ĐÓA HOA TỘI LỖI

Dịch: Hé

Nếu dò hỏi đám nhà giàu ở Chicago thích gì nhất thì một số người hay chuyện sẽ cười thầm rồi nói cho bạn biết rằng mỗi tháng họ sẽ cởi những đôi giày da đắt tiền ra, thay sang đôi giày rẻ tiền, đưa cô bạn gái không đeo bất cứ món trang sức đến phía Đông Chicago. Ở nơi đây có những khách sạn đặc biệt mọc lên như nấm. Những khách sạn này có đủ loại phong cách, chỉ cần bạn muốn bạn có thể trải nghiệm mỗi một phong cách nguyên thủy nhất trên thế giới này bất cứ lúc nào.

Bây giờ, xe của Tống Ngọc Trạch đang dừng ở khu vực phía Đông Chicago. Triệu Hương Nông và Tống Ngọc Trạch vẫn ngồi trên xe, trong năm phút từ lúc xe dừng lại, hai người vẫn chưa nói chuyện với nhau.

Điện thoại của Triệu Hương Nông bỗng đổ chuông trong không gian tĩnh lặng. Người gọi đến là Rice, Triệu Hương Nông đang định bắt máy thì Tống Ngọc Trạch lại cầm điện thoại lên trước cô.

"Bây giờ cô ấy đang ở cùng tôi." Tống Ngọc Trạch vừa nói vừa nhìn cô. Sau khi ngắt máy, anh liền tắt nguồn điện thoại Triệu Hương Nông.

"Làm gì vậy..." Dưới cái nhìn của Tống Ngọc Trạch, Triệu Hương Nông đành nuốt lại những lời còn lại.

Tống Ngọc Trạch cầm lấy tay cô, cụp mắt nói: "Lúc em hôn anh, anh rất vui. Anh cũng rất vui vì em không từ chối anh hôn em. Trong mười mấy phút lái xe, anh đã nghĩ rằng hành động vừa rồi của Triệu Hương Nông có phải là... Ý nghĩ này làm anh rất kích động. Anh nghĩ mình nên lái xe về nhà thật nhanh, sau đó bế em vào phòng. Chỉ mới nghĩ đến đó thôi mà anh đã không thể tập trung lái xe nữa. Mà từ nơi này lái về nhà phải mất hơn một tiếng nữa. Một tiếng này còn chưa bao gồm thời gian chờ đống đèn đỏ nhiều đến nỗi khiến người ta bực bội kia. Vì thế, anh đã lái xe đến nơi này. Triệu Hương Nông, anh nói như vậy em có hiểu không? Nếu không hiểu vậy thì anh sẽ nói tiếp cho em nghe vì sao lần nào anh cũng không dám gọi điện thoại cho em vào ban đêm. Đêm hôm rảnh rỗi, nhiều thứ sẽ truyền đến cơ thể theo bản năng, càng khát vọng có được bao nhiêu thì càng không dám hành động thiếu suy nghĩ bấy nhiêu."

Tống Ngọc Trạch nói một tràng những lời kia khiến Triệu Hương Nông hơi mất tự nhiên. Cô không tự chủ được mà giẫy khỏi tay anh, nhưng không thành công, tay cô vẫn bị anh nắm chặt.

"Đã đến nơi này rồi thì anh muốn nói thật với em một chuyện, vì sao lần nào cô cũng bảo em đến trước cửa sổ. Đó là vì anh bảo cô làm như thế. Khi em ngẩn người đứng trước cửa sổ phòng làm việc của cô, anh đều nấp ở bên ngoài ngắm em."

Hóa ra... gò má Triệu Hương Nông bắt đầu đỏ bừng, cõi lòng vừa ngọt ngào vừa thấy xót xa.

"Bây giờ..." Giọng nói của Tống Ngọc Trạch giống như men say trong không gian yên tĩnh: "Anh có thể muốn em không, bây giờ?"

