ĐOẠ TIÊN

Cuối thu mưa to ước chừng suốt nửa tháng, mới hơi tạm ngừng.

Ấn Huyên suốt nửa tháng ở nội sở phê tấu chương nhiều gấp ba lần thường ngày. Vả lại mười phần thì hết bảy tám chuyện không tốt: Núi lở, đường sụt, vỡ đê; nạn châu chấu phá hoại mùa màng; Sưởng châu, Húc châu nổi lên mã tặc, tập kích quan đạo, giết quan phủ đoạt lương thực; mà ngay cả dưới chân thiên tử, ngoại ô Lạc Lăng, cũng bởi vì núi rung đất lở, toàn bộ một thôn trang bị chôn vùi dưới đất đá.

Việc đau đầu nối tiếp nhau, giống như cùng với trận mưa dầm này không chỉ làm cơn lạnh cuối thu càng thêm tai hại, mà còn khiến Chủ quốc gặp đại nạn hiếm có.

“Thời buổi rối loạn a!” Ấn Huyên lo lắng mà thở dài, bưng chén sứ thanh hoa từ trên án lên, chạm đến bên môi mới phát hiện nước trà đã lạnh.

Tiểu thái giám thị hầu mới giật mình tỉnh lại, thấy thế đầy mặt kinh hoảng quỳ sụp xuống đất thỉnh tội.

“Miễn” Ấn Huyên chẳng còn ý cùng hắn so đo, nhíu mày phất phất tay, “Đi đổi chén trà nóng. Người cũng đổi đi.”

Đuổi tiểu thái giám đi, hắn gác lại bút son, ngửa ra phía sau, tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần.

Trong đống tin tức kia, chỉ có mấy phong đến từ bắc cương, do đích thân Ưng Tiếu thống lĩnh mật tấu có thể làm hắn hơi khoan hoài.

Theo Diêu Ứng Tuyền bẩm báo, Vi Nhất đạo trưởng dẫn theo bảy tên đệ tử, tại tường thành Chấn sơn quan bên ngoài dùng hồng tiêu vẽ một cái trận đồ thật lớn. Tường thành chính là dùng hoa cương điều thạch trộn hỗn hợp với vôi xây nên, kiên cố như sắt. Cho dù là cao thủ mang tuyệt kĩ nội ngoại công, cũng khó dùng kình lực đánh bể. Vậy mà đạo sĩ kia nhẹ nhàng phất ống tay áo một cái, lại đem một thanh yêu đao dài ba thước cắm ngập vào tường thành, sát đến tận cán.

Tiếp nửa tháng sau đó, ngoài Chấn sơn quan quả nhiên gió êm sóng lặng. Theo trinh sát phái ra ngầm tìm hiểu, những cương thi quái vật công hãm Trình hướng quan đàn đàn tập kết cách xa ngoài trăm dặm, do dự không dám đi tới. Chỉ đáng thương hai thôn xá gần đó, trong mấy ngày ngắn ngủi liền biến thành phế tích đất đai khô cằn không một ngọn cỏ.

Vi Nhất đạo trưởng lại dùng hạc truyền thư, nói rằng trận này có thể dẫn Bắc Đẩu lực chấn âm tà, lại chỉ là phương pháp trị phần ngọn. Nếu muốn trị tận gốc, chi bằng tìm ra kẻ độc thủ sau màn chế tạo ra binh sát cương thi mà giết đi thì tai hoạ mới phá được. Hắn vẫn chưa tìm ra, không dám hồi kinh phục mệnh, bởi thế ở lại bắc cương tiếp tục truy xét. Cuối cùng còn không quên dặn dò, vị kia trong địa lao là cao nhân thiên mệnh, chính là mấu chốt phá giải mối nguy ở biên quan, Thánh Thượng nếu như có nghi ngờ không ngại thử thách nhiều hơn vân vân.

Ấn Huyên nhìn thư, thầm nghĩ cũng không biết Ấn Vân Mặc hứa cho đạo sĩ kia cái gì tốt, một tuồng kịch diễn đến trôi chảy, nếu không phải biên thuỳ cần dùng gấp, không thể hung hăng trị hắn cái tội khi quân phạm thượng.

