ĐÓA HOA TỘI LỖI

Dịch: Hé

Cơn gió khẽ lay động làn váy cô, chất vải mềm mại khẽ cọ vào cổ chân cô, nhìn vô cùng tinh nghịch, thỉnh thoảng tóc cô lại sượt qua cành cây. Nhắm mắt lại, "Mục Hựu Ân" hít một hơi thật sâu, bầu không khí quen thuộc khiến cô lập tức nhoẻn miệng cười, cô đã về nhà, "An Thác Hải" đã đón cô về nhà rồi.

Không cần nhìn "Mục Hựu Ân" cũng biết bọn họ vừa đi qua cây táo trước cửa phòng hai người, vừa rồi tóc cô đã sượt vào cành táo. Đó là cây táo ba mẹ trồng vào lúc sinh nhật 5 tuổi của cô, họ nói: "Khi Hựu Ân cao lên thì cây táo cũng cao lên. Khi Hựu Ân trở nên duyên dáng yêu kiều, thì cây táo cũng cao lớn cứng cáp."

Chỉ là, khi "Mục Hựu Ân" trưởng thành, cây táo vẫn không chịu đâm hoa kết trái, mà... ba mẹ cô cũng không còn nữa. Nghĩ đến đây, lòng "Mục Hựu Ân" buồn bã vô cùng. Cô vẫn nhớ những lời mà ba mẹ nói với cô, nhưng cô không thể nhớ dáng vẻ của họ khi nói những lời này, có phải họ cũng nở nụ cười hiền từ như ba mẹ nhà người khác hay không?

Nhưng may mắn làm sao, "A Thác" vẫn còn đây, anh vẫn luôn ở bên cô.

Nghĩ đến đây, cô cọ mặt vào lồng ngực người kia, như một con mèo quyến luyến yêu thích cái ổ nhỏ của mình. Lúc này, anh đang bế cô về nhà của họ.

Không cần mở mắt ra nhìn, "Mục Hựu Ân" cũng biết bầu trời lúc này rất xanh, ánh nắng rực rỡ lúc nào cũng có sự ưu ái đến cố chấp đối với ngôi nhà của họ, tia nắng mai đầu tiên sẽ bắt đầu từ nóc nhà của họ, rồi lan tỏa khắp đất trời. Khi bầu trời biến thành một mảnh trong xanh, lớp sương sớm cũng trở nên rõ nét. Trước khi tia nắng xuất hiện, nó tỏa ra thứ năng lượng biểu đạt sự bịn rịn và thích thú với thế giới tự nhiên.

Khẽ hít hà, "Mục Hựu Ân" có thể ngửi thấy mùi sương sớm và mùi cỏ non.

Nhưng điều khiến cô say đắm hơn cả mùi sương sớm và mùi cỏ non chính là mùi của người đàn ông của cô.

Anh bế cô đi qua cây táo, anh bế cô đi hết ba bậc tam cấp rồi đến hành lang bằng gỗ, tiếng chân anh giẫm lên hành lang phát ra tiếng "cộp cộp", vang vọng trong bầu không khí tĩnh lặng của buổi sớm. Cô đoán nhất định anh đang suy nghĩ rằng, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cô sẽ tỉnh dậy mất, thế là, anh bước chậm lại, tiếng bước chân trở nên khẽ khàng. Đọc suy nghĩ của anh, cô vùi mặt vào lòng anh mỉm cười, cõi lòng ngập trong sự vui vẻ.

Đi hết hành lang lại đi xuống ba bậc thang, đến bậc thang cuối cùng, tay cô bỗng trượt xuống, anh dừng lại, cẩn thận để tay cô về lại chỗ cũ.

Họ lại tiếp tục đi qua con đường nhỏ dưới giàn nho. Gió len lỏi qua những tán nho phát ra tiếng "phần phật", giống như khúc nhạc đệm dễ thương trong đêm hè, khiến người ta bải hoải biếng nhác.

Chỉ thoáng chốc, tâm trí "Mục Hựu Ân" lại trở nên mơ màng, cô loáng thoáng cảm nhận được cô được "An Thác Hải" đặt trên giường.

Ừm, anh đang cởi giầy giúp cô, sau giầy là đến đống trang sức trên người cô, sau đó là tiếng kéo khóa váy vang lên, bộ đầm của cô được anh cởi ra.

