ĐỒ VÔ SỈ, LẠI LÀ CẬU!

“Cô...buông tay, đau muốn chết!”

“Trước hết mau nói cho mình biết có nhớ mình không?”

“Không nhớ ! Buông tay, vết thương... tôi bị thương!”

“Trời ạ, Lão đại, Thái Nhan, chuyện gì xảy ra vậy !!!! Mau buông tay!”

Vừa an ủi Sở mẹ xong, Tiểu Đản bước vào phòng liền thấy cảnh tượng khủng bố như vậy. Lão đại bị Thái Nhan ôm chặt trên giường, mặt không biết là vì sinh khí hay do giãy dụa đỏ bừng, mà bên cạnh Lâm Tĩnh hoàn toàn ngây người, mở lớn miệng kinh ngạc nhìn. Tiểu Đản dùng sức kéo nửa ngày mới đem Thái Nhan từ trên người Sở Minh nhổ ra.

Sở Minh được cứu nhìn băng vải bị nhàu ủy khuất muốn khóc, vươn tay nước mắt lưng tròng nhìn Lâm Tĩnh tìm kiếm an ủi.

“Oa, Minh Minh, mình vui quá nha, cậu trừ việc người cao lên thì chả thay đổi gì mấy, thật vui nha~”


Tay vừa tính đưa ra tính ôm Lâm Tĩnh, Sở Minh nghe xong câu này vụиɠ ŧяộʍ rụt trở về. Một Sở Minh không sợ trời không sợ đất vậy mà ở trước mặt cô gái này lại có chút cố kỵ. Haizz.... Chỉ hận chính mình năm đó không biết giữ mình, trêu chọc thể loại không dễ chọc như vậy.

Nói đến Thái Nhan cùng Sở Minh, hai người đã biết nhau vào thật lâu trước kia, thậm chí so với Tiểu Đản còn sớm hơn.

Vào năm 6 tuổi, tiểu Sở Minh ở gặp tiểu Thái Nhan, Sở Minh mắt sáng ngời vì lần đầu nhìn thấy một người xinh đẹp như búp bê, mắt to ngập nước, da thịt tuyết trắng, đôi môi như anh đào thật nhỏ nhắn, nhìn chằm chằm không rời mắt. Tính háo sắc nổi dậy, Sở Minh liền tiến lên hôn cái chóc vào khuôn mặt nhỏ nhắn của người ta, lưu lại nước miếng rồi lại dõng dạc nói:


“Đây là tín vật hôn ước của Minh Minh.”

Sở Minh từng dùng chiêu này dọa hỏng không biết bao nhiêu bạn nhỏ trong nhà trẻ, bất kể nam nữ, chỉ cần bộ dạng đẹp mắt, Sở Minh đều phi lễ qua, vốn tưởng rằng tiểu Thái Nhan cũng sẽ như mấy đứakia xấu hổ quẫn bách, ai ngờ người ta dùng đôi mắt tròn xoe ngập nước nhìn chằm chằm Sở Minh, nũng nịu đáp lại:

“Nhưng là mẹ nói đính ước là phải có nhẫn, nhẫn còn phải gắn kim cương, kim cương phải là loại lớn nhất. Minh Minh, nhẫn đâu?”

“......”

Từ đó về sau, Sở Minh giống như hóa thú, vô luận đi đến chỗ nào, phía sau đều mọc thêm cái đuôi nhỏ. Tiểu học thì còn đỡ, Sở Minh thấy phiền còn có thể nhéo hai má phấn nộn của Thái Nhan lắc qua lắc lại, thẳng đến con người ta nước mắt lưng tròng mới buông ra. Về sau, Thái Nhan vì sự an toàn bắt đầu luyện võ. Lúc đầu Sở Minh cũng không để ý, đến một ngày, mặt mình bị Thái Nhan niết ở trong tay chà đạp một phen, mới biết được cái gì gọi là thời thế đổi thay. Lên trung học, Thái Nhan đạt quán quân võ thuật cấp thành phố, ngày đứng nhận huy chương, Thái Nhan hưng phấn nói cho mọi người, thật ra lấy bao cát luyện tập không bằng trực tiếp đi đánh người. Sở Minh ở bên cạnh nghe Thái Nhan nói vậy không tự giác rùng mình một cái.