Ý niệm vừa động, hắn truyền Tử Y vệ trông coi Thanh Diệu điện hỏi: “Người nọ có dị động gì không?”

Tử Y vệ bẩm: “Hồi Hoàng Thượng, không có dị động. Người nọ thành thật ở tại trong điện, tuyệt không ra ngoài. Chỉ là hướng thái y bảo muốn một cái bếp lò cùng thanh đồng đỉnh, thường xuyên ở cạnh hồ trong viện câu cá tôm, nấu cái ăn.”

“Ăn mười mấy năm cơm tù, đói đến mụ đầu rồi sao! Quan sát hắn nhất cử nhất động, đừng cho y có cơ hội liên lạc với bất luận kẻ nào.”

“Tuân chỉ.”

Ấn Huyên phất tay cho hắn trở về.

Ra khỏi ngự thư phòng đi dạo đã thấy hoàng hôn rủ bóng, thốt nhiên tứ chi toàn thân trở nên bải hoải, Thiên tử trẻ tuổi lười biếng duỗi thắt lưng, lệnh nội thị truyền chuẩn bị cơm. Bản thân thì đi vào hoa viên sau điện, lững thững dọc theo hành lang gấp khúc cây cỏ xanh um.

Mới đi non nửa canh giờ, bỗng nhiên nghe thấy phía sau hòn giả sơn cách đó không xa có tiếng người chít chít nói nhỏ.

“Làm thế nào mà tìm cả ngày đều không được…”

“Nếu không tìm ra, làm sao về phục bẩm với nương nương?”

“Ta nào dám trở về nha! Nương nương không chừng lột da ta! Nha nha…”

“Ta đây sẽ giúp ngươi tìm xem… Ai nha Ký nô tỷ, ngươi liền đừng khóc, khóc đến ta đây tâm đều luống cuống!”

“Ta sợ thật tìm không ra… Lần trước Vinh tần mất miêu miêu cũng không tìm ra. Còn có, lần trước Xuân Hoa cung mất mấy con tiểu cẩu. Trong nội cung miêu cẩu mất tích không dưới bảy tám con, đều nghe nói không tìm được. Nương nương hôm qua mới nói ngọc sư tử của nàng quý giá, không thể so sánh với đám miêu cẩu hoang đó. Lời này còn chưa lâu, nó liền biến mất. Ngươi nói ta tìm không ra, nào còn dám trở về, tính trực tiếp nhảy hồ, ít nhất chết cũng còn đồ trang sức sạch sẽ…”

“Phi! phi! Ký nô tỷ, ngươi thế nào lại tìm chết! Đây không phải là mới nửa ngày thôi sao, biết đâu nó chạy chỗ nào bắt chuột đi. Chúng ta lại tìm tiếp, nhất định có thể tìm ra!”

“Ngươi liền dỗ ta, miêu miêu của nương nương quý giá, cá còn không thèm ăn, lại đi ăn chuột sao? Không nghe người ta nói, nửa đêm nghe được tiếng miêu cẩu kêu gào đến thảm thiết, ban ngày lại một con cũng không thấy, chẳng phải là yêu quái nháo a! Nói không chừng, những đám miêu cẩu biến mất đó đều thành tinh… Ngọc sư tử của nương nương cũng thành tinh, ta là đi nơi nào tìm đây! Nha nha…”

Ấn Huyên dừng bước lại, kêu một tiếng: “Ngụy Cát Tường.”

Ti lễ thái giám vẫn theo phía sau vội vàng chạy tới, “Hoàng thượng có chuyện gì cần phân phó?”

“Gần đây trong cung mất không ít miêu cẩu?”

“Ít ngày trước nô tài quả thật có nghe cung nhân báo lên, nói là sủng vật của các quý nhân biến mất, nô tài cảm thấy cái này việc vặt không đáng phiền nhiễu Hoàng Thượng, nên cũng không bẩm báo đúng lúc.”

“Mất một hai con không đủ quái lạ, liên tiếp biến mất bảy tám con, ngươi cảm thấy bình thường sao? Đi điều tra xem đây là có chuyện gì, ai lớn mật như thế, liền trong cung miêu cẩu cũng dám trộm. Mặt khác, đem hai người sau giả sơn kia phạt đi Hoán y cục, cung nữ gặp riêng thái giám, không ra thể thống gì!”