Trong cơn mơ màng, nghĩ đến từ "cởi ra", "Mục Hựu Ân" lại cảm thấy buồn cười.

Bộ đầm được cởi ra, trên người cô chỉ còn lại đồ lót. Tiếng bước chân đi xa dần.

Trong cơn mơ màng, chiếc khăn bông ấm áp lau qua mặt cô, lực tay dịu dàng khiến cô càng muốn nhiều hơn, thế là, cô không buồn nhìn mà kéo lấy cổ anh: "An Thác Hải, em muốn tắm."

"Đợi tỉnh hẳn rồi tắm." Anh nói.

"Ứ đâu." "Mục Hựu Ân" uốn éo: "Hôm nay em đã đi rất nhiều, mỏi chân, hơn nữa, người em còn nhớp mồ hôi, em muốn tắm."

"An Thác Hải" không nói năng gì, chiếc khăn rời khỏi mặt cô.

Anh ấy không đồng ý sao?

Cô đánh bạo, giơ tay kéo mạnh một cái, người đang mải lau chùi cho cô bất thình lình đổ ập xuống người cô. Mượn cơ hội đó, chân cô cũng quắp chặt lấy thắt lưng anh như con bạch tuộc quấn lấy người anh.

"An Thác Hải, em muốn tắm." Tay chân cô ra sức quấn chặt lấy anh, khiến anh ý thức được sức mạnh của cô. "Mục Hựu Ân" đắc ý uy hiếp, dáng vẻ của cô như muốn tuyên bố rằng: Nếu không cho em tắm thì anh đừng hòng thoát khỏi móng vuốt của em.

Vậy mà... anh, chẳng cần tốn bao sức lực đã thoát khỏi sự trói buộc của cô.

Thế là, cô càng ra sức uốn éo hơn, giọng ngọt xớt: "A Thác..."

Thế là, cô nghe thấy tiếng than thở đầy bất lực của anh.

"Mục Hựu Ân" được nằm trong bồn tắm đúng như mong muốn. Trước khi đặt cô vào bồn tắm, anh dùng khăn tắm quấn quanh người cô.

"Mục Hựu Ân, em uống rượu hửm?" Sau khi xong xuôi, anh mới hỏi cô.

"Mục Hựu Ân" thành thật gật đầu, tối nay cô đã uống chút rượu.

"Mục Hựu Ân." Giọng "An Thác Hải" lập tức trở nên cứng rắn.

"A Thác..." "Mục Hựu Ân" vội vàng bắt lấy tay anh, lục lại trí nhớ để nói ra thành phần và niên đại chai rượu vang cô đã uống. Loại rượu vang cô uống nằm trong số những loại rượu mà bác sĩ cho phép cô uống, cô không tùy tiện uống linh tinh.

Khai báo xong cô lại nói thêm một câu: "Bách Nguyên Tú đã hỏi ý kiến của đầu bếp, anh ta hỏi rất kỹ càng."

"Anh ta! Hỏi rất kỹ sao?" Anh hỏi cô.

"Mục Hựu Ân" vẫn thành thật trả lời: "Vâng, hơn nữa, vì em muốn uống, chứ lúc đầu anh ta có cho em uống đâu."

"Anh ta mà em nói là chỉ Bách Nguyên Tú à?!"

"Dạ." "Mục Hựu Ân" lại gật đầu, sau đó bắt đầu kể lể: "Em thấy cánh phụ nữ xinh đẹp ăn mặc sang chảnh toàn uống rượu đó, nên..."

"Nên, em cũng cảm thấy em là người phụ nữ xinh đẹp?"

"Dạ." Đáp một tiếng, "Mục Hựu Ân" bỗng cảm thấy hình như "An Thác Hải" đã nói sai, cô vội chữa lại: "Là người phụ nữ mặc quần áo đẹp."

"Nói như vậy, em cũng thích mấy bộ cánh bắt mắt kia?"

Ặc... hình như ngữ khí của "An Thác Hải" không còn dịu dàng như trước, hơi nước lượn lờ khiến cô không thể nhìn rõ nét mặt của anh.

"An Thác Hải" đang tức giận vì bộ váy mà Bách Nguyên Tú tặng cô đẹp hơn bất kì bộ quần áo trong tủ mà anh mua cho cô sao?

Hẳn là như vậy rồi.

