Đỗ Lương Dạ rất có ấn tượng với Mãnh Trì, từ lịch sử đến câu chuyện xưa “tương tương hòa”. Đấy là lúc nàng còn bé, phụ thân giảng một trong những câu chuyện xưa cho nàng, lúc đầu nghe thì rất hứng thú, sau này nghe nhiều, càng lúc càng chán. Về sau lớn lên, nàng mới cảm nhận được sự buồn khổ và thất bại của phụ thân.
Có thể trong lòng mỗi văn nhân đều có một mộng đẹp!
Rất nhiều năm sau vào một ngày, nàng lại đặt chân đến Mãnh Trì, vừa bước đi dạo sơn lâm, vừa trong lòng lại âm thầm nhớ các chuyện cũ như: Châu về hợp Phố, Mãnh Trì chi hội. Y bào thêu hoa hồng trên người nàng đã bẩn, trên vai đã bị rách đến tận khuỷu tay, mái tóc được buộc tùy tiện đằng sau bị gió thổi nhìn như bóng ma vật vờ. Trải qua mấy ngày bôn ba chạy trốn, cả người nàng nhìn vô cùng nhếch nhác.
Người thợ săn đứng im lặng phía sau rốt cuộc không kiềm chế được, dè dặt đặt câu hỏi: “Cô nương, rốt cuộc cô nương muốn tiểu nhân làm gì?”
Đỗ Lương Dạ bước lên một tảng đá đứng đó, nheo mắt lại hướng về dưới chân núi nhìn, một lát sau mới bình thản nói: “Ta muốn bản đồ địa hình ngọn núi này.”
Thợ săn xua tay nói: “Ngọn núi này ta rất quen thuộc, nhưng bàn đồ địa hình, ta không biết vẽ.”
Đỗ Lương Dạ mỉm cười: “Không sao, ngươi nói, ta vẽ.”
Thợ săn cười làm lành nói: “Vậy thì được. Nhưng cô nương, cô nương muốn bản đồ để làm gì?”
Đỗ Lương Dạ thuận miệng đáp: “Ta sợ lạc đường.”
Thợ săn nửa tin nửa ngờ với đáp án này, nhưng vẫn đưa nàng vào một căn phòng nhỏ, tìm một miếng vải thô ráp, lại tìm một mẩu than, đặt lên bàn cho Đỗ Lương Dạ, rồi tỉ mỉ nói về địa hình của ngọn núi này. Ước chừng nửa canh giờ, Đỗ Lương Dạ y theo miêu tả của hắn vẽ ra một tấm bản đồ đơn giản.
Đêm đó, nàng ngủ lại nhà của người thợ săn.
Thợ săn còn đặc biệt bảo thê tử hắn làm một bữa chim trĩ, thật là mỹ vị. Sau khi rửa mặt chải đầu xong, lại mượn của vợ người thợ săn một bộ y phục thô sơ nền xanh hoa trắng mặc vào. Tuy rất đơn giản nhưng vẫn không mất đi dáng vẻ tuyệt đại tao nhã vốn có, làm cô ta nhìn nàng không chớp mắt.
Đỗ Lương Dạ ăn xong bữa sáng, cầm theo bản đồ tối qua vẽ ra ngoài, đi loanh quanh các khu vực lân cần gần ngọn núi, mãi cho đến bữa cơm tối với về. Cả đêm không nói gì.
Liên tiếp hai ngày sau cũng vậy.
Sáng sớm ngày thứ ba, ăn xong điểm tâm, nàng lấy ra mấy tấm ngân phiếu đặt trước mặt vợ chồng người thợ săn, mỉm cười nói: “Đây là ngân phiếu ba trăm lượng.”
Vợ chông người thợ săn nhìn nhau, ngạc nhiên nói: “Cô nương, đây là ý gì vậy?”
“Đây là an gia phí cho các ngươi…”
‘An gia phí?”
“Hôm nay các ngươi nhất định phải rời khỏi đây, xuống núi tìm nghề nghiệp khác để làm…”
Người thợ săn bật dậy, hỏi: “Vì sao?”