May mắn là khi lên cấp ba, Thái Nhan được học bổng của trường ngoài tỉnh lớn, cứ thế tạm thời cáo biệt Sở Minh, trước khi đi còn lôi kéo Sở Minh khóc hu hu:

“Minh Minh, đừng quên mình nha, nhớ không!”

Sở Minh bấu chặt vào tay liều mạng nặn ra vài giọt nước mắt an ủi, người ta vừa xoay lưng rời đi, nháy mắt nét mặt Sở Minh thay đổi, lộ ra khuôn mặt tươi cười chân thật nhất trong nhiều năm qua.

Mà nay, tiếu dã thú tu thành yêu tinh đùng một cái quay trở lại khiến mình trở tay không kịp, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Thái Nhan sau khi phi lễ Sở Minh xong, tầm mắt liền bị trước mắt cô gái xinh đẹp này hấp dẫn. Nheo mắt cao thấp đánh giá một phen, chậc chậc, quả nhiên giống như Tiểu Đản nói, người này xinh đẹp, chưa tính tới gương mặt tinh xảo cùng dáng người ma quỷ, chỉ cần cái khí chất lạnh lùng cao quý chỉ sợ trên đời này cũng không được vài người có, khó trách khiến Minh Minh mê đắm như vậy.
“Nè nè, yêu tinh, cô nhìn cái gì mà nhìn? Lâm Tĩnh là của tôi!”

Sở Minh đang nửa ngồi nửa nằm trên giường nhìn thấy Thái Nhan trắng trợn đánh giá Lâm Tĩnh có chút không vui, đứng dậy đi qua đem Lâm Tĩnh che kín.

Thái Nhan giận dữ nhìn Sở Minh, ba năm không gặp, người này vẫn ngu ngốc như xưa, lớn lên cao mét bảy, chẳng lẽ chỉ phát triển chiều cao còn não thì chẳng to ra?

“Cô là Lâm Tĩnh?” Thái Nhan tự tiếu phi tiếu hỏi.

Lâm Tĩnh nhẹ nhàng gật gật đầu, đồng thời cũng âm thầm đánh giá Thái Nhan. Người này giống như búp bê, mắt to linh động, làn da trắng bóng loáng, dáng người không thể chê, bộ thể thao đơn giản trên người cô càng toát ra ý vị đặc biệt.

“Nghe nói trong khoảng thời gian tôi không ở đây, Minh Minh luôn làm phiền cô?”

“Sao?” Lâm Tĩnh có chút kinh ngạc ngẩng đầu, không rõ người kia vì sao nói như vậy.
“Cô yên tâm, nay tôi đã trở về, sẽ thu hồi phiền toái trên người cô.” Thái Nhan vừa nói vừa quan sát sắc mặt Lâm Tĩnh, nhìn thấy nàng tựa hồ có chút hờn giận, mày cũng Thái Nhan bất giác cau lại.

“Ai phiền toái hả?” Đứng ở một bên Sở Minh lớn giọng ồn ào.

“Nếu không muốn nằm bẹp trên đất, hiện tại cậu lập tức câm miệng cho tôi!” Không thèm liếc nhìn Sở Minh một cái, Thái Nhan trực tiếp ra lệnh.

“Ách...” Tuy nói tự tôn là thứ rất quan trọng, nhưng đối với Sở Minh mà nói, không có gì thê thảm hơn so với bị đánh, cho nên giữa mặt mũi và tính mạng, dùng ngón chân cũng biết Sở Minh chọn gì.

Một lát sau Sở mẹ đến, nhìn thấy Thái Nhan cũng rất vui vẻ, hỏi han ân cần hàn huyên một hồi, sợ chậm trễ Sở Minh nghỉ ngơi, ba người liền cáo từ đi ra.

