ĐỒ VÔ SỈ, LẠI LÀ CẬU!

Editor: Kphonghoai

Ròng rã một tuần lễ, hai người một câu cũng không nói, thậm chí cũng không gặp mặt nhau. Nhị Thiếu, Tử Đồng, Tiểu Đản thấy vậy cũng sốt ruột,  không phải là vì chưa từng thấy hai người họ cãi nhau, nhưng mà đây là lần đầu tiên Sở Minh kiên quyết đến vậy. Ngày nào mặt cũng trầm ngâm không nói lời nào, lúc không có chuyện gì thì chạy đi chơi bóng rổ, tệ hơn là còn chạy thêm một vòng quanh sân tập, sau khi chạy xong hết sức lực, mồ hôi đầm đìa thì lại nằm trên nền đất lạnh, hỏi nàng rốt cuộc là tại sao cũng không thèm nói gì, chỉ có một đôi mắt mông lung mơ màng, mệt mỏi đến mức muốn nhắm lại nghỉ ngơi, nếu như tiếp tục như thế không thay đổi thì sợ là....

Trước kì nghỉ trưởng tổ chức đi núi Thái Sơn chơi xuân, Sở Minh không thể vì mình mà phá hủy sự hòa đồng của tập thể, mang theo mũ lưỡi trai, mặc một bộ đồ thể thao màu đen, lúc đó bị Tử Đồng quát tháo nên đành phải miễn cưỡng lên xe. Vừa bước chân lên xe thì đã sững sờ đứng tại chỗ. Một tuần không gặp, Lâm Tĩnh trông cũng gầy đi nhiều, đôi mắt có chút sưng, nhìn thấy mình thì lại có chút băn khoăn, hình như muốn nói cái gì. Nhưng mà cho dù chỉ cách nhau có mười bước, cũng không đợi Lâm Tĩnh lên tiếng, tự cười rồi nhún vai lướt qua.


" Sở Minh, ngồi ở đây nè !!!"

Nhìn thấy Sở Minh, Tư Tư vui vẻ đứng lên kêu gọi.

Sự nhiệt tình khó mà từ chối nên Sở Minh đi qua đó, khi lướt qua Lâm Tĩnh cả chớp mắt cũng không nhìn, nhưng cũng biết được rằng cô ấy nhìn mình.

Vốn quen được nuông chiều, quen được Sở Minh mặt dày đeo bám, nhìn thấy thế này, lòng Lâm Tĩnh không khống chế được có chút nhói đau.

Không tốn thời gian để mình buồn, Tư Tư bên cạnh vui vẻ nói không ngừng, không quen từ chối, chỉ có thể miễn cưỡng cố gắng cho qua.

Tử Đồng mang tất cả hành lý giao cho Nhị Thiếu, tự mình đi lên, không quan tâm có phải leo núi hay không, mặc một chiếc váy nhỏ ngắn màu trắng, môi thoa son, mang giày cao gót, mục tiêu chính là để người khác nhìn phải chảy nước miếng. Nhị Thiếu lại là tên nhát gái, dù tức giận cũng không dám nói gì, trái lại lòng còn tán dương bà xã nhà mình thật đẹp, nhưng trong lòng có bao nhiêu đố kị nhiêu bao ghen tuông, ai có thể thấu được đây.


"A? Tĩnh Tĩnh, Tiếu Cẩu đâu, còn chưa đến sao?"

Tử Đồng vừa lên xe thì nhìn thấy Lâm Tĩnh chỉ ngồi có một mình, người khác thì tụm ba tụm bốn cùng ngồi, chỉ có nàng một mình lẻ loi trơ trọi ngồi đằng kia, toàn thân phát ra từng đợt băng lãnh khiến người khác phải đau lòng.

Lâm Tĩnh không nói gì, chỉ có hốc mắt lại đỏ lên.

"Để mình lo !!!"