Đỗ Lương Dạ cũng đứng lên, đi tới trước cửa nhìn ánh mặt trời trên đỉnh núi, nói: “Ta nói thật với các ngươi. Ngày mai sẽ có một đám nhân vật giang hồ tới ngọn núi này tổ chức đại hội anh hùng, đến lúc đó sẽ có một trận ác chiến. Cho nên tốt nhất các ngươi nên rời khỏi đây, ba trăm lượng bạc cũng đủ cho các ngươi an cư rồi. Đương nhiên, nếu như các ngươi thực sự không muốn rời khỏi đây, cũng có thể xuống chân núi tạm lánh vài ngày, sau đó hãy quay lại, để tránh khỏi bị thương tổn không cần thiết.”
Vợ chồng người thợ săn nghe vậy vào phòng tính toán nửa ngày, tuy rằng trong lòng biết việc này có chút kỳ quặc, nhưng thật sự không thể chống lại sự mê hoặc của ba trăm lượng bạc, liền lập tức thu dọn hành lý, nhận ngân phiếu trong tay Đỗ Lương Dạ, xuống núi.
Đúng lúc, cửa sổ phía trước căn phòng nhỏ bỗng nhiên xuất hiện một người cười ha hả nói: “Tạm lánh vài ngày rồi quay về? Ngươi còn để cho họ có nơi quay về hay sao?”
Đỗ Lương Dạ không quay đầu lại, thản nhiên nói: “Nếu như ngươi cầm ba trăm lượng bạc rồi thì có còn quan tâm đến hai căn phòng này không?”
Đối phương trả lời vô cùng thẳng thắn: “Sẽ không!”
Đỗ Lương Dạ hơi nhếch miệng, trầm mặc một lát mới hỏi: “Tham gia đại hội anh hùng lần này còn có những ai?:
“Thật ra cũng không ít, chủ yếu là Bát quái môn, Thanh đường, Du long bang ở Tương Cống; Thanh Thành, Hoán hoa đại kiếm ở Thục Trung; Thần phong đàn, Hương mộc lâu, Nga mi ở Quảng Tây; còn có Nam bắc đường lang phái, những..người này đều là có môn có phái, mặt khác còn có Độc hành hiệp, vân vân…”
“Nghe rất có quy mô đấy nhỉ….” Đỗ Lương Dạ cười nhạt, nói: “Ôn Lương Thần có động tĩnh gì không?”
“Cô ta ở dưới chân núi nghênh tiếp các nhân sĩ giang hồ, tối qua còn cùng Phái Hoán hoa kiếm ở Thục Trung gặp mặt…”
“Như vậy gặp mặt trên núi do ai phụ trách?”
“Đường môn Duyệt Ý dẫn một đám người bố trí.”
Đỗ Lương Dạ xoay người lại, ánh nắng từ phía sau nàng chiếu vào phòng. Nàng cứ lẳng lặng đứng như vậy trong ánh nắng, nét mặt vừa cao quý vừa lạnh lùng, trầm giọng nói: “Chuyện ta giao cho các ngươi đều làm tốt chứ?”
“Mọi việc đã chuẩn bị xong.”
“Các người xác thực không bỏ sót gì chứ?”
‘Theo sự chỉ thị của Đỗ thống lĩnh, toàn bộ sườn núi đều đã chôn thuốc nổ. Trên bản đồ đã chỉ rõ có ba mươi tám chỗ quan trọng, phân công ba trăm huynh đệ trông coi, đều là những người xuất sắc. Ngoài ra có năm huynh đệ cải trang trà trộn vào đại hội anh hùng, tùy thời mà động, hơn nữa, đích thân Vương gia phái đội hộ vệ tới, chúng ta nắm chắc rồi.”
“Tốt!”
“Vậy được rồi, thuộc hạ phát hiện một chuyện kỳ lạ…” Người kia chần chờ.
‘Hử?”
“Về Thiên hạ vô song các..” Người kia dừng lại.
‘Sao vậy?”
“Đến giờ phút này, Thiên hạ vô song các vẫn không có chút động tĩnh gì. Theo lý thuyết, trên giang hồ tổ chức một đại hội anh hùng như thế, hơn nữa lại ở Mãnh Trì cách Lạc Dương không xa, không lý gì mà không mời Thiên hạ vô song các tham gia?”