Đi tới cổng nhà Sở gia, Thái Nhan vung tay lên tiếng:
“Tiểu Đản cậu đi trước đi, tớ có vài lời muốn cùng Lâm Tĩnh nói.”

Tiểu Đản có chút khó xử nhìn nhìn Thái Nhan.

“Nhan Nhan, Lão Đại thật sự để ý Tĩnh Tĩnh , cậu đừng...”

“Cái gì?” Thái Nhan nắm chặt tay thành đấm, nheo mắt cảnh cáo Tiểu Đản.

“À ờ... Tớ là nói... Hai người nói chuyện phiếm có thể cô đơn a, có cần tớ...”

“Không cần, cho cậu ba giây biến mất.”

“....”

Mãi cho đến bóng dáng Tiểu Đản khuất xa, Thái Nhan mới nhìn Lâm Tĩnh, biểu tình trịnh trọng mở miệng:

“Lâm Tĩnh, tôi không biết cậu cùng Minh Minh từng có cái gì, tôi chỉ hỏi cậu một câu, cậu yêu nàng hay không?”

Không nghĩ tới Thái Nhan vừa mở miệng lại hỏi vấn đề khó trả lời như thế, Lâm Tĩnh nhất thời quên phản ứng, nắm chặt vạt áo, ngập ngừng không biết nên trả lời thế nào.

Thái Nhan thấy nàng như vậy khinh bỉ cười cười.
“Cậu không nói tôi nói, tôi yêu Sở Minh!”

“Sao???” Lâm Tĩnh mở to hai mắt kinh ngạc nhìn Thái Nhan.

“Tôi yêu Sở Minh, yêu từ rất lâu, cho dù rời đi, tình cảm này vẫn không hề gián đoạn. Mấy năm nay tuy rằng Sở Minh không có liên lạc, nhưng thông qua nhiều cách tôi cũng hiểu biết chín phần tình hình của cậu ấy. Nói thật, Lâm Tĩnh, cậu không xứng có được tình yêu của Sở Minh.”

Lâm Tĩnh ánh mắt mơ màng, cúi đầu từ chối cho ý kiến.

Thái Nhan nhìn Lâm Tĩnh không phản ứng, bĩu môi tiếp tục nói:

“Tôi hiểu Sở Minh, cậu ấy chắc chắn là bị bề ngoài của cô mê hoặc, cảm quan hấp dẫn là tạm thời, chỉ có tình cảm thật lòng mới thiên trường địa cửu, cho nên....”

Ánh mắt Lâm Tĩnh dần dần lạnh xuống, không chớp mắt nhìn chằm chằm Thái Nhan.

Bị nhìn như vậy, Thái Nhan không tự giác có chút sợ hãi. Cô gái này từ lần đầu gặp mặt đến bây giờ đem cho mình cảm giác có hơi nhu nhược, nhưng là lúc này, như thế nào phát ra khí thế áp nhân như vậy.
“Sở Minh đối với tôi thế nào, tôi có yêu Minh Minh hay không, không cần người ngoài bàn luận. Về phần cô, cô nói yêu Sở Minh, đó là chuyện của cô.”

Lâm Tĩnh lạnh lùng nói mấy câu, không nhiều lời xoay người rời khỏi. Nhìn bóng lưng Lâm Tĩnh, Thái Nhan không tự giác ngoắc ngoắc khóe môi. Ha ha, thú vị!

×××××××××××××××××××××××××

“Sở Minh, tôi hạn cậu ba giây uống viên thuốc này, nếu không...hừ hừ!”

“Không uống!”

“Thật sự không uống?”

“Đúng!!”

“A má ơi !!!! Lão mẹ, cứu mạng...”

Tiếng kêu thảm thiết truyền đến phòng khách, truyền vào tai Sở mẹ đang ngồi xem tivi, người kia chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, giả bộ bản thân không nghe thấy gì.