Tống Ngọc Trạch đã chọn một khách sạn kiểu Nhật. Từ lúc xuống xe đi vào khách sạn, đến khi cầm thẻ phòng đi trên hành lang, Triệu Hương Nông đều cúi gằm để Tống Ngọc Trạch dắt tay đi về phía trước. Tống Ngọc Trạch mở cửa phòng rồi đưa cho nhân viên phục vụ một xấp đô la, đồng thời bày tỏ anh không muốn bị làm phiền.

Đóng cửa phòng lại, cởi giày ra, Tống Ngọc Trạch kéo cô đi trên chiếu Tatami, mở cửa sương phòng. Sương phòng sử dụng gam màu trang nhã làm nổi bật lên bồn tắm màu đỏ tươi ở ngoài ban công. Những món đồ trang trí xung quanh bồn tắm đã làm người ta phải suy nghĩ xa xôi. Cố tỏ ra bình thản, Triệu Hương Nông dời mắt khỏi bồn tắm, khẽ liếc Tống Ngọc Trạch mới thấy khuôn mặt anh cũng xuất hiện sắc đỏ.

"Em tắm trước đi." Anh nói với cô.

Triệu Hương Nông gật đầu.

Sau khi tắm xong, Triệu Hương Nông ngồi trên tấm nệm giữa sàn nhà. Cô tùy tiện rút một quyển sách bên cạnh ra, vừa không ngừng lật trang vừa nhìn về cánh cửa phòng tắm. Rõ ràng đã từng làm với anh rồi, nhưng giây phút này trong tim cô như có chú nai chạy loạn.

Cửa phòng tắm được mở ra, Tống Ngọc Trạch mặc chiếc áo choàng tắm giống cô đến bên cô. Anh cúi xuống, ánh mắt dừng lại trên quyển sách cô đang đọc rồi phì cười.

Lúc này Triệu Hương Nông mới phát hiện ra mình cầm ngược sách.

"Không được cười." Vừa nói cô vừa duỗi tay bịt miệng Tống Ngọc Trạch.

"Ừm, không cười." Anh đáp lại, cũng thôi cười cô.

Khi cả hai im lặng, bầu không khí liền trở nên vi diệu. Những con búp bê quấn lấy nhau trong hộc tủ đang ám thị hành động ám muội.

Quyển sách trong tay bị lấy mất, lặng lẽ quay lại vị trí ban đầu của nó. Đèn hai bên đệm ngủ chỉ để lại chiếc đèn bên trái.

Anh ngồi trước mặt cô, hai người đối mặt với nhau. Anh duỗi tay vuốt mặt cô, cô liền nghiêng đầu dán mặt vào tay anh, để biểu đạt sự thân mật và quyến luyến.

Bàn tay anh chầm chậm trượt xuống dưới, lướt qua cần cổ cô như cơn gió thoảng. Ngón tay từ từ dời xuống xương quai xanh của cô, sau một hồi mơn man lại trượt vào cổ áo cô. Bàn tay anh chỉ kéo nhẹ hai bên cổ áo tắm lỏng lẻo đã trượt xuống hai bên cánh tay cô. Trước ngực thoáng lạnh khiến cô vô thức rụt cổ lại, định bảo vệ vùng đất đó. Ai ngờ hành động vô thức của cô chỉ khiến cổ áo trượt xuống nhanh hơn mà thôi.

Cặp tuyết lê trắng nõn cao ngất cứ thể lộ ra khỏi cổ áo, run rẩy ngượng ngùng theo từng nhịp thở của cô.

Ánh mắt kia quá nóng bỏng, khiến cô cảm thấy thẹn thùng, cô ra vẻ hờn giận: "Không được nhìn em với ánh mắt đó."

Ý của cô là không được nhìn cô bằng ánh mắt xấu xa như vậy, phải nhìn cô bằng cái nhìn thật trong sáng.