Tìm kiếm một vòng cuối cùng cũng tìm được Thẩm Tư Tư và Tiểu Cẩu đang ngồi cùng nhau, lập tức nổi giận, không còn hình tượng thục nữ nữa, đẩy tất cả qua một bên, hai chân nghêng ngang, vung tay bước từng bước lớn đi tới.

"Tiếu Cẩu ! "

Đang miễn cưỡng cho có lệ, Sở Minh có chút phiền não lại nghe thấy giọng tức giận, chầm chậm quay đầu qua.

" Cậu tưởng Thái Nhan đi tham gia thi đấu rồi thì không có ai thu phục cậu a?"

"Cậu nói bậy bạ cái gì vậy?" Sở Minh nhíu mày đáp.


"Tiếu Cẩu tim cậu bị chó tha rồi phải không? Cậu xem mắt cậu lại xem? Mắt bị mù rồi hay sao mà không nhìn thấy Lâm Tĩnh khóc, không nhìn thấy cậu ấy đau lòng? Hả ???? Nước mắt vì ai mà rơi, tim vì ai mà đau, đừng nói với tôi là cậu không biết đấy!"

Tử Đồng hai tay chống nạnh, bộ dạng thề không bỏ qua.

" Tử Đồng tỷ..." Tư Tư ngồi một bên nhìn thấy Sở Minh bị mắng, có chút không đành lòng.

Không can ngăn thì tốt, đằng này can ngăn lại khiến Tử Đồng nổi nóng nhiều hơn.

"Cô im miệng! Gọi chị cũng không có ích gì đâu!!  Ức hiếp Tĩnh Tĩnh của chúng tôi rồi giả bộ thật thà làm gì, Tiểu Tam đúng là Tiểu Tam, không có gì tốt lành cả, cô ...."

" Đủ rồi !" Sở Minh không nhịn được ngắt lời.

"Cậu nói xong chưa, Sở Minh tôi muốn ở cùng ai các cậu quản nổi sao, trước đây không phải là khuyên mình đừng có ôm một cây mà chờ chết sao? Bây giờ tôi nghe cậu rồi, cậu hài lòng chưa, còn làm ồn cái gì nữa chứ?!"
"Cậu ????"

Tử Đồng kinh ngạc nhìn Sở Minh, lại quay đầu nhìn Nhị Thiếu để khẳng định mình đang nghe lầm. Nhị Thiếu cũng một mặt kinh ngạc, thế là quay sang nhìn Tiểu Đản, Tiểu Đản hai mắt cũng đứng hình, cuối cùng tất cả ánh mắt đồng loạt nhìn về hướng Lâm Tĩnh. Lâm Tĩnh một mặt lạnh lùng, toàn thân lại run lên nhè nhẹ, ngồi thẳng lên, giống như đang cố gắng kiềm chế cái gì.

Lần này Tử Đồng mắt cũng đỏ lên, không sai, mình và Nhị Thiếu lúc trước không quen nhìn nhìn bộ dạng tiểu cẩu cậu chờ chết vì Lâm Tĩnh, nhưng mà thời gian qua lâu rồi, lại nhận ra tấm lòng của Lâm Tĩnh, thực chất người ta so với ai đều quan tâm lo lắng Tiếu Cẩu cậu nhiều hơn, ngay cả thời gian nào Tiểu Cẩu cậu dễ bị bệnh Lâm Tĩnh cũng nhớ rõ mồn một, nhe răng trợn mắt ép buộc Tiểu Cậu cậu uống thuốc phòng cảm mạo, vì thế nên rất ít khi bị bệnh. Mỗi lần cậu thi bóng rổ xong, Lâm Tĩnh đều đem quần áo bẩn thỉu đầy mồ hôi của cậu về mà tự mình giặc sạch sẽ rồi ủi ngay ngắn, nhìn thấy Tiểu Cẩu cậu chơi bóng bị thương, bề mặt thì nói nàng ta không quan tâm mình, nhưng nào biết sau lưng nàng lén rơi nước mắt, yêu đến mức âm thầm chịu đựng, sợ là ngay cả mình cũng không làm được.
Nghĩ đến đây, lửa giận trong lòng không nhịn được, vung nắm đấm muốn xông đến, vọt đến một nửa thì bị Nhị Thiếu ôm chầm lấy, cắn răng hung hăng ngồi xuống bên cạnh Lâm Tĩnh, nhìn thấy vẻ nhẫn nhịn khó khăn của nàng ấy, đưa tay ôm lấy nàng, tay kia nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng nàng, cảm thấy thân thể mềm mại trong lòng đang nghẹn ngào. Thở dài, không nói gì thêm, người nào buộc chuông thì tự người đó phải cởi, mình cũng chỉ là người ngoài cuộc mà thôi.

