ĐÓA HOA TỘI LỖI

"Triệu Hương Nông, bây giờ đã biết em nhếch nhác thế nào chưa, xấu chết đi được." Tống Ngọc Trạch bế cô đi thẳng vào phòng tắm, để cô soi vào gương.

Trong gương phản chiếu gương mặt lấm lem nước mắt, Triệu Hương Nông ngoảnh mặt sang hướng khác.

"Với lại, em xem em đang mặc cái quỷ gì này?" Tống Ngọc Trạch ghét bỏ kéo kéo ống tay áo của cô. Triệu Hương Nông giật tay áo lại, xị mặt.

"Được rồi, đều là lỗi của anh." Tống Ngọc Trạch vừa dỗ cô vừa xả nước vào ấm đun nước.

Triệu Hương Nông đứng yên lặng một chỗ, cô thấy ấm ức ở trong lòng. Dường như Tống Ngọc Trạch không hề vui vẻ vì sự xuất hiện của cô như trước đây, ngược lại anh còn nói cô xấu, nói cô mặc quần áo không đẹp, lúc nhận lỗi lại chẳng có chút thành ý nào, tùy tiện dỗ cô giống như dỗ một con mèo bỏ nhà đi vậy.

Xả đầy nước vào ấm, Tống Ngọc Trạch xách ấm nước đi đến cửa phòng tắm. Đi được mấy bước, anh dừng lại nhưng không ngoảnh lại, nói: "Anh chưa bao giờ giữ người khác ở lại nhà mình qua đêm."

Triệu Hương Nông không đoái hoài đến anh.

"Người mà anh nói ở đây nói chính là cô gái khác. Cô gái duy nhất ngủ lại đây chỉ có Triệu Hương Nông mà thôi."

Nói xong, Tống Ngọc Trạch liền ra khỏi phòng tắm.

Nghe thấy lời của Tống Ngọc Trạch, khuôn mặt luôn bí xị kia lập tức giãn ra, Triệu Hương Nông lặng lẽ quay mặt nhìn vào gương. Tống Ngọc Trạch nói không sai, bộ dạng cô bây giờ quá xấu xí. Nước mắt làm nhòe lớp trang điểm trên mặt, nói không ngoa rằng khuôn mặt này của cô có thể dọa đám trẻ chết khiếp vào ngày lễ Halloween.

Đương lúc ảo não thì Tống Ngọc Trạch đi vào.

Anh ép cô quay mặt lại, cầm chiếc khăn nhẹ nhàng lau mặt cho cô. Cô không lên tiếng, anh cũng chẳng phá vỡ sự tĩnh lặng này. Hơi thở của anh và cô đan cài trong làn hơi nước tỏa ra từ chiếc khăn.

Đến khi khăn lau đến môi cô, Triệu Hương Nông không tự chủ được mà lặng lẽ ngước nhìn khuôn mặt của anh. Dường như, hơi thở quấn quít kia khiến người ta cảm thấy nóng bức. Hai khuôn mặt gần trong gang tấc, cô có thể nhìn thấy mặt anh thoáng đỏ. Chiếc khăn đi đến khóe môi cô thì dừng lại, không tiếp tục đi xuống nữa.

Hơi thở đan cài dường như đã nhiễm vào đáy mắt cả hai người. Giọt nước từ vòi nước rơi xuống vang lên một tiếng "tách" khẽ khàng, chiếc khăn dừng ở trên môi cô cũng rời khỏi đó.

Triệu Hương Nông lập tức duỗi tay kéo lại người đang muốn rời đi.

Không gian trong phòng tắm quá bé, chỉ vài bước chân cô đã tựa lưng vào tường, rũ mắt, tay nắm cổ áo anh.

Tưởng chừng như môi anh sắp phủ lên môi cô thì nước sôi.

"Chạy cả buổi chắc đau chân rồi phải không? Ngâm chân bằng nước nóng sẽ dễ chịu hơn đấy." Anh thấp giọng nói với cô.

Sau khi tắm rửa gội đầu và ngâm chân, Triệu Hương Nông ngẫm nghĩ rồi quyết định không mặc quần áo Tống Ngọc Trạch chuẩn bị cho cô, mà quấn khăn tắm đi ra khỏi phòng tắm.

Ánh đèn êm dịu không thể soi chiếu hết đồ đạc trong căn phòng, Tống Ngọc Trạch đang đứng quay lưng lại với cô, dọn sách vở. Ở góc tường có hai túi xách du lịch căng phồng biểu thị chủ nhân của nó sắp phải đi xa.