“Nô tài đi làm ngay”

Ấn Huyên không còn hưng trí tản bộ, xoay người đang định hồi điện dùng bữa, bỗng dưng ngừng chân, lộ ra thần sắc cổ quái: “Này từ lúc bắt đầu biến mất… sẽ không… thịt cẩu cũng được đi, chẳng lẽ thịt miêu cũng có thể ăn sao?”

Tùy thị thái giám không nghe được thanh âm nói nhỏ, đang do dự muốn hỏi thánh ý, lại nghe hoàng đế phất tay áo bảo: “Đi Thanh Diệu điện!”

Mới vừa bước vào cửa điện, một cỗ khói lửa khí vị xông vào mũi. Ấn Huyên chỉ cảm thấy một mùi thơm nồng đậm lan toả trong không trung lẫn trong mùi đất, làm người ta bụng đói kêu vang. Ngửi thêm lại có chút nói không nên lời, ý lạnh thấu xương, giống như hít vào sương khí ngày đông giá rét.

Hắn khẽ nhíu mày, cất bước đi ra hậu viện, quả nhiên thấy một bóng người khoác trường bào nguyệt sắc đưa lưng về phía hắn, hết sức chuyên chú mà ngồi xổm trước một viên đỉnh ba chân, châm thêm củi lửa, ôm trong tay phải là một con đại bạch miêu trắng tuyết.

Ấn Huyên liếc mắt một cái liền nhận ra, cái kia chính là bạch miêu béo ú của Tuệ phi nuôi dưỡng kêu là tuyết ngọc sư tử, lúc này quát: “Ngươi đang làm gì đó?”

Người nọ như là giật mình kinh hãi, mãnh liệt quay đầu lại.

Miêu miêu cũng hoảng hồn, nhảy từ trong ngực hắn ra, trốn vào sau một gốc cây ngô đồng gần đó.

“Nguyên lai là Hoàng Thượng, làm ta giật cả mình.” Ấn Vân Mặc thấy rõ người tới, nhất thời thay một bộ mặt tươi cười, cũng không đứng dậy, vẫn ngồi xổm nói rằng: “Tới đúng lúc, ta mới vừa nấu được một nồi canh. Trời đã muốn bắt đầu vào mùa đông, đúng là thời tiết khó chịu, thang này làm khí lưu thông máu, bổ âm tráng dương, cùng kiêm trừ phong thấp, dược thiện khó tìm. Hoàng Thượng có muốn uống một chén không?”

Ấn Huyên suy tư nhìn y, cảm thấy nửa tháng không thấy, y có vài phần tươi tốt. Rốt cục người không còn dạng giống giấy bồi xương khô, miễn cưỡng có thể nhìn vào mắt. Đáng tiếc tâm tính hành xử lại y như thiếu niên, một bộ dạng tùy ý hoang đường, dường như mười lăm năm trôi qua vẫn chẳng có gì thay đổi.

“Trong thang này ngươi nấu chính là cái gì?” Hoàng đế âm trầm mà không có hảo ý hỏi.

“Canh thịt và xương.” Ấn Vân Mặc thần bí hề hề mà nói.

“Thịt gì?”

“Thịt rồng”

Ấn Huyên ngơ ngẩn.

Ấn Vân Mặc cười to: “Nói đùa mà thôi, Hoàng Thượng tưởng thật?” Hắn dùng thìa khuấy nhẹ vào trong đỉnh, mò ra một mẩu thịt rắn trắng noãn còn cả da, “Dân gian tôn xưng xà như tiểu long. Nghe nói càng là độc xà, lại càng bổ dưỡng, dược hiệu cũng càng tốt. Đây là sáng nay ta mới vừa chộp được trong đám cây cối, cực kỳ may mắn. Sách ghi ‘độc xà, dài ba tấc, đầu to như cái nêm’, chính là nói là con Hổ mang này. Ta tại địa lao đợi đến lâu lắm, phong thấp tận xương, liền bắt nó để trừ phong thông lạc, giảm đau giải độc nha. Nếu không chỉ sợ là vừa đến tuổi nhi lập (*) liền bước đi không nổi.”