Từ sau khi Thái Nhan trở về, việc chăm sóc Sở Minh bị nàng một tay tiếp quản. Tuy rằng phương pháp có chút bạo lực, nhưng chỉ cần mình thanh thản là tốt rồi.
Trong phòng, Sở Minh ngồi dưới đất xoa mặt ai oán nhìn Thái Nhan.

“Yêu tinh, cậu quả thật chính là quỷ dạ xoa chuyển thế, tôi chống mắt lên xem sau này ai dám cưới cậu?”

Thái Nhan trắng mắt liếc Sở Minh một cái, không nhanh không chậm nói:

“Không cần ngài quan tâm, tôi đã có chủ.”

Nghe xong lời này, Sở Minh hai mắt tức thì sáng lên, bộp bộp phủi mông vài cái, chạy đến bên cạnh Thái Nhan túm tay nàng, khó tin hỏi:

“Là người nào mắt mù coi trọng quỷ dạ xoa cậu?”

“Cậu dám!!!” Thái Nhan có chút giận dữ nhìn Sở Minh. Hừ, tiểu tử này mới vài phút không được dạy dỗ liền ngứa da rồi.

Thái Nhan càng giận, Sở Minh càng vui vẻ, miệng rộng tiếp tục nói:

“Hồi lên 5 cậu câu dẫn tôi chưa nói, khóc bù lu bù loa, ha ha, không nghĩ tới.... Ui da đau!!!!”

Thái Nhan bị Sở Minh chọc tức cả người run run, hung hăng nhéo lỗ tai Sở Minh, không lưu tình chút vặn qua vặn lại, vòng này tới vòng khác, đau đến Sở Minh mồ hôi lạnh đều chảy xuống.
Nhiều năm rồi Sở Minh chưa bị ai hành hạ ngược đãi như vậy, qua hai ngày rốt cục không nhịn được nữa, nhắm mắt sử dụng tuyệt chiêu tu luyện nhiều năm.

“Nếu không buông tai tôi ra, tôi dùng sức...”

“Cậu !!! Sắc lang! Dâm tặc! ”

Lúc này bạn học Sở Minh của chúng ta hai tay chính là đang bóp lấy hai khỏa mềm mại của Thái Nhan, hai người đều mặt đỏ tai hồng, ai cũng không chịu buông tay ra trước. Xúc cảm mềm mại trong tay làm cho Sở Minh nhất thời có chút hoảng hốt, Thái Nhan ngực to như vậy, mang đi đánh nhau suốt có phải có chút bất tiện không?

“Ăn cơm, Minh Minh, Nhan Nhan! Aaaaaa Sở Minh, con thỏ nhỏ này, mày mau buông tay cho mẹ!”

Sở mẹ đang lén lút bước vào xem thử tình hình chiến tranh bên trong thế nào, nhìn thấy quang cảnh hai đứa đang "nựng nhau", chạy lên không để ý vết thương trên người Sở Minh, nhắm ngay mông sút mạnh một cái.
“Tiểu lưu manh, nhóc tưởng nhóc còn nhỏ sao? Nơi đó còn có thể tùy tiện sờ loạn sao? Ta như thế nào sinh ra nhóc, cái tên dâm tặc này!!”

××××××××××××××××××××××××

Một tuần sau, Sở Minh rốt cục nhìn thấy ánh mặt trời vô cùng hứng khởi chạy đến trường học, bởi vì Thái Nhan còn chờ an bài, chưa xác định đại học muốn vào. Hai ngày nay vội vàng thăm rồi đi, tổn thương Sở Minh nữa, vết thương trên người không tăng thêm, Sở Minh nhanh chóng khỏi hẳn.

Mã bất đình đề chạy đến Tĩnh Tĩnh cùng Tiểu Đản ban, thân tiểu đầu nơi nơi tìm tòi kia tưởng niệm lâu ngày nhân.