Khi cô nói chuyện, bộ ngực cô lại nhấp nhô lên xuống, cảnh tượng này vô cùng đáng yêu với Tống Ngọc Trạch. Anh cúi xuống, dùng chóp mũi trêu đùa hai nụ hoa trước ngực cô. Anh đang chờ đợi hai nụ hoa kia biến thành hai điểm đầy xúc cảm, tốt nhất là có thể khiến khoang miệng anh trở nên tê dại, như vậy anh có thể viện cớ mà dùng răng trừng phạt hai nụ hoa kia.

Dĩ nhiên tâm trí mải nghĩ ngợi nhưng tay cũng không rảnh rỗi, đai dây áo tắm bị anh dễ dàng kéo xuống.

Cơ thể cô được đặt nằm thẳng giữa tấm đệm màu cỏ xanh. Anh lập tức áp sát lên người cô, cúi đầu ngậm lấy môi cô. Sợ cơ thể cô vẫn còn yếu ớt nên anh không dám manh động. Anh khẽ rỉ tai cô, lần này nhất định không giống những lần khác, em hãy tin anh, giao em cho anh là được.

Em yêu, lần này không mang theo bất cứ mục đích hay sự giả dối nào, không còn những cưỡng đoạt, không còn bị hooc môn thừa thãi xui khiến nữa. Chỉ là một lần rất đơn thuần. Chỉ vì quá yêu mà dâng hiến cho nhau.

"Đồng ý tin tưởng anh, đồng ý giao bản thân mình cho anh chứ? Hửm?"

Cô gật đầu, môi tìm đến dái tai anh rồi ngậm lấy. Cũng vào lúc này, anh đưa ngón tay thăm dò nơi mềm mại nhất của cô, xem có thể chưa, xem đã đủ mềm mại chưa, xem nơi mềm mại đó có thể dung nạp anh không...

Nhưng kiểu thăm dò đó với anh mà nói là sự dày vò tàn khốc nhất. Những giọt mồ hôi li ti toát ra trên trán anh, rồi biến thành từng giọt từng giọt rơi xuống người cô.

Khi một ngón tay trở thành hai ngón tay, cơ thể cô bắt đầu run rẩy. Khi hai ngón tay đi vào hết, sự trúc trắc đã được thay thế bởi sự trơn tru không rào cản. Anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt phản chiếu ham muốn trần trụi.

Cô thả lỏng mình, mở rộng từng chút từng chút một, bao lấy anh, cho đến khi, anh hoàn toàn chìm trong cô.

Đã không thể sâu hơn được nữa, hai người đều biết điều này.

Họ nhìn thẳng vào mắt nhau, những giọt mồ hôi trên trán anh nhỏ xuống mặt cô. Cô lặng lẽ lau mồ hôi trên trán anh, bàn tay dịch xuống đặt trên bả vai anh. Cô cụp mắt không dám nhìn anh, cô có thể đọc được một số suy nghĩ trong đôi mắt anh.

Quả nhiên, cô không ngừng khóc la dưới sự mạnh mẽ của anh. Cuối cùng... hành vi bạo liệt của anh làm cô phải thốt ra những lời hết sức trẻ con.

"Tống Ngọc Trạch, anh làm em... đau quá. Lần sau, anh có muốn cũng đừng hòng, em thề."

Lời thề của Triệu Hương Nông chỉ duy trì được bốn tiếng đồng hồ.

Lần thứ hai của bọn họ diễn ra vào lúc rạng sáng. Cô là người tỉnh dậy trước. Trên người cô vẫn còn nhớp nháp mồ hôi tối qua, còn mặt cô thì vùi sâu trong gối. Triệu Hương Nông cảm thấy cô nên đi tắm, nhưng...

Cô đẩy người đàn ông đang đè lên cô ra.

"Tống Ngọc Trạch." Cô dè dặt gọi tên anh. Lần thứ nhất không ai đáp, thế là cô lại gọi thêm lần nữa.

Gọi mấy tiếng cuối cùng anh mới có phản ứng.

"Sao thế hửm?" Giọng nói sau lưng cô gợi cảm chết người.