Đỗ Lương Dạ cười nhạt, nói: “Hay là tin tức chúng ta bị lộ, Thiên hạ vô song các nghe phong thanh gì đó, cho nên tránh được.”
Người kia kinh hãi, thốt lên: “Không thể nào đâu? Kế hoạch này, ngoại trừ Đỗ thống lĩnh cho biết, thì ngay cả huynh đệ chúng ta cũng chỉ biết vâng mệnh, quyết không có khả năng tiết lộ nửa điểm.”
Đỗ Lương Dạ không nói gì, chỉ than nhẹ: “Trên đời này không có chuyện gì là không thể cả.”
Người kia cũng cười theo, đắc ý nói: “Nếu có thể diệt trừ được Thiên hạ vô song các, vậy công lao thật lớn a.”
Đỗ Lương Dạ nhếch mép cười, không nói gì. Trầm mặc một lát, mới nói: “Các ngươi đã chuẩn bị thỏa đáng rồi, ta ở đây chờ tin tức tốt của các ngươi.”
“Xin Đỗ thống lĩnh yên tâm, các huynh đệ nhất định tận tâm toàn lực!”
Đỗ Lương Dạ gật đầu, xoay người vén rèm vào trong phòng, một lát sau trở ra đã đổi bộ y phục kiểu nam trường bào thêu hoa hồng, chỗ rách đã được vợ người thợ săn vá lại, nhìn kỹ mới nhận ra. Nàng đứng trước tấm rèm thô cúi đầu chỉnh trang lại tay áo bào, người kia đứng bên cạnh hai mắt sáng ngời, nghĩ thầm: Đỗ thống lĩnh mặc nam trang còn đẹp hơn là nữ trang.
Đỗ Lương Dạ chẳng để tâm đến hắn, cũng không ngẩng đầu lên nhìn hắn, sửa y phục xong thì đi ra ngoài, vừa nói: “Ta xuống núi trước, có việc cứ theo dấu hiệu liên lạc cũ…”
***
Trấn Nhạc Môn là một trấn nhỏ của Mãnh Trì, khách điếm Quang Vinh Phúc là một khách điếm nhỏ bình dân của trấn Nhạc môn. Khách điếm này là tài sản tổ truyền, ít nhất cũng đã được mở từ mấy chục năm rồi, từ lúc khai trương tới nay, việc làm ăn chưa từng tốt như ba ngày nay, từ ông chủ đến già trẻ trong nhà đều bận việc luôn tay luôn chân.
Gần cuối giờ chiều, chưa đến giờ ăn cơm nhưng dưới lầu đã ngồi đầy người. Tất cả mọi người đều là bằng hữu giang hồ, có bạn cũ ngày xưa, cũng có người nghe tiếng mà chưa từng gặp mặt, tiếng nói chuyện, tiếng người ồn ào, ầm ĩ.
Nhưng một căn phòng trên lầu lại yên tĩnh lạ thường.
Bên trong bày biện đơn sơ, chiếc kệ phía bên cửa sổ được đặt một lư hương cũ, nhưng lại được đốt bởi một loại hương thượng đẳng, tro hương trắng như tuyết, mùi hương sâu kín.
Ôn Lương Thần đứng trước song cửa sổ.
“Vì sao ngươi lại đem thân phận của ta tiết lộ cho đám người Khúc Lan biết…” Ngữ khí của nàng trách móc.
Vô Song nửa nằm nửa ngồi trong ghế song mây, hai chân đặt lên bàn, lười biếng nói ;’Nếu ta có thể đem chuyện của người khác nói cho ngươi biết, đương nhiên cũng có thể đem chuyện của ngươi nói cho người khác, có gì mà phải tức giận, huống hồ bọn họ sớm muộn gì cũng biết, lẽ nào trên đại hội anh hùng ngày mai, người không định công bố thân phận của mình?”
Ôn Lương Thần giận giữ nói: “Nói thật dễ nghe, cũng bởi vì Mộ Dung Thu Thủy là người của Thiên hạ vô song các của ngươi, cho nên ngươi giúp hắn…”
“Bà chủ Ôn, nếu như ngươi nói vậy là ảnh hưởng đến uy tín và danh dự của Thiên hạ vô song các của ta…” Vô Song vừa nói vừa ngồi thẳng lên, đem mái tóc dài trước ngực buộc lại quăng ra sau lưng, nghiêm mặt nói :”Việc làm ăn của chúng ta luôn theo nguyên tắc nhận tiền không nhận người.”
