ĐỖ LƯƠNG DẠ

“Ta đã nói rồi, bất kể xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ ở bên ngươi.” Vô Song hái một bông hoa hải đường xuống, xoay người lại, mỉm cười bổ sung thêm một câu:”Hơn nữa, ta không thu bạc của ngươi.”
Đỗ Lương Dạ nhếch miệng cười, nói: “Vậy ngươi muốn gì ở ta?”
Vô Song cười hì hì, hài hước nói: “Ví dụ như lấy thân báo đáp, ta cũng không ngại…”
“Hình như đó không phải là phong cách của ngươi ,Thiên hạ Vô Song…”
“Ta thì có phong cách gì?”
“Phong cách của ngươi…” Đỗ Lương Dạ suy nghĩ một chút, bĩu môi nói: “Ngươi không có phong cách.”
Vô Song phá lên cười.
Đỗ Lương Dạ mặc một chiếc áo choàng màu xanh, cả người như không xương dựa vào thân cây hoa mai, hai mắt nhìn lên trời: “Được rồi, nếu như ngươi thực sự muốn giúp ta, vậy thay ta làm tìm ba người…”
“Là những ai?”
“Mộ Dung Thu Thủy, Ôn Lương Tương và Đoan Mộc Du Long.”
“Nhóm người Mộ Dung Thu Thủy? Ngươi thật không bỏ được…”

“Hắn không chết, thì ta phải chết, ngươi nói xem ta có bỏ được không?”
Vô Song lại phá lên cười, bóp nát đóa hoa hải đường trong tay, biểu hiện này như sống không thể thoát hoặc làm một độc thủ: “Ta nói thật cho ngươi biết, bọn họ tất cả đều đã chết.”
“Chết như thế nào?” Đỗ Lương Dạ nheo mắt lại, thái độ nghi ngờ.
“Thủ thi hóa cốt của Đường môn, thi thể của bọn họ toàn bộ đều tan biến, Thanh binh đương nhiên không tìm được thi thể.”
Đỗ Lương Dạ biết hắn tuyệt sẽ không nói thật, hừ một tiếng: “Ta không tin, khẳng định là ngươi đã giở trò gì rồi.”
“Lúc này đây ngươi thực sự đánh giá ta quá cao, ta chỉ biết tự bảo vệ mình, thiếu chút nữa cũng thành bia đỡ đạn rồi, ta nói Tiểu Dạ này, ngươi cũng quá nhẫn tâm, chôn thuốc nổ còn chưa đủ, lại còn dùng cả đại pháo nữa, nhưng phải công nhận, lần đầu tiên ta được mở mang bởi sự uy lực hồng di đại pháo…” Hắn thấy Đỗ Lương Dạ sắp đi qua hoa viện, vội vã kêu lên: “Tiểu Dạ, bên ngoài rất nguy hiểm, ngươi không nên chạy loạn…”
Không cần hắn nhắc nhở, Đỗ Lương Dạ cũng biết bên ngoài có nguy hiểm.
Bọn họ tử Mãnh Trì quay về Lạc Dương tuy chỉ mất ba ngày mà đã bị người ta ám sát tròn mười bảy lần, cuối cùng khiến cho Vô Song phải lấy ra lệnh bài Tây Giang Nguyệt chủ mới có được mấy ngày yên tĩnh. Nhưng, Đỗ Lương Dạ có một dự cảm mơ hồ.
Loại yên tĩnh này, tuyệt đối không thể duy trì được lâu!
Quả nhiên, qua vài ngày, Đại tổng binh ở Sơn Tây Khương Tương Yết nổi loạn, ông ta còn được Lý Định Quốc bằng lòng hưởng ứng tích cực, dẫn đến một loạt kết cục thảm hại ở khu vực phía Nam của Thanh triều, và để lại hậu quả là cuối cùng toàn bộ bùng lên, trong lúc nhất thời khắp cả nước các thế lực phản Thanh phục minh đều nổi dậy, mạnh mẽ như vũ bão. Nhiếp chính vương Đã Nhĩ Cổn cũng phải hai lần xuất chinh.
Trận này giằng co hơn một năm.
Có người nói ngày mà thành Đại đồng bị công pháp, Thanh binh tiến hành một cuộc tàn sát quy mô đối với người dân trong thành, thực thi chính sách tiêu diệt triệt để, cực kỳ tàn ác.
Trong một năm đó, Đỗ Lương Dạ trước sau ba lần rời khỏi Lạc Dương, mỗi lần trở về đều rầu rĩ. Mặc dù nàng chưa bao giờ nói mình gặp phải cảnh ngộ gì, nhưng Vô Song làm sao không biết là nàng tìm tung tích của Mộ Dung Thu Thủy. Nàng chỉ cần một bước ra khỏi đại môn của Tây Giang Nguyệt, thì có vô số sát thủ đang chờ đợi nàng. Làm tay sai của người Mãn, kẻ phản bội của Vương gia, khắp nơi đều truy sát nàng, thật khó tưởng tượng nàng làm cách nào mà sống sót được.
Càng khó hiểu chính là, lần này trở về nàng không có chút thương tích gì.
Mùa đông năm nay tới sớm, khí hậu cả ngày rất lạnh, mấy ngày liên tục u ám, cũng không có tuyết rơi, chỉ có một dải mây đen u ám trũng xuống, giống như sắp chụp xuống đầu làm người khác cảm thấy một sự bức bối vô hình. Chạng vạng hôm đó nàng vừa mới trở về, bầu trời hoa tuyết bay, đầu tiên là rơi rất ít, sau đó thì rơi nhiều như lông vũ, đúng là tuyết rơi nhiều hiếm thấy.
Trong một đêm tuyết như thế, Đỗ Lương Dạ nằm cô đơn trên lầu các Túy hoa âm, nhìn chiếc nơ đồng tâm đỏ buông xuống rèm, nhớ tới đêm thất tịch của nhiều năm trước.
“Ngươi xem, các cô nương đều có kết đồng tâm, không bằng ta cũng tặng ngươi một cái được không?”
“Ngươi hỏi như vậy có ích gì? Chí ít là ngươi mua về trước rồi hãy thể hiện thành ý chứ.”