Triệu Hương Nông nghĩ lại mà sợ, cô suýt nữa đã lạc mất anh.

Cô chầm chậm bước đến phía sau anh.

Đầu tiên là áp mặt vào lưng anh, sau đó vòng tay ôm lấy thắt lưng anh, cuối cùng là dựa vào người anh.

"Tống Ngọc Trạch, chúng ta suýt nữa đã bỏ lỡ nhau rồi." Cô nói với anh.

Anh tiếp tục sắp xếp đống sách của mình.

"Tống Ngọc Trạch!" Cô đã quen nổi sùng với anh nên khi không nhận được hồi đáp của anh, cô lập tức giậm chân bình bịch.

Tống Ngọc Trạch gỡ tay cô ra, quay người lại, ánh mắt dạo một vòng trên người cô, nhíu mày: "Em không nhìn thấy quần áo anh chuẩn bị cho em sao?"

Triệu Hương Nông im re.

Giọng anh khẽ khàng: "Triệu Hương Nông, lò sưởi chỗ anh bị hỏng rồi, em mặc như vậy..."

Tống Ngọc Trạch nói đến đây thì dừng lại, liếc cô một cái rồi kéo cô quay lại phòng tắm. Vừa vào phòng tắm, anh liền cầm quần áo đã chuẩn bị cho cô ném lên người cô.

"Mặc vào đi!" Ngữ khí của anh mang theo ý trách mắng.

Quần áo từ trên người cô trượt xuống đất. Triệu Hương Nông không thèm quan tâm, cô giậm chân hừ khẽ: "Tống Ngọc Trạch, anh vẫn không hiểu à?"

Ánh mắt anh dừng lại trên đống quần áo dưới đất.

Đôi tay run run đặt trên chiếc khăn tắm trên người, chỉ cần cô khẽ kéo nhẹ một cái, trên mặt đất đã có thêm chiếc khăn tắm. Cô bỏ chiếc dép lê ra, chân trần bước trên đống quần áo, chỉ cần vươn tay ra phía trước là có thể chạm vào tay anh.

Cô cầm lấy tay anh, gỡ từng ngón tay đang nắm chặt lại. Đến khi bàn tay anh xòe ra, cô dẫn dắt tay anh chầm chậm đặt trên xương quai xanh của cô, rồi từ từ trượt xuống dưới.

Cuối cùng, dẫn tay anh đặt lên nơi đầy đặn của cô. Sợ còn chưa đủ, cô khẽ ấn tay anh vào ngực cô, thế là...

Cả khối mềm mại lập tức nằm trọn trong lòng bàn tay của anh.

Đợi mãi không thấy anh có phản ứng nào, cơ thể cô bắt đầu run rẩy, giọng cô nghe giống như sắp khóc đến nơi: "Tống Ngọc Trạch, đồ ngốc nhà anh, bây giờ anh vẫn không hiểu sao?"

Sự dũng cảm của cô dường như chỉ có thể làm đến bước này mà thôi.

Thế nhưng, đáp lại cô là...

Anh giẫy khỏi tay cô, tắt điện trong phòng tắm.

Trong ánh sáng tờ mờ, anh nhặt quần áo dưới đất lên nhét vào tay cô, giọng anh vô cùng lạnh lùng: "Mặc hay không thì tùy em."

Tiếng cửa phòng tắm đóng lại vang lên, tiếp sau đó là tiếng cửa phòng đóng lại, cuối cùng là tiếng chân vội vàng bước xuống bậc cầu thang.

Ôm chặt đống quần áo trên tay vào lòng, trong đầu Triệu Hương Nông vang lên giọng nói trách móc của Clara: Có lúc Tống giống như con lươn vậy.

Ngay lúc này, Triệu Hương Nông không khỏi nhớ đến vết răng trên cổ tay của Tống Ngọc Trạch. Có phải trong lòng Tống Ngọc Trạch cũng có một số 0 tồn tại vĩnh viễn hay không?

Nếu đúng là như vậy thì cô thật đáng thương.

Có lẽ, cô đến nơi này chính là một sai lầm nghiêm trọng.

Trong bóng tối, Triệu Hương Nông tìm kiếm bộ đồ nữ tu của mình. Mượn ánh sáng yếu ớt, cô mặc lại bộ y phục nữ tu. Khi cô đang mặc món cuối cùng thì cửa phòng tắm bỗng bật mở. Ngay tức khắc, ánh đèn trong phòng tắm sáng lên, soi tỏ bóng dáng Tống Ngọc Trạch đang đứng ở cửa phòng tắm.