Ôn Lương Thần nhíu mày, nói: “Vì sao ta lại có dự cảm không hay? Thành thật mà nói, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Vô Song cười nói: “Bà chủ Ôn có đúng là hơi khoa trương không? Vì sao lại nói vậy? Ta muốn làm gì ư? Không phải chính ngươi mời ta đến hiệp trợ ngươi tổ chức đại hội anh hùng này đấy sao! Bằng không, hiện giờ vì sao ta lại phải ở một nơi quỷ quái như này, ông Trời ạ, ta cá là một vạn lượng hoàng kim, thiên hạ tuyệt không có loại khách điếm mục nát như này…”
Ôn Lương Thần cười lạnh: “Hừ! Từ tối hôm qua đến giờ đã tới đây tổng cộng hơn ba mươi bảy bằng hữu giang hồ, ta ở dưới lầu bận rộn phục vụ chẳng khác gì chó con, còn ngươi thì sao, ngươi thì thoải mái nằm ở trên giường rộng lớn, ngươi như này mà gọi là hiệp trợ ta à?”
Vô Song lập tức phản bác: “Thoải mái ngủ ngon ư? Trời ạ, ngươi cho là các ngươi ở dưới lầu ồn ào như vậy, ta còn có thể ngủ được sao?”
Ôn Lương Thần hết cách với hắn, nhắm mắt hít một hơi thật sâu, nói; ‘Vô Song Các chủ, chúng ta nói thẳng ra đi. Ngươi và Đỗ Lương Dạ lúc đó có phải là cũng đã có giao dịch gì phải không?”
“Ha ha, thì ra bà chủ Ôn lo lắng vấn đề này?” Vô Song thu lại dáng vẻ tươi cười, trầm giọng nói :”Ta có thể khẳng định với ngươi, không có!”
“Nói vậy, ngươi thực sự thích cô ta?” Ôn Lương Thần chau mày, vẻ mặt nghi hoặc.
“Đương nhiên.” Vô Song đáp thẳng thắn nhấn mạnh.
Đầu tiên là Ôn Lương Thần im lặng, trên mặt lộ ra các loại biểu hiện hết sức kỳ quái, phong phú.
“Ngươi cũng nhất định sẽ bảo hộ cô ta?”
“Đúng vậy.”
“Vậy vì sao lúc đầu ngươi lại nói chân tướng cho ta biết? Ngươi hoàn toàn có thể nói người sát hại sư phụ ta là Khúc Lan hay Mộ Dung Thu Thủy. Ta vốn cũng hoài nghi bọn họ làm, nhưng ngươi lại nói cho ta biết hung thủ là Đỗ Lương Dạ. Vì sao?”
“Bởi vì Thiên hạ vô song các luôn coi trọng chữ tín. Ngươi muốn chân tướng, thì ta cho ngươi biết chân tướng!”
Ôn Lương Thần nghe đáp án này mà cứng họng, giây lát, ngữ khí kiên quyết: “Ta tuyệt sẽ không bỏ qua cho Đỗ Lương Dạ, trừ phi ta chết.”
Vô Song mỉm cười nói: “Ta nhất định sẽ bảo hộ nàng, cho đến ta chết.”
“Người muốn giết cô ta không chỉ có một mình ta.”
“Bất luận là ai, đều phải qua ải của ta.”
Ôn Lương Thần mặt trắng bệch như tờ giấy, trầm mặc chốc lát, mới cười nói: “Chỉ tiếc cô ta lại yêu Mộ Dung Thu Thủy, mà không phải là ngươi Thiên hạ Vô Song.”
Hai mắt sáng rực của Vô Song cụp xuống, khẽ thở dài nói: “Đúng vậy, thật đáng tiếc.”