"A Thác..." Cô duỗi tay kéo tay anh, định nói với anh rằng cô không quan tâm mấy thứ ấy, nhưng tay của cô bị anh hất ra.

Đây là chuyện chưa từng xảy ra, từ trước đến giờ đều là cô giận dỗi anh.

Trong lúc bối rối, "Mục Hựu Ân" vươn người sang bên, ôm lấy cổ anh, tìm đến môi anh.

Cô ngồi trong bồn tắm, anh ngồi bên ngoài, cô khép hờ mắt quan sát biểu cảm của anh. Cô nhìn thấy hàng mày thoáng nhíu lại của anh, cô liền đưa lưỡi liếm môi dưới của anh.

Vẫn còn nhíu mày.

Cô ngậm lấy môi dưới của anh, mút mát bằng sự dịu dàng nhất.

Cô tiếp tục quan sát anh, hàng mày của anh bắt đầu giãn ra, nhưng giữa hai hàng lông mày vẫn còn nếp nhăn.

Có nghĩa là, trong lòng anh vẫn còn khúc mắc!

Thế là, cô bắt đầu "đổi chiêu", những chiếc hôn vụn vặt men theo khóe môi anh đến thái dương anh, rồi lại từ thái dương hôn xuống dưới, sau đó cô nghe thấy tiếng thở dốc khe khẽ của anh. Tiếng thở đó khiến lòng cô hân hoan, cô càng ra sức hôn anh, lưỡi trêu đùa thùy tai của anh, thế là, tiếng thở dốc của anh càng rõ hơn.

Men rượu giải phóng trái tim cô khỏi sự rụt rè. Trong lúc con tim đập loạn nhịp, cô đã thực hiện những việc mà cô chỉ dám cất giấu ở trong đầu.

Cô ngậm lấy thùy tai anh, mân mê nó bằng đầu lưỡi linh hoạt như một chú cá, khẽ cắn nhẹ bộ phận mềm mại kia.

Thế là, cô nghe thấy tiếng thở của anh trở nên nặng nề hơn, mà cô thì như một đứa trẻ được thưởng quà, càng bạo gan trêu đùa anh hơn.

Khi lưỡi cô chui vào tai anh, cô nghe thấy tiếng rên trầm khàn của anh.

Một giây sau, là tiếng động khi anh kề gần về phía cô.

Nước trong bồn tắm tràn ra tứ phía vì có thêm trọng lượng của một người nữa, đi liền với tiếng nước là một loạt động tác của anh.

Tay bám chặt vào thành bồn tắm, ngửa đầu về phía sau hết cỡ, cô gập chân lại, kẹp lấy đầu anh, khẽ cọ nhẹ, từ từ nhắm mắt lại.

Trong khoảnh khắc bùng nổ, có tiếng nước cực lớn vang lên, cô mở mắt ra liền nhìn thấy anh rời khỏi bồn tắm, mái tóc và quần áo ướt nhẹp dán vào người anh, lộ ra đường nét cơ thể anh...

Thấy cổ họng hơi khô, "Mục Hựu Ân" miễn cưỡng nuốt khan, e dè gọi một tiếng "A Thác."

Anh đứng lại, nhưng không quay đầu, nói: "Quay lại giường đi."

"A Thác."

"Em ở trong nước hơi lâu rồi đấy, mau về giường đi." Anh nói, sau đó đi thẳng ra ngoài.

Nhìn cánh cửa phòng tắm đóng chặt, sau khi xác định An Thác Hải sẽ không đi vào nữa, "Mục Hựu Ân" mới đắc ý thu mắt lại. Lúc cúi xuống nhìn khung cảnh trong bồn tắm, mặt cô lập tức đỏ bừng.

Cô rón rén nhặt chiếc khăn tắm vừa bị anh cởi xuống.

"Mục Hựu Ân" ngoan ngoãn quay lại giường, vừa chạm lưng vào giường thì mí mắt liền trở nên nặng trĩu, xương khớp cả người giống như rơi rụng hết vậy. Hôm nay cô, không, phải nói là hôm qua, hôm qua cô đã đi bộ rất nhiều.

Một lúc sau, "An Thác Hải" mới quay lại giường, cô vội vàng tìm một tư thế dễ chịu trong lòng anh. Trong tiềm thức, cô đang đợi anh, cô có vài lời muốn nói với anh.