Sở Minh ngồi phía trước vì nghe thấy những lời nói của Tử Đồng lòng rối bời, do dự một lúc, không nhịn được sự dày vò, muốn đi về phía Lâm Tĩnh, nhưng đúng lúc đó Tư Tư lại vui vẻ kêu lên.

" A ! Anh đến rồi, tốt quá rồi  ! Minh Minh, câu có thể an tâm rồi, anh mình là người giỏi an ủi nhất, có anh ấy rồi chút nữa Lâm Tĩnh nhất định sẽ không sao đâu!"
Nghe thấy lời Tư Tư nói, lòng lập tức lại nguội lạnh, gục đầu chán nản dựa vào cửa sổ, ánh mắt ngu ngơ nhìn về phía trước.

Thẩm Từ sau khi bước lên xe hướng về phía Lâm Tĩnh đi đến, thì bị một nữ nhân mắt mũi đầy sát khí ngăn cản.

" Cậu là anh của Thẩm Tư Tư à?"

" Đúng vậy."

Thẩm Từ ngơ ngác nhìn cô, dường như hắn không quen người này.

"Tôi nói cho cậu biết, nếu như cậu còn tiếp tục chia rẽ Sở Minh và Lâm Tĩnh,  tôi sẽ không tha cho cậu đâu!"

Thẩm Từ nhíu mày

"Cậu dựa vào cái gì mà uy hiếp tôi? Tôi cũng tại sao phải nghe lời cậu?"

" Dựa vào cái gì à?"

Tử Đồng nhìn chằm chằm lấy Thẩm Từ, chầm chậm tiến lại gần, nụ cười quỷ quyệt, đến lúc giữa hai người chỉ còn cách tầm hai ba bước, ngoài dự đoán đưa tay kéo váy xuống rồi sấn vào.

Thẩm Từ lập tức đỏ mặt, chìa tay muốn đẩy nàng ra, ai mà ngờ được vừa đụng phải tay Tử Đồng thì nàng đã khóc đến trời long đất lở,  một bên vừa hô lên một bên kéo tóc mình
" Vô sỉ !!! Vô sỉ a !!!  Oa oa..........  Nhị Thiếu ".

Tiếng khóc truyền đến toàn xe, lập tức mọi người xung quanh quây lấy,  nháo nhào chỉ trích Thẩm Từ. Nhị Thiếu từ xa cũng chạy đến, nhìn thấy Tử Đồng khóc đến hai mắt đỏ hoe, đầu tóc thì rối bời thì đầu bốc hỏa, một ngày kiềm nén cuối cùng cũng được phát ra, thuận thế dùng sức nhắm vào đầu Thẩm Từ mà đá tới.

" A !!!! "

Thế là, chưa bắt đầu dạo xuân thì đã thiếu bớt một người tham gia, chủ nhiệm lớp nhìn thấy lớp trưởng lớp mình bị đuổi, vội vàng hỏi Thẩm Từ vì sau mà bị người ta đánh, vì muốn làm chỗ dựa cho cậu ta, còn tuyên bố hùng hồn sẽ trừng trị tên ra tay thật tốt, nam nhân bên cạnh thân cao bảy thước rớt nước măt, đầu bị sưng như đầu heo, khóc nói :

"Thầy à thầy đừng hỏi nữa, em tự biết bản thân mình không may được rồi!"
Cùng lúc đó, trên xe Tử Đồng đem vai dựa vào, hôn Nhị Thiếu một cái, vui vẻ cất khúc ca:

" Đất nước ta là một vườn hoa, những đó hoa trong vườn thật đáng yêu, hòa cùng ánh nắng chiếu lấy chúng ta, môi một người đều cười thoải mái , la la la..."

