Note: Ai quên hết nội dung thì đọc lại từ đầu nhé, dù sao truyện cũng hài.
“Lão đại, Lâm Tĩnh nói nàng đêm nay muốn đi bar, cậu đi hay không đi?”
Sở Minh đầu tiên là sửng sốt một chút, lập tức nhăn lại mi, ánh mắt sắc bén quét Tiểu Đản liếc mắt một cái:
“Mày ép ?”
“Không có, không có.” Tiểu Đản xua tay chối bỏ.
“Cậu ấy tính cách yên tĩnh, làm sao sẽ muốn đi nơi ồn ào, nói! Rốt cuộc sao lại thế?”
Bị Sở Minh khí thế bức người có chút chột dạ, Tiểu Đản né tránh ánh nhìn như đạn bắn của nàng.
Để nghiệm chứng suy nghĩ của mình, Sở Minh nghiêm mặt đi lên tiền, hai tay nắm mặt Tiểu Đản trừng to đôi mắt nhỏ.
“Lão đại, thực không có...”
Tiểu Đản bị niết trán ứa ra mồ hôi, lựa chọn từ ngữ giải thích:
“Con người luôn thay đổi, tiếp xúc vài thứ mới mẻ có cái gì không tốt?”
Sở Minh cúi đầu suy nghĩ, cảm thấy có chút đạo lý, cuối cùng buông lỏng bàn tay, vỗ vỗ đầu Tiểu Đản nói:
“Ừ, cũng đúng .”
Thật may quá, Tiểu Đản thở dài một hơi, xoa xoa mặt tiếp tục hỏi:
“Mày có đi không?”
“Đương nhiên!”
Tiểu Đản cao hứng hoa chân múa tay, vừa định ôm lão đại chúc mừng một chút, Sở Minh lại có chút đăm chiêu mở miệng:
“Tao phải đi xem chừng Tĩnh Tĩnh, không thể để sắc lang thừa cơ ăn trộm, đúng, lát nữa phải dặn nàng không được mặc váy. Đản nhi, tao đi trước đây.”
“........”
×××××××××××××××××
Buổi tối, ba người đúng giờ đi vào quán bar đã hẹn trước.
Vừa vào cửa, họ thiếu chút nữa bị âm thanh đinh tai nhức óc xuyên thấu màng nhĩ, ngọn đèn lập lòe chớp tắt mờ ảo, Sở Minh nhăn mặt nhíu mày theo bản năng nắm chặt tay Lâm Tĩnh.
“Oh, con chó nhỏ đến rồi, mau vào đi...”
Đang lắc mông nhún nhảy theo nhạc, Tử Đồng thấy Sở Minh thì ngừng lại nhanh chóng bước tới, bởi vì vừa rồi kịch liệt vận động sắc mặt hơi ửng hồng, lọn tóc xoăn bồng bềnh bay trong gió, váy ngắn màu đen không che lấp được dáng người khiến người ta hứng thú, cả người thoạt nhìn toác lên vẻ quyến rũ. Tiểu Đản nhìn xem mà thẳng mắt, Sở Minh có chút không vui hỏi :
“Bảo chúng ta tới chỗ này để làm chi? Ồn muốn chết, Nhị Thiếu đâu?”
Tử Đồng lắc đầu cười cười, nâng tay nhất chỉ:
“Kìa, ở bên kia chơi đùa thật soái.”
Theo đầu hướng ngón tay nhìn lại, Sở Minh lại bị kinh diễm một phen, tóc nhuộm nâu phát sáng ấm ướt mồ hôi, áo sơmi tơ lụa màu trắng tinh xảo tản mát sáng bóng, vẻ mặt đạm nhiên như bình thường không có gì thay đổi nhưng trong tay bình rượu lại hấp dẫn ánh mắt mọi người. Ngón tay mảnh khảnh bay nhanh vũ động, bình rượu ở không trung tạo nên đường cong duyên dáng, thỉnh thoảng lạnh lùng nhắm mắt lại đi tiếp cái chai đang bay trên không khiến cho mọi người từng trận tiếng thét chói tai. Sở Minh mở to mắt nhìn, người kia cười cười bưng chén rượu đi tới.