[(*): 3x tuổi]

Ấn Huyên mặt trầm như nước: “Nghe khẩu khí này của ngươi, như là oán giận hoàng tổ phụ lúc trước không nên tù phạt với ngươi?”

“Không phải vậy” Ấn Vân Mặc dùng ngón trỏ gõ gõ đầu gối, “Luận sự mà thôi.”

Ấn Huyên hừ lạnh một tiếng, “Thang này của ngươi, ngoại trừ nấu xà, chỉ sợ là còn cả miêu cẩu đi?”

Ấn Vân Mặc lắc đầu nói: “Thịt chó tính nhiệt, ngày đông giá rét ăn lại không tốt. Lại nói, hiện giờ ta hư không chịu bổ, không ăn được những đồ như vậy. Về phần thịt miêu lại càng khó ăn. Bất quá, miêu mặc dù thịt ăn không ngon, nhưng đã có vài phần linh tính. Ngươi xem bạch miêu kia, sớm đánh hơi được hương khí, cũng không biết từ chỗ nào chui vào, giống như chờ để được ăn thịt xà. Đúng là một kẻ hảo ăn uống, khó trách ăn đến béo ú như vậy.”

Y nói xong cầm miếng thịt xà, hướng về phía sau cây ném qua. Bạch miêu lập tức lao tới đón, đáng tiếc thân thế béo ú vụng về không có nhanh nhẹn, miếng thịt xà rơi xuống đất. Nó cũng không chê, dùng chân trước đè lên rồi đứng gặm. Ấn Huyên nhìn cũng thấy được miêu miêu này thật sự là rất béo, vậy mà Tuệ phi còn đau lòng nó lông dài thịt thiếu, một ngày cho ăn năm sáu lần.

Bất quá, nói đến thích ăn uống ngon, người trước mặt này so với miêu miêu kia cũng không sai biệt lắm, đều là kẻ miệng tinh lưỡi điêu. Chỉ duy nhất một điểm bất đồng, đại khái chính là y ăn thế nào cũng không béo.

Hắn có chút thất thần, thình lình một bát thang đưa tới trước mắt, mùi thơm ngào ngạt xộc vào mặt.

“Thừa dịp còn đang nóng, uống một chút đi.”

Ấn Huyên theo bản năng mà lui về phía sau một bước “Miễn.”

Ấn Vân Mặc mỉm cười, xoay tay lại đem thang uống đến không chừa một giọt nước, lại lấy một cái bát mới, múc một ít đưa qua đi: “Cái này Hoàng Thượng yên tâm chưa?”

Khí trời nhiệt hương kích thích dạ dày trống rỗng của Ấn Huyên, hắn chần chờ một chút, hỏi: “Thật sự là xà thang?”

“Đương nhiên. Thang này tên là ‘Quần long hữu thủ’.”

[Quần long hữu thủ: đám rồng có 1 con làm “đại ca”]

“Quần long? Không phải là chỉ có một con độc xà thôi sao?”

“Cái con đó là ‘Thủ’, ‘Quần long’ là cái này.” Ấn Vân Mặc dùng thìa khuấy khuấy nơi đáy đỉnh, mò ra vài vật xám xám trắng trắng to cỡ ngón út còn sót lại.

Ấn Huyên chăm chú nhìn lại, thì ra là xác mấy con giun to tướng nấu đến mềm nhũn, nhất thời nhớ lại mình vừa rồi hít đầy bụng tiên hương trung thổ, mùi tanh từ đâu mà đến, lục phủ ngũ tạng một trận cuồn cuộn, suýt nữa phun tại đương trường.

“Con giun có tên là địa long, dùng làm thuốc có công hiệu can thông lạc, khư phong giải độc, trong nhiều sách thuốc đều có ghi chép. Thang này nếu lấy dược luận, tiểu long là quân dược, địa long liền là tá chi thần dược, chính là đúng ý lão thái y cả ngày lải nhải ‘Quân thần tá sử’. Hoàng Thượng không tin ta, chẳng lẽ còn không tin cả thái y?”

Ấn Huyên dùng tay che miệng, liên tục xua tay: “Thuốc này nếu thần diệu như thế, ngươi vẫn là lưu bản thân tự uống đi!” Nói xong thở hổn hển, vẫy tay bảo tiểu thái giám phía sau ôm lấy bạch miêu, không nói hai lời liền khởi giá hồi cung.