“Lão đại! Tao nhớ mày muốn chết.” Tiểu Đản mắt tinh, nhìn thấy Sở Minh đầu tiên, lập tức chạy vội đến.

“Sặc... Tiểu Đản, mày cút xuống cho tao.” Nhìn Tiểu Đản giống bạch tuộc đu bám trên người mình, nhớ tới Thái Nhan trong khoảng thời gian này ngược đãi, Sở Minh muốn nổi nóng.
“Nói! Mấy năm gần đây có phải mày làm nội gián cho yêu tinh!!!!”

“Lão đại, mày hãy nghe tao nói...”

“Bốp !”

“A!!!!”

“Hai người các cậu được rồi!”

Lâm Tĩnh vừa chạy theo ra đến liền thấy Sở Minh tán Tiểu Đản một chưởng, vẻ mặt hắc tuyến. Người này thân thể vừa tốt lên đã bắt đầu bắt nạt người khác.

“Tĩnh Tĩnh, cậu không biết tên này có bao nhiêu đáng giận, ăn cây táo rào cây sung gì đó, mình hận không thể phóng cái rắm chết ngạt nó!”

Nói xong liền đạp thêm một cước, không quan tâm Tiểu Đản đau nhe răng nhếch miệng, xoay người chạy vội tới Lâm Tĩnh, mặt biến sắc so với thời tiết còn nhanh hơn, nịnh nọt cười, thanh âm ghê tởm hề hề buồn nôn cũng lập tức nhẹ nhàng phun ra:

“Tĩnh Tĩnh ~~ mình rất nhớ cậu nha!!!”

Nhìn Sở Minh vẫn mạnh khỏe như  xưa, Lâm Tĩnh cũng coi như yên tâm, cười sờ đầu Sở Minh.
Sở Minh chỉ vào ngực, hai mắt lấp lánh cười gian:

“Tĩnh Tĩnh, mình bị thương ở chỗ này này, sờ đầu là vô dụng !”

Sở Minh vừa lòng nhìn Tĩnh Tĩnh bộ dáng mặt đỏ tai hồng, không hề băn khoăn tiến lên ôm Lâm Tĩnh, gắt gao ôm vào trong ngực, tham lam hít lấy mùi quế hương quen thuộc, thoải mái thở dài một hơi. Thân thể mềm mại im lặng rúc vào trong lòng, thầm nghĩ cứ như vậy cả đời không xa rời nhau.

Đáng tiếc, nguyện vọng tốt đẹp luôn không thể trở thành sự thật.

“Lão Đại, buông ra đi, dọa người, giống mấy con chó hút cần a!”

“Tiểu Đản, nếu mày không muốn bị đánh nát biến thành đầu heo thì nhanh cút cho tao!!!!”

“Oa má ơi... ”

Tiểu Đản vừa định nhanh chân chạy trốn, đột nhiên thấy đám Nhị Thiếu xa xa đi tới, lập tức nhanh nhạy gia nhập tìm nơi nương tựa.
“Yêu, con chó nhỏ, nhanh như vậy đã hồi phục ?”

Tử Đồng hưng phấn mặt mắt mạo quang miệng cười to, mấy ngày nay không có ai đấu võ mồm, không thú vị gì hết.

Nhị Thiếu ho hai tiếng, Tử Đồng hơi chút thu liễm một chút, nhưng nụ cười lại như trước không giảm.

“Con chó nhỏ, cậu có biết hay không, mấy ngày nay, cô nàng Tư Tư  mỗi ngày đều hỏi tụi này tin tức của cậu nha. Ha ha, tớ thấy a, nàng tám phần là coi trọng cậu .”

“Buồn cười! Lâm mẹ mỗi ngày cũng hỏi thăm tin tức của tôi kia kìa, hay là bà ấy cũng coi trọng tôi ?”

“Đờ hợi......”

Hết chương 18

Uầy... D tiếp tục edit rồi đây, nhớ tui hơm nà :">

Má Sở Minh vẫn lầy như ngày nào. :)

Bình luận

Truyện đang đọc