“Đến đây, vừa lúc nếm thử.”
“Rượu gì thế ?”
“Rượu pha thôi.”
“Không được, tớ không thể uống, đêm nay còn có sứ mệnh.”
“Vậy... Đem cho Lâm Tĩnh ha?”
“Ách.... Được rồi, để tôi uống... tôi uống...”
Nhìn Sở Minh một hơi uống xong một chén rượu, Lâm Tĩnh biến sắc, ánh mắt cũng dần dần lạnh xuống dưới.
Không hề lảng tránh cái gì, Nhị Thiếu như nhau ánh mắt sắc bén, hai người âm thầm so chiêu. Người nào đó uống rượu đầu lưỡi có chút tê mặt hồng tai đỏ mở miệng.
“Nhị Thiếu, tôi nói nha, cậu cũng quá thiếu suy nghĩ đi, nói cái gì giới thiệu cho tôi, cậu người này rõ ràng là sói thiếu thịt nha! Tôi nói cho cậu biết, Tĩnh Tĩnh nhà tôi là của tôi... Tôi... ”
“Ơ, con chó nhỏ thế nào thành như vậy ?” Tử Đồng vẻ mặt kinh ngạc tiêu sái bước lại, vừa rồi còn hoàn hảo tốt, như thế nào nháy mắt nói năng lung tung đứng không vững vậy nè.
“Uống rượu.” Nhị Thiếu thản nhiên nói.
“Nha, mình không nhớ có nhờ cậu chuốt say cậu ấy nha?” Tử Đồng có chút giận dữ nhìn Nhị Thiếu, trò hay còn chưa bắt đầu mà, sao nhân vật chính liền say thành như vậy.
Nhị Thiếu bất đắc dĩ lắc đầu .
“Thêm một ly.”
“Tĩnh Tĩnh, choáng váng đầu... ôm một cái...”
“......”
Bốn người không nói gì nhìn tên uống rượu say còn tìm mama ôm như con nít. Nhìn Sở Minh lộ ra biểu tình thống khổ, Lâm Tĩnh có chút đau lòng nắm tay nàng, chậm rãi dỗ:
“Ngoan, chúng ta qua bên kia ngồi.”
Cùng Tiểu Đản chậm rãi đỡ Sở Minh đi qua, vốn muốn đặt nàng tựa vào sô pha, kết quả người ta tà ác chồm qua nằm trên ngực Lâm Tĩnh, dùng sức ôm lấy, hai má không ngừng cọ , mãn nhãn say mê.
Sặc..... Nhất thời không khí có chút xấu hổ, mọi người thương lượng nhau nhất trí quay đầu nhìn chỗ khác làm bộ không phát hiện. Lâm Tĩnh vẻ mặt đỏ bừng muốn đẩy con sâu rượu trên ngực mình ra, nhưng mà vừa đụng tới, Sở Minh lại ồn ào:
“Đừng... đừng nhúc nhích. Đau đầu a! Mượn cái gối nằm đều cũng không cho?”
Lâm Tĩnh đang muốn cãi lại thì mềm lòng rồi. Lúc đó Sở Minh bị người nào đó một phen túm đi.
“Oa, Đồng Đồng, đây là giới con chó nhỏ cậu muốn giới thiệu cho mình? Dễ thương quá đi !”
Ngẩng đầu nhìn lên, thấy một nữ nhân thân hình nóng bỏng khoác áo vàng, tóc xoăn óng ánh. Mặc dù không xinh đẹp bằng Tử Đồng nhưng cũng xếp vào hàng mỹ nữ. Mắt thấy Sở Minh bị cô nàng kéo đến sô pha đối diện, Lâm Tĩnh đứng lên nhìn Tử Đồng vội vàng hỏi :
“Chuyện này... đây là có chuyện gì?”
