ĐOẠ TIÊN

Trời tối đen như mực, đưa tay không thấy được năm ngón. Trong không gian dường như duy nhất chỉ có tiếng mưa rơi mỏng manh mà đơn điệu. Bỗng nhiên, một loạt tiếng chân chộn rộn vọng lại, ánh lửa mờ nhạt truyền đến, cửa sắt địa lao phát ra tiếng cót két ghê người.

Hai tên cấm quân thân thể cao lớn mở cửa, cầm lấy cây đuốc quơ tay vài cái, chiếu lên một bóng người đen thui bất động phía trong, trông như đã chết rồi.

Một gã giơ tay áo bịt mũi: “Mẹ nó, thật thối… Ngươi nói xem kẻ này đã bao lâu ngay cả một con mèo, con chó cũng chẳng thèm đến nhìn. Hoàng Thượng hôm nay thế nào lại tâm huyết dâng trào, đột nhiên muốn thẩm phạm nhân?”

Kẻ kia nương ánh lửa sờ sờ bên hông, miệng trả lời: “Đừng có nói lung tung! Khiến người ta nghe được ngươi lấy Hoàng Thượng so cùng mèo chó, vài cái đầu ngươi cũng không đủ trảm… À, tìm được rồi!” Hắn đi lên trước, dùng chìa khóa mở ra ổ khóa bằng thiết liên ở mắt cá chân kẻ tù phạm, đạp hắn một cước: “Uy, nhanh đứng lên! Hôm nay phần mộ tổ tiên nhà ngươi được cúng tế, Hoàng Thượng muốn gặp ngươi. Như lão tử đây, đường đường dực lâm quân vào cung ba năm cũng chưa từng nhìn thấy Hoàng Thượng một lần, ngươi một cái kẻ tù phạm sống dở chết dở, cũng xứng diện nhan!”

Tên tù phạm kia bị đá trúng, thân thể hơi run rẩy, tựa hồ muốn từ mặt đất ngồi dậy, nhưng mà từ suy nghĩ biến thành hành động lại như lực bất tòng tâm.

Thủ vệ thấy hắn thật sự không động đậy, sợ một hơi không mang được người đến trước mặt để Hoàng thượng thẩm vấn, hắn trước tiên liền đi đời nhà ma, đành bấm bụng tiếp tay với đồng bạn, vừa kéo vừa tha mà đem hắn ra khỏi địa lao.

Phế điện tên là Thanh Diệu điện, kỳ thật cũng không phải hoang phế, chỉ là hơi lạnh lẽo chút. Nghe nói trước kia nơi này là chỗ Hoàng tử được tiên hoàng sủng ái ở, sau đó bởi vì Hoàng tử bạo bệnh chết non, cung điện liền để không. Dần dà nháo ra những lời đồn đãi ma quái linh tinh, lại càng không có người dám ở.

Về việc Thanh Diệu điện phía dưới có tòa địa lao, không mấy người biết được nội tình. Thủ vệ trông coi bị cấm tiết lộ, địa lao giam giữ duy nhất một tù phạm đến tột cùng là người nào, phạm tội gì, vì sao bị giam tại hoàng cung mà không giao cho hình bộ, mấy chuyện này bọn họ cũng không quan tâm. Người hầu trong đại nội, chỉ cần xuất công lĩnh lương đầy đủ là tốt rồi, tò mò sẽ dễ rơi đầu, đạo lý kia ở trong cung ngốc lâu ai cũng biết.

Cho nên, đêm khuya dông tố, Hoàng đế mang theo một đạo sĩ ngự giá đích thân tới Thanh Diệu điện, cũng chẳng gây động tĩnh gì lớn.

Ấn Huyên ngồi trên một chiếc ghế bành bằng đàn mộc ở nội điện, nhìn xuống bóng đen đang quỳ dưới kia, ba phần không giống người, bảy phần lại giống quỷ, nhịn không được nhíu nhíu mày.

Người nọ trong tù không khỏi quá mức thê thảm. Quần áo bẩn thỉu rách rưới, tóc tai rối bù không nói, y còn gầy đến mức xương cốt lộ ra, dáng quỳ rạp trên mặt đất lặng không tiếng động, so với cành cây khô ngày đông còn muốn tiều tụy hơn.