“Nhỡ ta mua về rồi, ngươi lại không nhận thì làm sao?”
“Đó là việc của ta…”
“Nhưng lại liên quan đến bạc của ta.”
“Vậy thì ngươi và bạc của ngươi đi dạo phố đi.”
“Thật ra ngươi chỉ cần nói một câu “muốn” là được.”
“Hừ! Ngươi khinh thường bạc của ta sao?”
“Vậy thì ngươi muốn hay không muốn…”
“Ta có muốn hay không thì liên quan gì đến ngươi.”
“Bởi vì ta muốn tặng người một thứ.”
“Được, ta cũng có một thứ tặng ngươi.”
“Ô! Chừng nào thì ngươi mới mua?”
“Việc này…Ngươi không cần phải xen vào.”
“Không phải là mượn gió bẻ măng đấy chứ? Sao ngươi có thể…”

“ngươi có muốn hay không? Nếu không muốn thì trả lại cho ông chủ.”
“Vậy thì trả lại cho ông chủ.”
“Ngươi dám…”
“Thì vẫn còn tiền…”
“Có cần thiết đến vậy không?”
“Rất cần thiết.”
Cho đến ngày hôm nay, nàng nhớ đó là một đêm rất lạnh, ánh trăng rất sáng, Mộ Dung Thu Thủy nhìn nàng, nét mặt thanh thản. Trong mắt hắn như ẩn chứa hai ngọn lửa sáng rực đủ để đốt cháy tất cả mọi thứ trên đời, sự lạnh lùng và cứng rắn của nàng lập tức bị tan chảy, trở nên mềm mại xao động như làn nước.
Năm đó Mộ Dung Thu Thủy hay nằm trên chiếc giường này, có chiếc đồng tâm làm bạn ngủ đúng không? Hắn cũng từng nhìn vật nhớ người như nàng đúng không? Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu lến bóng người hắn? Trên mặt hắn tràn ngập sự vui sướng và ngốc nghếch, tâm tình của hắn lúc đó thế nào?
Đỗ Lương Dạ khẽ nhoẻn cười, đôi mắt dần dần ươn ướt. Nàng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, tứ chi đau đớn rã rời, toàn bộ khí lực tựa như chỉ đủ để duy trì hô hấp mỏng manh. Nàng tuyệt vọng nhớ tới bầu trời nhiều năm trước, xanh thẳm và trong trẻo, những đám mây trắng trôi lơ lửng như hạc vũ, rất nhiều rất nhiều ánh nắng xuyên thấu quan tầng mây, xuyên qua lá cây dầy đậm, chiếu lên trên người họ, ánh mắt thiếu niên trong suốt lướt qua mây khói phù hoa trần thế, trải qua thiên kiếp mà không thay đổi


Bình luận

Truyện đang đọc