Tử Đồng nhìn Lâm Tĩnh bộ dạng lo lắng, cười cười:
“Đây là người tôi muốn giới thiệu cho cậu ấy, Lolo.”
“Cái gì?” Lâm Tĩnh trợn to mắt đẹp, khó có thể tin nhìn Tử Đồng.
Tử Đồng như trước bình tĩnh cười
“Như thế nào? Không thể sao?”
Trầm mặc hồi lâu, Lâm Tĩnh cuối cùng không nói gì, chậm rãi lại ngồi xuống, chính là trong mắt dần dần bịt kín một tầng hơi nước.
Tử Đồng mắt lé rình coi Lâm Tĩnh, trong lòng thầm than Sở Minh ánh mắt tốt nha, đôi mi thanh tú kia nhíu chặt, cúi đầu cắn môi khổ sở chống đỡ, ngay cả chính mình đều có chút không đành lòng.
Sô pha bên kia có biến.
“Tĩnh Tĩnh... Tĩnh Tĩnh...” Sở Minh híp mắt, hai tay loạn huy kêu la.
“Cậu gọi sai người, người ta là Lolo.” Lolo có chút buồn cười nhìn Sở Minh, thật đúng là ngốc nghếch dễ thương.
“Tôi không cần ôm ấp, tôi muốn hôn nhẹ!” Sở Minh duỗi chân, mơ mơ màng màng kháng nghị.
Lolo bất đắc dĩ đảo mắt xem thường, lớn tiếng nói:
“Tốt!”
Nói xong không hề chần chừ đưa môi qua.
Tuy là say đến mơ hồ, nhưng là mông lung vẫn ngửi được một cỗ nước hoa nồng nặc đập vào mặt, không phải hương ngọc quế quen thuộc, đầu óc thần kinh nhanh chóng minh mẫn đứng lên, có một chút thanh tỉnh,mạnh mẽ mở to mắt, nhìn đến người phụ nữ kề sát mặt vào mình, tức thì nổi giận.
“Dựa vào! Cô dám chiếm tiện nghi của tôi !”
Thật vất vả mới thấy con chó nhỏ say không còn biết gì mở mắt, không nghĩ tới lại thốt ra một câu như vậy làm cho người ta dở khóc dở cười, khóe miệng nhếch lên, Lolo cười nói:
“Là chiếm tiện nghi của cô, như thế nào?”
“Cô !!!!!”
“Ôi, con chó nhỏ sinh khí, đừng nha! Hiện tại cho cô chiếm trở về được không?”
“Không cần !!!” Không hề thương lượng trả lời, Sở Minh đầu tiên là hai tay bảo vệ bộ ngực, tiếp theo chuyển động đầu lại đảo mắt xung quanh như radar, nơi nơi tìm Lâm Tĩnh.
“Cô nếu cứ như vậy quấn quít lấy cô ấy, cô ấy sẽ không động tâm .”
Lolo có chút buồn cười nhìn người tỏ vẻ đạo mạo giống như liệt nữ Sở Minh nhẹ giọng nhắc nhở, người này quả nhiên rất ý tứ.
“Cô có ý gì?” Sở Minh trừng lớn ánh mắt hỏi.
“Cô theo đuổi người gọi là Tĩnh Tĩnh kia đã lâu, cô ta đã muốn chết lặng như một thói quen, nhưng nếu hợp thời kíƈɦ ŧɦíƈɦ nàng một chút, tôi nghĩ cô ấy sẽ biết tầm quan trọng của cô.”
“Cô thúi lắm!” Xuất hồ ý liêu, Sở Minh lớn tiếng từ chối.
Lolo có chút kinh ngạc nhìn Sở Minh.
“Như thế nào? Cô không nghĩ...”