Ấn Vân Mặc giơ thìa phía sau lưng hắn gọi: “Hoàng Thượng liền muốn đi sao? Cả một nồi thang to như vậy, một người làm sao uống cho hết… Ta xem hai vị Tiểu ca phía trước viện vất vả, nếu không ta cũng cho bọn họ uống?”

Hoàng đế cũng không quay đầu lại mà quơ quơ tay áo, cũng không biết là chuẩn hay là không chuẩn. Ấn Vân Mặc coi như hắn ân chuẩn, hưng trí bừng bừng mà rót hai chén, đoạn đến cửa đại điện, đối hai vị vệ sĩ tả hữu mặc giáp chấp binh đang đứng trang nghiêm mà nói rằng: “Nhị vị tướng quân, Hoàng Thượng thấy các ngươi công vụ vất vả, đặc biệt ban thưởng một chén xà thang, mau thừa dịp còn nóng uống đi.”

Đang làm nhiệm vụ chính là hai tên Tử Y vệ giáo úy. Cùng giới thủ cấm cung Dực Lâm vệ lại không giống nhau. Tử Y vệ là thân vệ mang theo bên người, chuyên trách chưởng chấp ngự đao, bảo vệ thánh thượng. Thường được chọn lựa từ quan lại đệ tử, võ nghệ cao cường, dung mạo đoan chính thanh nhã. Sau này cũng thu thêm những binh sĩ dũng mãnh, nhanh nhẹn, chính trực từ dân gian.

Tử Y giáo úy Tạ Dự cùng Tả Cảnh Niên liếc nhìn, trao ý tứ thương thảo bằng mắt. Bọn họ trông coi cửa điện, không rõ tình huống phía trong nội đình. Chỉ nghe Ấn Vân Mặc cao giọng hỏi, lại không nghe thấy tiếng Thiên tử trả lời, ngự giá lại rời đi vội vàng, không thể kiểm chứng được liệu bát xà thang lai lịch không rõ ràng này có phải thật là thánh mệnh ban tặng hay không, nhất thời phải trái đều khó.

Ấn Vân Mặc khí định thần nhàn mà bưng khay chờ đợi, Tả Cảnh Niên thầm nghĩ: nếu thật sự là thánh thượng ban thưởng, không uống là tử tội; nếu là người này đùa giỡn, uống chắc cũng không sao. Chẳng lẽ hắn hạ độc không thành còn dám giáp mặt?

Ý nghĩ vừa nảy ra, hắn liền vươn tay ra lấy chén gần nhất trên khay, không ngờ ngón tay vừa chạm được đến cạnh bát, lại bị đồng nghiệp đoạt trước.

Nguyên lai Tạ Dự cũng luôn luôn quan sát tính toán. Hai chén nhiệt thang này, mặc dù đồng dạng tiên hương xông vào mũi, làm cho người ta thèm nhỏ dãi, nhưng hắn tinh mắt phát hiện, trong một chén trên mặt nổi chút mảnh vỡ màu đỏ sậm, sắc trời mờ tối không thấy rõ lắm, mơ hồ là vật linh tinh gì đấy bay vào. Tâm hắn đảo nhanh quay ngược trở lại, đoạt lấy bát thang sạch sẽ của Tả Cảnh Niên, một hơi uống cạn.

Tả Cảnh Niên hơi giật mình, lập tức hiểu rõ nhìn hắn một cái, bưng lên bát thang có bọt nhẹ, mặt không đổi sắc mà uống một hơi cạn sạch.

Ấn Vân Mặc khóe miệng xẹt qua một tia cười không rõ ràng, thu hồi bát không, nói: “Xin hỏi nhị vị tướng quân, tư vị thế nào?”

Tạ Dự chắt chắt lưỡi, hồi vị nói: “Tiên mỹ vô cùng. Người ta nói ‘Gió thu bắt đầu nổi, rắn kia liền béo tròn’, quả nhiên có đạo lý.”