"Tống Ngọc Trạch, em muốn tắm." Cô tiếp tục lí nhí nói ra yêu cầu của mình.

"Cùng tắm." Anh trả lời cô. Hình như đàn ông đều có một tật xấu giống nhau hay sao.

Tên khốn này! Triệu Hương Nông cá rằng lúc này Tống Ngọc Trạch chắc chắn vẫn đang chém gió với Chu Công.

Cô lại cất cao giọng hơn: "Không muốn!"

"Không muốn à..." Tống Ngọc Trạch kéo dài giọng, sau đó gật đầu.

"Tống Ngọc Trạch!" Lần này Triệu Hương Nông không còn khách khí như lần trước nữa: "Em nói em muốn tắm."

"Vậy em đi tắm đi."

Cái giọng điệu này khiến Triệu Hương Nông nghe rất chói tai.

"Tống Ngọc Trạch." Triệu Hương Nông nghiến răng trèo trẹo: "Anh vẫn còn ở bên trong đấy! Anh mau ra ngoài."

Nói xong, Triệu Hương Nông rất muốn cắn đứt đầu lưỡi mình.

Tiếng cười khe khẽ vang lên sau lưng cô. Người đàn ông được ăn no luồn tay qua đệm vần vò hai khối trước ngực cô, miệng thì nói những lời vô cùng đáng ghét: "Triệu Hương Nông, em đáng yêu đến cách nói chuyện cũng đáng yêu, mà nơi này càng đáng yêu hơn.

Khốn nạn!

"Tống Ngọc Trạch!" Cô thuận tay với lấy quyển sách, hung dữ đập vào đầu Tống Ngọc Trạch.

Cuối cùng, Triệu Hương Nông cũng thoát khỏi Tống Ngọc Trạch. Sau khi tắm xong, ánh mắt cô không tự chủ được mà nhìn bồn tắm màu đỏ ngoài ban công. Giây phút này, trong ánh sáng tờ mờ, nó trở nên vô cùng huyền ảo. Cô bước từng bước về phía bồn tắm. Tia sáng chiếu vào bức tường kính bao quanh ban công khiến nó giống như một một tấm màn bằng thủy tinh.

Kéo cánh cửa ngăn cách giữa ban công và phòng ngủ ra, Triệu Hương Nông đứng ngoài ban công. Ngoài ban công có tấm chắn hình tổ ong. Triệu Hương Nông ngẩng đầu lên nhìn, ánh sáng lọt qua tấm chắn đó trông như từng giọt sương nhỏ xuống từ tấm chắn. Trong buổi sớm tĩnh lặng này, khung cảnh đó có sức mạnh khiến người ta chìm đắm, Triệu Hương Nông nhìn đến thất thần.

Có đôi tay ôm lấy eo cô từ phía sau, cô lập tức rơi vào lòng người kia.

"Rất đẹp đúng không, trông giống bầu trời sao trên mặt biển khi nhìn từ đáy biển." Anh cọ mũi vào vành tai cô.

Triệu Hương Nông gật đầu.

"Anh từng đi qua biển Đại Tây Dương cùng một đứa bạn vùng Caribbean. Vào một đêm không có ánh sao, anh đã nhìn thấy một hiện tượng, trông như thể ánh sao trên trời đều bị hút hết xuống biển, một khoảng không rộng lớn. Trên mặt biển đầy ắp ánh sao, dưới đáy biển có hàng ngàn con cá heo. Hiện tượng này khiến bạn anh rất vui sướng, cậu ta kể cho anh một truyền thuyết."