Ấn Huyên bảy phần chán ghét ba phần khinh thường mà nhìn thoáng qua, đưa ánh mắt dời đi, đáy lòng lại ẩn ẩn sinh ra tức giận: cho dù phạm tội nghịch thiên, trên danh nghĩa cũng là hoàng thân quốc thích, sao có thể đãi thành như thế! Lúc này giận tái mặt, đứng bên cạnh hỏi đạo sĩ: “Đây là người ngươi đã nói, có tài vì trẫm mà trừ tà tu chỉnh?”

Vi Nhất đạo trưởng vuốt cằm: “Nếu bần đạo không tính sai, đúng là người này.”

Ấn Huyên âm thanh lạnh lùng nói: “Hắn thoạt nhìn liền tính còn sống, nhưng cũng sắp chết không xa, làm thế nào giải được biên quan nguy nan?”

“Thiên ý như thế, đều có đạo lý.” Đạo sĩ tiến về phía trước, không sợ dơ bẩn mà đem người nọ nâng dậy, lòng bàn tay phải đặt tại tâm khẩu của hắn, thấp giọng tụng một tiếng: “Phúc sinh vô lượng thiên tôn” rồi đưa một luồng đạo gia chân nguyên nhu hòa vào trong cơ thể hắn, ở giữa kinh kỳ bát mạch chậm rãi vận hành một đại chu thiên.

Người nọ thở ra một hơi trọc khí thật dài, giống như từ trong cái chết hồi sinh, mấp máy môi, hồi lâu trong cổ họng phát ra thanh âm khô khốc khàn khàn: “… Tiểu đạo sĩ, ngươi tu chính là thiên tâm đ*o pháp?”

Tiểu đạo sĩ? Vi Nhất đạo trưởng chính mình không biết có sinh nhầm? Hơi ngẩn người, thiếu chút nữa đạo trưởng vươn tay ra sờ da mặt, không tự giác gật đầu nói: “Phải”

“Ta bình nhật không nhận ân huệ của người. Lần này nhận của người một phân, ngày sau nhất định trả lại ngươi thập phần.”

Lời này nói đầy vẻ kiêu căng, xem tình hình hiện tại, thậm chí lại buồn cười, nhưng đạo trưởng vẫn không thấy phật lòng.

Tuy rằng hắn đối với người này thân phận chân thật không hiểu rõ lắm, nhưng từ việc đối phương một câu liền vạch trần tu hành pháp quyết của mình, nói vậy cũng có thể là người trong đồng đạo.

Vô luận đạo tu phật tu, đều chú ý nhân quả hai chữ. Thi ân với người cũng tốt, thua thiệt nhân tình cũng tốt, đều là cùng người kết hạ nhân quả. Khó có thể kết thúc nhân quả báo ứng, thường thường sẽ trở thành tu hành trung kiếp. Bởi thế người tu hành phần lớn không nguyện ý quá thân thiết hay cùng người khác nhân quả dây dưa, trừ phi là tận lực lấy thân ứng kiếp.

Vi Nhất đạo trưởng thu hồi chân nguyên, chắp tay: “Đều không phải là bần đạo hữu ý thi ân với người, chính là được thiên ý chỉ dẫn, cần giúp đương kim Thánh Thượng tìm một vị có thể giải nguy cấp nơi biên quan.”

“Thiên ý?” Người nọ từ khuôn mặt lấm lem, lộ ra hai tròng mắt đen láy nhìn hắn “Vậy ngươi nói xem, như thế nào thiên ý?”

Đạo sĩ hơi nghiêm mặt nói: “Thiên ý, chính là đại đạo, là quy luật chuyển vận vạn vật, là khởi diệt luân hồi căn nguyên.”

“A!” Người nọ cười nhẹ nói, “Tiểu đạo sĩ, ta xem ngươi cũng là người tu hành đạt căn cơ. Thế nào lại cũng học những cái đó của phàm phu tục tử, vọng nghĩ thiên tâm, vậy tâm của ngươi ở đâu? Thiên ý là thiên ý, đại đạo là đại đạo, ngay từ khởi đầu đã nhập làm một! Đại đạo vô tâm vô ý, vạn vật tự nhiên mà sinh, tự nhiên mà có, tự nhiên quy về diệt, cái này liền là ‘Đạo pháp tự nhiên’; mà người tự xưng là vạn vật chi linh, nói cái gì trời xanh có đức hiếu sinh, thiên đạo mọi việc như thế, kỳ thật đây đều là nhân tâm tư thức vọng tưởng mà ra. Bởi thế trên đời cái gọi là thiên ý, chính là nhân ý!”