Cô cọ mặt vào ngực anh, nói: "A Thác, em không để ý trong tủ có bao nhiêu quần áo đẹp, em chỉ để ý ai mua quần áo cho em mà thôi."

"Ừm." Anh khẽ đáp một tiếng.

Một lúc sau, anh hỏi cô một câu: "Em thích quần áo đẹp không?"

Người đàn ông của cô ấy à, nhiều khi chẳng hiểu lãng mạn là gì, cô phải dạy anh vài điều.

"A Thác."

"Hửm."

"Xe ngựa, giày thủy tinh và lễ phục đẹp đẽ là giấc mộng trong lòng mỗi người phụ nữ, giấc mộng này sẽ sống mãi trong tưởng tượng của họ. Có thể họ không có ý nghĩ phải có được xe ngựa hay giầy thủy tinh, nhưng điều đó không có nghĩa là họ không biết mơ mộng, anh hiểu không."

Cô nghe thấy tiếng đáp khẽ khàng của anh.

Trong khoảnh khắc bước sang ngày mới, trong căn phòng chỉ có hai người bọn họ, "Mục Hựu Ân" cảm thấy trái tim mình trở nên tham lam, cô ôm lấy anh, giọng cô kéo dài, A Thác, em còn muốn nghe...

"Nghe gì?"

"Chính là... chẳng phải em có gọi điện thoại cho anh sao, chẳng phải em nói em nhớ anh sao, lúc đó em còn hỏi anh một câu, anh cũng trả lời em rồi. A Thác, lúc đó anh trả lời em kiểu gì nhỉ, làm sao đây, A Thác... hình như em quên mất câu trả lời của anh rồi, anh cũng biết trí nhớ của em không tốt mà." Sau một hồi quanh co, cũng chỉ vì muốn nghe câu trả lời mà anh bị cô uy hiếp mới nói ra.

"Trùng hợp quá, Mục Hựu Ân, anh cũng quên mất tiêu rồi." Anh trả lời.

Tên khốn này, vậy thì cho anh nếm mùi bị uy hiếp vậy.

"An Thác Hải, anh quên cũng không sao, em có thể thức để đợi anh, em sẽ đợi đến khi anh nhớ ra mới đi ngủ." Cô nói với anh.

Thế là, "Mục Hựu Ân" hả lòng hả dạ nghe được đáp án mà cô muốn nghe, khiến con tim cô bao phen rạo rực mỗi khi nhớ lại.

"Anh cũng nhớ em, anh cũng cảm thấy đồng hồ bị hỏng khi em không có ở bên, cảm thấy kim giây đã cũ đến nỗi không nhúc nhích nữa."

Câu nói đó ngọt ngào như kẹo đường, mềm mềm, có thể lên men, liếm một cái, vị ngọt liền tan chảy ở chót lưỡi.

Ngày hôm sau, hoàng hôn dần buông, "Mục Hựu Ân" đứng ở ngưỡng cửa, ngẩng đầu nhìn ráng chiều trên bầu trời. Cô duỗi tay, vẫy tay với không trung, vừa vẫy tay vừa nói: "Tạm biệt, Bách Nguyên Tú."

Có thể là vì cô giống người trong lòng của Bách Nguyên Tú, cộng thêm sau mấy lần tiếp xúc, "Mục Hựu Ân" có cảm giác như thể cô đã quen biết Bách Nguyên Tú từ lâu, nỗi nhớ không thể che giấu trên khuôn mặt của người đàn ông mất đi người mình yêu khiến cõi lòng cô xót xa.

Bách Nguyên Tú đáp chuyến bay về Mỹ lúc 4h40", chắc hẳn chiếc máy bay mang Bách Nguyên Tú về nhà đang bay qua nóc nhà của nhà cô.

"Tạm biệt, Bách Nguyên Tú." Lần cuối cùng, "Mục Hựu Ân" vẫy tay với bầu trời.

Cánh tay cô lưu luyến không nỡ hạ xuống, cô đứng ở đó ngẩng đầu nhìn bầu trời, lưu luyến thu mắt lại, sau đó...

"Mục Hựu Ân" giật nảy mình khi nhìn thấy "An Thác Hải" đang đứng cách cô mười mấy bước, sau đó cô bắt đầu giậm chân: "An Thác Hải! Sao anh đi mà chẳng có tiếng động gì vậy, anh có biết anh xuất hiện bất thình lình như vậy sẽ dọa chết em không."