Nhị Thiếu bên cạnh cũng hợp tác đánh nhịp.

Tư Tư ngồi phía trước nhìn thấy há hốc mồm giống như hai người họ chưa từng có chuyện gì xảy ra, Sở Minh một bên đưa tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán.

###--------------------------###

Cuối cùng cũng đến nơi, trời cũng tối, trường ra chỉ thị mọi người nghỉ ngơi cho tốt, sáng sớm mai đi leo núi. Tử Đồng thuyết phục thầy, thầy giáo đem nhiệm vụ chia phòng giao cho nàng, thế là nàng trừng mắt hù dọa, vì việc anh nàng làm lúc nãy, Tư Tư nước mắt hai hàng, mà Sở Minh cũng bị Tử Đồng kéo vào phòng.
"Woa, bốn người chúng ta cuối cùng cũng ở cùng một chỗ, tiếc là Thái Nhan đi thi rồi, nếu không thì sẽ càng tuyệt hơn, bi hành hạ cả một ngày thật mệt mỏi quá."

Tử Đồng vừa nói vừa cởi váy không chút ngại ngùng, vứt giày, nhảy vào lòng Nhị Thiếu.

"Thiếu Nhi, hôm nay đẹp trai quá, lần sau đừng đánh vào đầu, không có tác dụng gì đâu, đánh vào hạ bộ ấy. Nào, lại đây hôn một cái nà ~~ "

"Chụt !!!"

Sở Minh và Lâm Tĩnh sửng sờ quay đầu đi chỗ khác.

"Chậc chậc, đúng là cặp vợ chồng trẻ mà, mới hành động này mà đã ngại rồi ! "

Sau khi hôn lên mặt Nhị Thiếu để lại  vết son mới thỏa chí buông nàng ra, quay đầu bắt đầu trêu chọc hai người kia.

Sở Minh cúi đầu cạn lời, Lâm Tĩnh không vui, trong lòng cũng có chút chua xót, cậu ấy vì Thẩm Từ không thể đến mà tiếc nuối sao, lắc đầu chỉ trích Tử Đồng.
"Đồng Đồng, lần sau đừng có làm việc tùy ý như thế nữa, cậu làm Thẩm Từ bị thương, sẽ có người đau lòng đó."

Nói xong, xách ba lô đi ra ngoài tìm chủ quản xin đổi phòng.

Tử Đồng và Nhị Thiếu có nghi hoặc nhìn Lâm Tĩnh, không biết Tiểu Cẩu lần này vì cái gì mà tuyệt tình đến như vậy, Lâm Tĩnh cuối cùng đã nói cái gì để Sở Minh nhẫn tâm đến vậy.

Lâm Tĩnh lặng lẽ đi đên bên giường, quay lưng nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ, nước mắt từng giọt nối tiếp từng giọt rơi xuống. Hai tay tự ôm lấy mình, đau lòng...

Sở Minh.... cậu không còn đau lòng nữa rồi đúng không ? Cũng không còn yêu nữa rồi đúng không ? Vì sao lại  nhất định phải đẩy mình cho người khác chứ? Là cậu đối với bản thân không có lòng tin hay là cậu xem thường Lâm Tĩnh tôi, cứ như vậy  không nhìn không quan tâm đến tình yêu của tôi sao? Cậu muốn tôi phải làm sao đây? Cậu rốt cuộc là muốn tôi phải làm thế nào đây !?
Hết chương 24

Bình luận

Truyện đang đọc