Vi Nhất đạo trưởng ngơ ngẩn, nhất thời không phản bác được, lộ ra thần sắc khổ tư, lẩm bẩm nói: “Thiên tâm thiên ý, đều là nhân tâm nhân ý? Ta đây tu hành lao lực tâm thần tưởng muốn thăm dò thiên ý, lại là nhân tâm nhân ý của ai…”

Người nọ quay đầu, ngửa lên lộ rõ cằm, hướng đến Ấn Huyên đang ngồi trên ghế cao, nói: “Tiểu hoàng đế, ngươi có phiền toái. Trên người của ngươi long khí mặc dù thịnh, giữa mày lại ẩn một hung thần huyết quang, nếu trễ phá giải, liền có tai hoạ can qua binh biến.”

Ấn Huyên giận dữ cười lại “Trẫm chỉ cần ra lệnh một tiếng, đầu của ngươi liền rơi xuống đất, ngươi không ngại lấy gương mà xem, chính mình giữa mày có hung thần huyết quang hay không!”

Người nọ khụ khụ mà cười hai tiếng, đối vói uy hiếp của hắn không để bụng: “Ta chỉ là cái túi da, chẳng mấy chốc mà chết, bất quá chỉ dư chút khẩu khí, ngươi muốn liền lấy đi.”

“Ngươi -” Ấn Huyên giận dữ, trong lòng vừa muốn trừng phạt cái tội phạm thượng của y, lại nhất thời không thể nghĩ ra trừng phạt như thế nào. Giết y? Không cần phải động thủ, y xem ra cũng chẳng sống được bao lâu; gia hình? Ngay cả cái chết y cũng không hề để tâm, gia hình có ý nghĩa gì; tru di cửu tộc? Chính mình cũng là cửu tộc của y… Cảm giác thịnh nộ lại càng tăng, chính là vì không thể nào xuống tay được.

“Bất quá, tính ra, hiện tại đầu ta rơi xuống đất, đối với ngươi cũng hoàn toàn không có chỗ tốt.” Người nọ chuyển giọng: “Không bằng chúng ta làm một giao dịch, ngươi phóng ta một con đường sống, ta liền vì ngươi giải hoạ binh biến can qua, như thế nào?”

Ấn Huyên khinh miệt mà hừ lạnh một tiếng, ngữ khí độc ác vô cùng: “Ngươi có cái gì tiết tháo, trẫm chẳng lẽ không biết? Nếu ngươi có cái bản lĩnh đó, phỏng là dùng nơi thanh lâu sở quán đi!”

Người nọ không để ý tới, quay lại đạo sĩ: “Trên người của ngươi có cỗ khí tà thi, cái gì vậy, cho ta nhìn một cái.”

Đạo sĩ từ trong lòng lấy ra một cái hộp sắt buộc chặt bằng dây thừng, mở ra đưa qua. Người nọ dùng ngón tay gầy như que củi run rẩy tiếp nhận, ngửi một chút, lại chụp lên nắp hộp ném trở về, “Binh sát cương thi. Luyện thi thủ pháp coi như thuần thục, dùng chính là Cửu U lão quỷ nhất mạch tâm pháp, tám phần là thủ pháp đồ tử đồ tôn của hắn.”

Đạo sĩ thấy hắn không sai một chữ, kiềm chế đáy lòng kinh dị, có chút cung kính hỏi: “Người này thao túng binh sát cương thi, công thành hạ Trình hướng quan, bước tiếp theo sợ sẽ là Chấn sơn quan, tiên sinh có thể có kế sách ứng đối gì không?”

Gió đêm mang theo hơi lạnh từ ngoài điện thổi vào, người nọ lôi kéo áo rách quần manh, run rẩy đứng lên, giọng nói đạm mạc cùng bộ dáng chật vật hoàn toàn không hợp “Ta xem ngươi tu vi không cạn, chẳng lẽ không có kế sách ứng đối?”

Đạo sĩ hơi lắc đầu: “Cũng không phải là bần đạo không muốn ra tay, thiên… thiên ý không thể trái.”

“Như thế nào còn không tỉnh?!” Người nọ giận dữ nói, “Ngươi cứ nói liên miệng thiên ý, thiên ý. Thiên ý khiến ngươi tìm ta, ngươi tìm được rồi, chuyện nhân quả này liền có phần của ngươi, chân đều đã chen vào, còn muốn lâm trận rút lui? Yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi xuất không công, sẽ cho ngươi chỗ tốt.”