Sở Minh căn bản không có nghe Lolo nói chuyện, lực chú ý hoàn toàn đặt ở sô pha đối diện, Lâm Tĩnh bàn tay nhỏ bé cầm ly hồng rượu không ngừng uống vào. Ba năm, chỉ có lúc Lâm ba sinh bệnh mới nhìn quá Tĩnh Tĩnh vụиɠ ŧяộʍ uống rượu, người khác không hiểu nhưng chính mình lại quá rõ ràng.
Cảmgiác chua xót cùng đau lòng truyền khắp toàn thân, Sở Minh ửng đỏ đôi mắt nghẹn ngào nói
“Tôi đúng là muốn cậu ấy chấp nhận tình cảm của tôi, nhưng nếu dùng tới cách làm cậu ấy đau khổ, tôi tình nguyện không cần!”
Nói xong cũng không quay đầu lại bước nhanh đi về phía Lâm Tĩnh, đoạt được ly rượu trong tay nàng, ôm Lâm Tĩnh vào trong ngực, không để ý giãy dụa nho nhỏ kia, dùng cái mũi nhẹ nhàng dụi vào khuôn mặt mềm mại của Lâm Tĩnh, ý đồ đem lời xin lỗi nhắn cho cô.
Lâm Tĩnh đang say ngẩng đầu, mắt đẹp lệ quang lòe lòe:
“Còn làm gì! Không phải có người bên cạnh rồi sao?”
“Mình chỉ cần cậu.”
Nghe xong lời này, nước mắt Lâm Tĩnh không chịu khống chế chảy xuống, toàn bộ ủy khuất cùng lửa giận phát ra, dùng sức giãy dụa, muốn thoát ly cái ôm của Sở Minh, lại bị ôm càng chặt. Đột nhiên trên mặt chợt lạnh, chất lỏng trong suốt tích tụ nhỏ xuống, vô thố ngẩng đầu nhìn lại, chủ nhân nước mắt chậm rãi mở miệng:
“Chúng ta... chúng ta về sau đừng đến đây nữa được không?”
Còn hơn hàng vạn ngôn ngữ, Lâm Tĩnh không hề giãy dụa, toàn thân khí lực giống như bị trút hết ở trong lòng Sở Minh. Mấy ngày qua, Tiểu Đản, Nhị Thiếu, Tử Đồng thay nhau tấn công tuy làm mình áy náy bất an, nhưng tổng có thể còn có thể sống. Nhưng mà đêm nay, cảm giác tan nát cõi lòng khi thấy Sở Minh bị người khác ôm vào lòng kia một khắc truyền khắp toàn thân.
Nhưng là, chính mình dựa vào cái gì đi tranh đây ? Chỉ có yên lặng ngồi ở góc tự liếʍ ɭáρ miệng vết thương, cõi lòng tan nát cũng lập tức bị bao phủ trong biển người cuồng hoan. Nhưng là nàng - Sở Minh trong mắt vĩnh viễn chỉ có mình, nhìn thấu nội tâm bất an, không cần m thương tổn, dứt khoát canh giữ ở bên người, không cần cầu hứa hẹn yêu say đắm, trong lòng chỉ có nàng một người. Sở Minh, Sở Minh, Sở Minh......
Nhìn Lão đại ôm Lâm Tĩnh đi ra ngoài, Tiểu Đản cùng Nhị Thiếu đuổi theo.
“Làm sao vậy? Đây là làm sao vậy?”
Sở Minh hồi đầu, nghiến răng nghiến lợi nhìn Tiểu Đản.
“Đem đầu rửa cho sạch, chờ tao ngày mai bóp nát!”
Tiếp theo quay đầu đối với Nhị Thiếu rống to.
“Đừng tưởng rằng tôi sợ cậu, còn dám khi dễ nữ nhân của tôi, tôi áp chết cậu, hϊếρ ɖâʍ cậu !”
Nói xong, túm túm vung đầu, lưu lại hai người kinh hồn chưa định bước đi mất.
Hết chương 15
Ps: Chương nay Sở Minh ngầu lòi, si tình bất chấp...