Đồng thời trong lúc này, cùng cảm giác tiếc nuối của Lưu Vệ Thần tại văn phòng phía Tây của khách điếm. Khi bọn họ biết được thân phận của Ôn Lương Thần, Khúc Lan xót xa kể lại ba năm trước, Hứa chưởng môn của Huyễn nguyệt kiếm đến Lạc Dương, ngoại trừ việc thương thảo cùng liên hợp kháng, còn nhắc tới hôn sự của Mộ Dung Thu Thủy và Ôn Lương Thần, có ý kết làm thân gia. Tiếc nuối chính là chuyện này theo cái chết của Hứa chưởng môn mà chấm dứt, vì vậy Lưu Vệ Thần liền nói đáng tiếc.
Cao Kiện thì không cho là như thế: “Đáng tiếc cái gì? Theo như ta thấy nếu muốn tiếp tục nối lại nhân duyện này cũng không phải là chuyện khó khăn gì, hai đứa nó nam chưa lập gia đình, nữ chưa gả, tướng mạo tương đương, tuổi vừa hợp…Còn nữa, Ôn cô nương lại là đệ tử của Hứa chưởng môn, hiện giữ chức vị chưởng môn phái Huyễn nguyệt kiếm, Mộ Dung cưới cô ta, đối với sự nghiệp kháng Thanh mà nói cực kỳ có lợi…”
Trác đà chủ của phân đà TâyNamtiếp lời: “Nhưng, còn Đỗ nha đầu ở giữa, chẳng biết Ôn cô nương có để tâm không?”
Lưu Vệ Thần bỗng nhiên hừ nói: “Ngươi sao không hỏi Mộ Dung có đồng ý hay không?”
Một câu nói làm mọi người yên lặng.
Khúc Lan vẫn trầm mặc không nói gì từ đầu, lúc này mới mở miệng: “Cả buổi chiều ta không thấy bóng dáng của hắn, không phải là lại lén lút đi gặp tiểu nha đầu đó chứ? Hừ, nếu hắn còn dám như thế, không dứt được tơ vương, ta tuyệt không tha cho hắn!” Nói xong vỗ bàn một cái, ngữ khí sắc bén.
Lưu Vệ Thần vội nói: “Không có, hắn lên núi tuần tra. Ăn xong bữa trưa rồi đi vội rồi, Ôn cô nương nhờ hắn lên núi để thăm dò, xem có gì khác thường không. Haizz, bởi vì cô ta muốn gặp bằng hữu, không đích thân đi được. Cho nên, mới nhờ Mộ Dung…Chúng ta đi một mạch đến Mãnh Trì, có lẽ đằng sau vẫn có Thanh cẩu theo đuôi, cẩn thận không thừa đâu…”
Trác đà chủ nghe vậy cười nói: “Như vậy xem ra, nhân duyên này rất hấp dẫn.”
Mọi người cùng bật cười.
Khúc Lan bỗng nói: “Với địa vị trong giang hồ năm xưa của Hứa chưởng môn, Ôn Lương Thần lại là đệ tử của ông ta, có thể tổ chức đại hội anh hùng này. Nhưng, vì sao cô ta lại không thừa nhận quan hệ với chúng ta?”
Lưu Vệ Thần giật mình, trầm ngâm chốc lát nói :”Ba năm trước, Hứa chưởng môn vì đến Lạc Dương gặp lão đại mà bị hạ độc thủ, có lẽ bởi vậy mà Ôn Lương Thần đối với chúng ta có chút khúc mắc chăng?”
Khúc Lan gật đầu, thở dài nói: “Ta cũng lo lắng điều này…”
Bầu không khí rơi vào trầm mặc, hoàng hôn mênh mông xuyên qua song cửa, dưới lầu tiếng đàm luận dâng cao, cùng với mùi thức ăn bay qua sàn gác thổi nhẹ nhàng vào trong phòng, thì ra dưới lầu đã ăn cơm từ lâu.
Lưu Vệ Thần đứng lên, cười nói: “Đó là một hiểu lầm nhỏ, giải thích rõ ràng rồi sẽ không có gì nữa, ta đi xuống lầu mang cơm nước lên.”
Hắn nói rồi đi ra cửa, tiện tay đóng cửa lại. Nhưng ngay khi cánh cửa vừa đóng trong nháy mắt, Khúc Lan mặt biến sắc, hai lỗ tai cảnh giác dựng đứng lên. Giây lát, ông ta chộp lấy phong đao, từ cửa sổ lao vút ra ngoài.