Liếc Tống Ngọc Trạch một cái, Triệu Hương Nông cầm món đồ cô chưa kịp mặc đi ra khỏi phòng tắm, nhưng bị Tống Ngọc Trạch ngăn lại.

Khi ánh đèn trong phòng tắm lại bị tắt một lần nữa, Triệu Hương Nông bị ép ngồi trên kệ lavabo, đồ đạc trên đó bị Tống Ngọc Trạch gạt hết xuống đất. Khi cô muốn duỗi tay bật công tắc đèn thì tay cô đã không thể động đậy, một tay anh có thể dễ dàng khống chế hai tay cô, đồng thời ấn hai tay cô lên trên đầu, để chúng dính chặt trên tường.

Cùng lúc đó, tà váy dài của cô bị vén lên, chân cô bị tách ra. Cô không ngừng chửi rủa anh, những lời mắng chửi thậm tệ mà bình thường cô vẫn chỉ dám trốn vào nơi nào đó mắng cho mình nghe. Một loạt tiếng mắng mỏ cuối cùng biến thành tiếng kêu la: Đau...

Triệu Hương Nông thầm nghĩ có phải cô sắp chết rồi hay không, một nơi nào đó của cô như bị xé rách ra, cơn đau khiến nước mắt cô không ngừng rơi xuống.

Cùng lúc đó, thứ xỏ xuyên cơ thể cô vẫn không ngừng lớn mạnh, khiến cô không dám hít thở, thế nhưng...

Anh không cho cô cơ hội điều chỉnh lại nhịp thở, nơi nóng rực vùi trong cô đang thử rút ra khỏi cô.

"Xin... anh, đừng..." Cô bật khóc: "Đau... Tống... Tống Ngọc Trạch... đau quá..."

Chẳng phải người ta nói lần đầu tiên mới đau sao?

Anh thở hổn hển bên tai cô, giọng nói đứt quãng, trầm khàn, ẩn nhẫn đầy vẻ khó chịu: "Lần đầu tiên... lần đầu tiên sẽ đau, sau đó sẽ hết thôi."

Tên khốn này đang nói cái gì vậy? Vì sao tên khốn này vẫn còn động đậy cơ chứ? Tên khốn này có biết anh chỉ nhúc nhích một chút là cũng khiến cô đau đến chết đi sống lại không?

"Tống, Tống Ngọc Trạch, em xin... đừng, đừng... Xin anh để yên một lúc thôi, nhé? Tống Ngọc Trạch... anh vừa động... em liền đau. Cái gì cơ..." Giọng nói vừa rồi còn uất ức đáng thương bỗng nhiên trở nên cao vút: "Lần đầu tiên? Lần đầu tiên gì chứ..."

Chữ "chứ" vỡ vụn trong cơn đau khủng khiếp, cô nghênh đón cú đưa đẩy thứ hai của anh.

Lần đầu tiên của Triệu Hương Nông và Tống Ngọc Trạch không phải diễn ra ở trên chiếc giường kì quặc trong đêm tuyết nọ, mà xảy ra ở trong phòng tắm chật chội. Cô được đặt ngồi trên kệ lavabo nhỏ đến đáng thương, anh đi vào vô cùng thô bạo, dường như mỗi lần chuyển động đều đong đầy tâm trạng, giống như đang giận ai đó.

Lần đầu tiên của bọn họ không kéo dài quá lâu, chóng vánh, chẳng vui sướng hạnh phúc nhưng cũng khiến đối phương chết đi sống lại. Lúc anh bắn vào trong cô, cơ thể cô vẫn đang run rẩy không ngừng, sau đó cô nhận ra đã xảy ra chuyện gì.

Cô khóc trong im lặng, anh không nói một câu nào, chỉ lặng lẽ ôm cô, anh cũng không rút khỏi người cô. Cơn gió của tháng ba đang gõ lên ô cửa sổ, mùi hương nam nữ triền miên trong phòng khiến nơi này giống như vừa trải qua một mùa hoa đồ mi nở rộ.

Trong phòng tắm mờ tối, anh tắm cho cô. Động tác của anh dịu dàng cẩn thận. Khi anh bế cô ra khỏi bồn tắm, cô lại tặng cho anh một bạt tai giống như ở New Orleans.

