ cười tự giễu, “trước đây, hắn tuyệt không nghe những hí khúc ca vũ này, nói là mê muội mất ý chí. Không ngờ hôm nay…ha hả…”

Ông cười hai tiếng, không nói hết.
Tim Đỗ Lương Dạ đập thình thịch, mơ hồ nghĩ có chỗ nào đó không đúng nhưng lại không thể nghĩ ra.
Nàng đưa phụ thân vào gia môn, sau đó kiểm tra khắp nơi một lần nữa, phân phó thêm mấy người hộ vệ canh giữ nhiều hơn, sau đó quay về phòng mình, cời áo ra, thay vào là một bộ dạ hành, vấn mái tóc dài lên, cuối cùng mang mặt nạ, cầm lấy bảo kiếm, đẩy cửa sổ rồi như loài chim đêm bay vút ra ngoài.
Nàng đi thẳng đến phủ nha lạc Dương.
Thứ nhất nàng đã quen việc, thứ hai là hiểu rõ lính gác đứng ở vị trí nào, vì vậy một mạch thâm nhập vào nội thất phủ nha, có vẻ Phạm đại nhân uống nhiều rượu, đang nằm trên giường ngủ rất say, ngọn đèn bên trong tỏa ánh sáng leo lét.
Nàng lặng yên không một tiếng động mở hành lý Phạm đại nhân ra, cầm lên mấy cái phong thư, lén đọc nhanh dưới ngọn đèn dầu, gương mặt giấu dưới mặt nạ không lộ rõ biểu hiện, chỉ có đôi mắt sáng rực. Giây lát sau, lại lặng lẽ không một tiếng động lui ra ngoài.
Phạm đại nhân đang ngáy không ngừng lập tức mở mắt ra, nở nụ cười gian xảo.


Bình luận

Truyện đang đọc