Đạo sĩ bị hắn chỉnh đến không biết phải nói lại cái gì, đành phải thưa: “Có lẽ nhờ tiên sinh trợ lực, bần đạo tiếp một đoạn mệnh trung nhân quả.” Sau đó hắn buộc chặt hộp sắt cất kỹ, đoạn nói tiếp: “Bần đạo dự định, trên tường thành Chấn sơn quan, bố trí một cái Bắc Đẩu hướng sát phá tà trận, mắt trận liền dùng thất trương thiên xu ngũ lôi chú, cuối trận dùng dương khí lục vật áp trận, trung ương tế một yêu đao từng chém qua chín mươi chín hung phạm nổi danh, tiên sinh thấy thế nào?”

Người nọ khẽ gật đầu “Có thể. Bất quá thiên xu ngũ lôi chú uy lực ta ngại hơi yếu, tốt nhất dùng cửu thiên ứng nguyên sấm phổ hóa chú.”

“Cửu thiên ứng nguyên…” Đạo sĩ hơi lộ ra nét mặt cổ quái, thanh âm cũng tựa hồ thay đổi “Tiên sinh lại cùng bần đạo nói giỡn sao? Cái chú văn này là của thần tiên, chỉ nghe nói được ghi trong thiên thư, nhân gian ai người có thể vẽ?”

Người nọ một bàn tay kéo vạt áo cuộn lại – nếu trên người y quần áo rách bươm còn nhìn ra được vạt áo – một tay khác ngón trỏ vươn ra, đầu móng tay đầy đất bẩn đen bởi vì nhiều năm chưa được chăm sóc, móng tay dường như quyện lại thành vòng, “Ta chỉ vẽ một lần, ngươi xem cẩn thận.”

Móng tay bẩn hề hề, ở trên sàn nhà đầy bụi, tinh điểm vẽ xuống. Nét thẳng, nét cong, dường như tiện tay vẽ bậy bạ lộn xộn. Đạo sĩ nghẹn họng nhìn trân trối vào từng đạo trần ấn, chỉ cảm thấy trong đầu oành một tiếng nổ, dường như vô số bạch quang đột nhiên phóng ra, nhất thời thất hồn lạc phách, hoa mắt thần mê.

Thần thức của hắn cơ hồ ngay tại thời khắc đó chìm sâu vào tâm đ*o, theo từng nét vẽ, lấy tốc độ nhanh nhất tiến hành thôi diễn. Trận pháp này kẻ phạm nhân sắp chết kia, mỗi một nét hoạ ẩn chứa bao hàm uy lực thật lớn, giống như tinh thần tùy thời bốn mùa thay đổi liên tục. Xung quanh vạn vật trước mắt đạo sĩ như dừng lại, hắn phải cực lực vận dụng tài năng đến tận cùng để theo kịp tốc độ của đối phương.

Ngay lúc đầu óc đạo sĩ sắp sửa không thể dung nạp nổi nữa, người nọ vừa vặn dừng nét vẽ cuối cùng.

Đạo sĩ thân thể chấn động mạnh, thở phào một cái thật dài, cả đầu lẫn người toát mồ hôi lạnh, kích động nghĩ mà sợ tràn ngập tâm thần.

Ấn Huyên có chút mạc danh kỳ diệu. Dưới mắt nhìn của hắn xem ra, hai người này nằm dài trên sàn nhà, một kẻ lấy móng tay vẽ chữ như gà bới, một kẻ cư nhiên nhìn đến thất thần, thật sự buồn cười.

“Ngươi ngộ tính kém chút, bất quá tư chất cũng tạm.” Người nọ xoi mói mà gật gật đầu, quay về hướng Ấn Huyên nói: “Tiểu hoàng đế, đừng quên gọi ngự y cứu ta, bảo bọn họ trước dùng mai hoa châm bảo trụ tâm mạch, nếu không sẽ không kịp đợi dược lực phát tán.”

Đạo sĩ ngốc lăng mà đắm chìm trong đạo tâm, sau một hồi rốt cục phục hồi lại tinh thần, quay đầu liền bái: “Đạo gia sơ học bái kiến chân nhân, mong chân nhân vui lòng chỉ giáo!”

Gọi hai tiếng, khối đen sì sì trên sàn nhà kia vẫn lặng im không có chút nào phản ứng. Hắn nhịn không được vươn tay ra sờ, phát hiện người nọ đã đương trường ngất đi.

Bình luận

Truyện đang đọc