"Ngày xửa ngày xưa, có một đôi cá heo rất yêu thương nhau. Chúng sống tự do dưới đáy biển. Một ngày nọ, cá heo cái nhìn thấy một bãi cát trắng rộng lớn, vì mải chơi đùa ở bãi cát mà nó quên trở về biển, rồi chết trên bãi cát. Ngày hôm sau, người ta phát hiện bên cạnh xác cá heo cái còn có thêm xác của cá heo đực. Mọi người thả xác hai con cá heo về biển. Về sau, xác hai con cá heo đã biến thành hóa thạch. Tình yêu của chúng đã làm thần biển cảm động. Thần biển dùng pháp lực của mình biến hóa thạch của hai con cá dính chặt lấy nhau, vĩnh viễn quấn quít không rời. Thật lâu về sau, vào cái ngày đôi cá heo chết đi, con cháu của chúng đều tự động tìm đến chúng, kế thừa sự chung thủy với tình yêu của chúng. Bạn anh nói với anh rằng nếu một ngày người nào nhìn thấy ánh sao lơ lửng trên mặt biển thì hạnh phúc sẽ đến với người đó."

"Anh nghe xong đã chế giễu cậu ta, anh dùng những lí luận anh biết để phản bác lại bạn anh. Anh bảo với bạn anh rằng đó là loại tảo biển biết hút hóa thạch cá, còn cá heo trời sinh đã thích ánh sáng, cá heo đến chỗ này đều là bị ánh sáng thu hút. Bạn anh nghe xong thì rất đau lòng. Cậu ta nói cậu ta không muốn làm bạn với kẻ không có tín ngưỡng. Lúc đó, anh 15 tuổi, anh vẫn chưa quen em, cũng chưa quen người kia."

Triệu Hương Nông cụp mắt xuống. Trong quầng sáng mờ ảo cô nhìn thấy dấu răng lờ mờ trên cổ tay anh. Cô biết người kia mà Tống Ngọc Trạch nói là ai.

"Em biết không? Thực ra Tống Ngọc Trạch và Triệu Hương Nông đều không tin có ông già Noel chui ra ống khói. Trước năm 15 tuổi không tin, sau năm 15 tuổi càng không tin."

"Triệu Hương Nông, lúc đó anh thà tin rằng cặp cá heo đó sẽ tìm lại được đối phương sau quãng thời gian dài đằng đẵng, chúng đã biến thành ánh sáng. Anh bằng lòng tin vào điều ấy, vì anh tin thật lâu về sau khi chúng ta không còn trên đời này nữa, chúng ta sẽ ở bên nhau theo một hình thức khác. Em chỉ cần đợi anh ở đó, anh sẽ có thể tìm được em."

Có phải giống như lúc ở trên quảng trường không, cô có thể tìm ra anh trong biển người mênh mông. Chỉ một cái chớp mắt, nước mắt liền rơi xuống cổ tay anh.

Nếu nói đây là bồn tắm thì thà rằng nói đây giống như một gian chiếu phim hạng VIP, có thể dung nạp được hai người. Cô nằm nghiêng không dám nhìn anh, anh chống tay hạ người xuống. Nhận ra anh sắp làm gì, Triệu Hương Nông lập tức quay mặt sang hướng khác. Anh nhấc tay miết cằm cô, cô ngước mắt lên nhìn anh. Anh cọ chóp mũi vào mũi cô, khẽ hỏi bằng âm mũi: "Hửm?"

Hàng mi cô run rẩy như cánh bướm. Dưới ánh mắt của anh, cô ngẩng mặt lên, môi anh lập tức dán lên môi cô. Chất lỏng ngọt ngào từ miệng anh chuyển sang miệng cô, có hương rượu vang len lỏi trong môi lưỡi hai người. Giữa lúc quấn quít, cơ thể cô bắt đầu chủ động dán vào người anh, rồi nằm đè lên anh.

Khi cả hai gần như ngạt thở, họ mới buông đối phương ra.

Cô chống tay lên ngực anh, thở dốc, lồng ngực anh cũng nhấp nhô kịch liệt dưới bàn tay cô. Điều này khiến cô thấy sợ hãi, bây giờ cô đang dạng chân ngồi trên người anh, giống tư thế của cặp búp bê bên phòng ngoài. Muốn trốn tránh cũng đã muộn màng, anh siết chặt cánh tay cô, giọng nói như van nài, Triệu Hương Nông, đừng giẫy.