"An Thác Hải" mặt lạnh tanh nhìn cô.

"Cô gì ơi, cô nhầm rồi." Một giọng nói thay "An Thác Hải" trả lời: "Đó là vì cô quá đắm chìm trong thế giới của mình, vừa rồi tôi chào cô mà cô chẳng nghe thấy nữa là."

Lúc này, "Mục Hựu Ân" mới phát hiện ra bên cạnh "An Thác Hải" còn có một người đàn ông khác, anh ta để kiểu đầu tóc tết búi trên đỉnh đầu, trông mặt mũi khá quen mắt. Hôm nay, "An Thác Hải" không những dẫn người khác về nhà mà anh còn về nhà sớm hơn nửa tiếng so với bình thường.

"Mục Hựu Ân" ngượng ngùng nhìn "An Thác Hải", rồi cô phát hiện lời của người đàn ông búi tóc khiến vẻ mặt của "An Thác Hải" càng...

Sau khi chào hỏi người đàn ông búi tóc, "Mục Hựu Ân" ngoan ngoãn đến bên cạnh "An Thác Hải", duỗi tay nắm lấy tay anh.

"Vừa nãy là cô đang chào tạm biệt bạn cô sao?" Người đàn ông búi tóc hỏi cô.

Cái người này đúng là nhiều chuyện, "Mục Hựu Ân" chỉ có thể đáp lại một câu, giọng lí nhí như muỗi: "Đúng thế."

"Tôi đoán, người bạn đó rất quan trong với cô." Người đàn ông búi tóc lại nói.

Lần này "Mục Hựu Ân" không dám trả lời nữa.

"Mục Hựu Ân" nghĩ bụng, người kia nhất định là người Pháp, đàn ông Pháp thích nói nhiều và cũng thích biến mọi thứ trở nên lãng mạn.

Quả nhiên, người đàn ông búi tóc kia đến từ Pháp, anh ta là nhà thiết kế thời trang. Lần này anh ta nhận được lời mời của giới mộ điệu Thổ Nhĩ Kỳ đến thực hiện show diễn mở màn cho tuần lễ thời trang Thổ Nhĩ Kỳ. Sở dĩ anh ta có mặt ở nhà cô là vì anh ta được "An Thác Hải" mời đến để lấy số đo cho cô.

Trong bốn ngày tiếp theo, "Mục Hựu Ân" phát hiện cô hoàn toàn bị "An Thác Hải" coi như không khí, bất kể cô lấy lòng anh thế nào mặt mũi anh vẫn lạnh tanh như trước, cô cố tình tìm chuyện để nói nhưng đều là cô nói gì anh cũng chả buồn quan tâm, mấy chiêu vặt mà cô sử dụng cũng bị anh nhìn thấu.

"Mục Hựu Ân" nghĩ, bây giờ cô và "An Thác Hải" chắc hẳn đang chiến tranh lạnh. Lần chiến tranh lạnh này là "An Thác Hải" khơi mào, Saina cũng đã phân tích cho cô nghe, đàn ông bình thường tuyệt đối sẽ không chiến tranh lạnh với vợ chỉ vì cô ta nói tạm biệt một người bạn nam đang ở trên cô ta mười ngàn mét.

Vậy! Vì sao "An Thác Hải" suốt ngày trưng cái mặt khó ở với cô thế?

Đương lúc "Mục Hựu Ân" không biết phải làm sao thì thứ bảy đã đến.

Sáng thứ bảy, "Mục Hựu Ân" khúm núm đi sau "An Thác Hải", vừa nãy anh đã bảo cô đi theo anh, đây cũng là lần đầu tiên anh chủ động nói chuyện với cô sau bốn ngày chiến tranh lạnh.

Sau khi dẫn cô vào phòng của hai người, "An Thác Hải" chỉ vào đống đồ dùng cần thiết khi cô ra ngoài: "Chuẩn bị đồ đi, hôm nay cùng anh đi Istanbul."

Nghe thấy "An Thác Hải" nói như vậy, "Mục Hựu Ân" nhếch miệng, ý của anh là, tiếp sau đó sẽ là khoảng thời gian chỉ có hai người với nhau rồi.

Cô phải nhân lúc đó để làm lành với anh mới được.

Bình luận

Truyện đang đọc