Đêm nay được định trước là một đêm không ngủ. Trong căn nhà trọ chật chội, cô và anh nằm quay lưng lại với nhau trên một chiếc giường.

"Vì sao? Vì sao anh không nói rõ chuyện lần đó?" Cô hỏi anh.

"Em nói em sợ đau."

"..."

"Anh... không có kinh nghiệm, sợ làm em đau." Giọng nói buồn bực vang lên.

"Nói dối!"

"Đâu có!"

"Nhất định anh đang nói dối."

"Triệu Hương Nông à, em nên biết là đối với một người đàn ông 24 tuổi mà nói chuyện này chẳng có gì đáng để mang ra khoe khoang cả."

"Vì sao?"

"Vì sao cái gì?"

"Anh là xử..."

"Im miệng! Triệu Hương Nông!" Giọng nói anh đầy vẻ buồn bực: "Thực ra có một số người đàn ông cũng đang âm thầm chờ đợi giống như cánh phụ nữ."

Nghe thấy Tống Ngọc Trạch nói như vậy, trái tim Triệu Hương Nông cũng lập tức mềm đi. Trong lúc mơ hồ, cô bỗng nhớ lại lời mà Clara nói: "Trực giác nói cho tôi biết Tống nhất định là xử nam."

Sau đó niềm vui sướng dâng trào trong cô, xóa tan những buồn bực khi anh cư xử thô lỗ với cô ở trong phòng tắm. Cảm giác đó giống như lúc ở New Orleans, 500 dặm Anh đầu tiên của chiếc motor của anh đã ghi dấu ấn thuộc về cô, vĩnh viễn không phai mờ. Niềm vui sướng khiến cô không còn tâm trí để ý tới những chi tiết tưởng chừng rất bình thường nhưng nghĩ kỹ lại thì có chút kỳ lạ kia.

Sau đó, bọn họ cùng rơi vào sự trầm mặc.

Cảnh sắc bên ngoài ngoài cửa sổ vẫn nặng nề và ảm đạm như cũ.

"Ngủ rồi à?" Anh bỗng lên tiếng hỏi.

"Chưa!" Dường như anh vừa dứt lời thì cô trả lời ngay lập tức.

Và rồi, tay anh tìm đến tay cô dưới chiếc chăn. Những tiếng sột soạt vang lên, cô nằm thẳng lại, anh lập tức phủ người lên trên cô. Chẳng nói chẳng rằng, chỉ cúi đầu tìm kiếm bờ môi cô. Anh luồn tay vào áo cô, nhẹ nhàng phủ lên nơi mềm mại trước ngực cô, dịu dàng vần vò. Cô rất thích kiểu đụng chạm như này, cô ôm lấy thắt lưng anh để biểu đạt niềm thích thú của cô.

Chỉ mấy giây tiếp xúc cơ thể đã dẫn đến biến hóa rõ ràng, hai cơ thể đang dán chặt vào đối phương đều nhận ra điều đó.

Nhận ra anh định đi vào, cô lập tức khép chân lại theo phản xạ.

"Hửm?" Anh cọ mũi vào mũi cô, bày tỏ sự thắc mắc.

"Vẫn còn đau!" Cô nói lí nhí.

Cảnh tượng trong phòng tắm vẫn còn rõ như in, cảm giác cơ thể như bị xé rách kia giống như một cơn ác mộng, khiến cô vô thức làm động tác tự vệ.

"Anh... bây giờ... khó chịu." Anh nằm trên người cô, thở hổn hển, có vẻ đang rất khó chịu. Môi anh cọ sát bên tai cô, khẽ nói: "Nếu không thì... dùng tay trước. Ừm... làm bằng tay cho quen đã sau đó... mới đi vào, nhé?... có được không? Hửm?"

Chỉ thoáng chốc, trong đầu cô lập tức hiện lên cảnh tượng ở sòng bạc tại New Orleans. Cô nghe lén được cuộc trò chuyện của mấy bà cô giàu có kia, đại loại là muốn để đôi bàn tay đang nhảy múa trên phím đàn kia thắp lửa trên người bọn họ.

Khuôn mặt Triệu Hương Nông lập tức đỏ bừng, cô nhớ lại đôi bàn tay với những ngón tay trắng trẻo thon dài trên phím đàn, khiến tất cả mọi người phải mê mẩn.

- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Cảm thấy cần bổ túc một khóa truyện sắc, vét sạch vốn từ nghèo nàn mới xong được chương này đấy các chụy hiểu hông >_<

Bình luận

Truyện đang đọc