Lúc này, Triệu Hương Nông mới hiểu cái gì đang chọc vào đùi non của cô, thứ chọc vào cô hung hãn ngẩng cao đầu.

Thế là Triệu Hương Nông không dám nhúc nhích, cứ ngồi trên người anh như cũ.

Từ góc độ của Tống Ngọc Trạch có thể nhìn thấy bộ dạng vừa đáng thương vừa đáng yêu mê người của Triệu Hương Nông. Áo choàng tắm khoác lỏng lẻo trên người cô, những lọn tóc ẩm ướt xõa tung trên áo tắm, có lọn dán vào má cô, nhìn thế nào cũng khiến anh...

Tống Ngọc Trạch không biết vì sao mình lại si mê cô như vậy, cả thể xác lẫn tâm hồn.

Anh khẽ chạm vào má cô, thì thầm: "Triệu Hương Nông, anh cũng không biết sao mình lại si mê em đến vậy."

Lời của cô khiến hàng mi cô run rẩy như cánh bướm. Tống Ngọc Trạch than thở trong lòng, Triệu Hương Nông lại nhìn anh bằng ánh mắt hồn nhiên vô tội kia rồi. Cô có biết làm như vậy sẽ mang lại hậu quả gì hay không. Tống Ngọc Trạch hít một hơi thật sâu, chỉ ước gì có thể điều khiển cô rồi tha hồ làm loạn.

Quả nhiên, cô cũng nhận được sự biến đổi của anh, gò má cô bốc hỏa trong lòng bàn tay anh. Lúc này, nếu đèn sáng hơn, anh đoán dáng vẻ của cô lúc này nhất định rất giống với cô gái nhỏ lén trộm đồ trang điểm của mẹ.

Cô gái nhỏ ấy à...

Tống Ngọc Trạch cảm thấy anh nhất định phải "dạy dỗ" cô gái nhỏ một phen, nên ra tay từ chỗ nào trước nhỉ? Ánh mắt rơi xuống môi cô, lòng Tống Ngọc Trạch thoáng động, vươn tay chà sát khóe môi cô, từ từ chạm vào cánh môi cô, khẽ gọi, A Nông.

Sau vài lần gọi... cuối cùng cô cũng nhếch miệng, đầu lưỡi khẽ liếm qua ngón tay anh, rồi từ từ ngậm lấy ngón tay anh.

Tống Ngọc Trạch nhắm mắt lại tưởng tượng, trong tương lai gần, nơi được cái miệng nhỏ nhắn của cô ngậm lấy sẽ không chỉ là ngón tay anh, mà còn có...

Shit! Mới nghĩ đến đó thôi mà người anh sắp nổ tung rồi!

Một lúc sau, ngoài ban công bỗng truyền ra một giọng nói vô cùng gợi cảm.

"A Nông, ngồi lên đi."

"Em không... nơi này là ban công mà.

Giọng nói người phụ nữ trở nên lí nhí.

"Ngày mai anh lại phải đi New York rồi, lần này phải đi bốn ngày đấy. Em cũng biết nơi anh đến thường không được mang theo điện thoại, cũng có nghĩa rằng bốn ngày tiếp theo anh không thể nghe thấy giọng nói của em."

"A Nông, em muốn làm anh phát điên sao?"

Chỉ mấy phút sau, ngoài ban công vọng ra tiếng rên trầm khàn của người đàn ông. Người đàn ông sợ mình mất hình tượng nên cuống quít dùng lời nói để che giấu bản thân, nhưng những lời nói ra càng hư hỏng hơn.

"... Đừng sợ, ừm, đúng... chính là như vậy. Ừm... có thể động nhanh hơn chút. Đúng, đúng là như thế... như thế."

- -----------------------------------------------------------------------------------------------------

Ôi tui ngại quá cơ:">>>>

Bình luận

Truyện đang đọc