Tả Cảnh Niên ngậm miệng không đáp, chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt lưu trôi qua cổ họng xuống, bỗng nhiên trong bụng tràn ngập lạnh lẽo, rồi từ lạnh lẽo lại phát ra một hơi nóng như lửa cháy. Thoạt nóng thoạt lạnh, giống như nuốt băng nuốt than. Trong cơ thể hai cỗ nhiệt băng đụng độ, hắn lập tức vận công điều khí, cố nén khó chịu trong bụng, trên trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

Tạ Dự liếc hắn cười như không cười, “Cảnh Niên huynh đệ, ngươi cảm thấy thế nào?”

Tả Cảnh Niên thản nhiên nói: “Không tồi.”

“Mỗi kẻ mỗi khác, âu cũng là cơ duyên…” Ấn Vân Mặc bỗng nhiên cao giọng cười to, quay người đi vào trong điện.

Hai tên Tử Y giáo úy tiếp tục canh gác cửa điện. Tạ Dự sau khi uống bát canh nóng, cả người ấm áp thoải mái; Tả Cảnh Niên lại hàm răng cắn chặt, mồ hôi lạnh toát ra, trong bụng đau đớn cuộn trào, cơ hồ đứng không vững.

May mà rất nhanh đã đến thời gian giao ca. Sau khi chuyển giao hoàn tất, hắn nhanh chóng trở về khu doanh vệ nghỉ ngơi. Hắn khó nhọc tiến vào một gian phòng không người trên hành lang, vội vàng mở then cửa, cước bộ lảo đảo mà ngã xuống giường. Hắn lập tức ngồi xuống vận công, định mang xà thang trong bụng bức ra ngoài. Nào ngờ nội lực vận hành hết một chu thiên vẫn không phản ứng chút nào, bát thang kia giống như đã dung nhập huyết mạch cốt tủy, căn bản không có cách nào nhổ ra.

Cả người hắn giống như bị băng hỏa giao tranh. Lạnh giá như khi người áo rách quần manh ở giữa băng thiên tuyết địa, lại nóng bỏng như khi nằm trên đống than, hắn thống khổ mà run rẩy, gắt gao cắn răng nén tiếng kêu rên, miệng tràn ngập vị như rỉ sắt.

Lại tiếp một trận nóng lạnh luân phiên, Tả Cảnh Niên kinh ngạc phát giác cả người hắn, dưới lớp da hình như có dị vật đang chạy, đau nhức không chịu nổi. Hắn nhanh nhẹn thoát quần áo trên người, hoảng sợ thấy một cục sưng lên cao cao, to bằng nắm tay trẻ con đang từ dưới da ngực di chuyển. Màu dưới da đen sẫm, trông như ung nhọt, rồi lại như vật còn sống, hình dạng biến hóa bất định, đập vào mắt khiến người sinh hãi hùng.

Dưới sự khiếp sợ, hắn quả quyết rút ra một con dao găm sắc nhọn muốn xẻ thịt lấy vật. Lại thấy dưới da một trận mấp máy, giống như vô số con kiến đỏ sậm chạy đuổi theo ung nhọt kia, từ vai trái dời dần về phía sau lưng.

Hắn nhịn đau đứng lên, vọt tới giá rửa mặt bên cạnh, quay đầu nhìn vào gương đồng ra phía sau lưng.

Phía trên thắt lưng hắn có vết thương cũ, đã lành sẹo, trên mặt mấp mô trũng xuống như là từng bị mũi đao khoét đi một khối da thịt. Ung nhọt kia, giống như bị đàn kiến truy đuổi, chạy dần dồn đến miệng vết thương.

Một cảm giác đau mãnh liệt xông tới. Bên tai hắn nghe tiếng vết thương như rách ra, máu đen phun đầy lên tường và dưới đất. Trong không khí thoáng chốc tràn ngập mùi tanh hôi.

Tả Cảnh Niên chậm rãi xụi lơ, cả người quang loã, nằm lạnh như băng trên mặt đất, sức cùng lực kiệt mà thở hổn hển.

Cảm giác khó chịu trong cơ thể chợt biến mất. Vết thương cũ phía sau lưng mặc dù đau đớn, kinh mạch nội lực vận hành lại thông suốt không bị ngăn trở. Hắn biết chính mình đây là nhân họa đắc phúc.

Ba năm trước đây, phía sau lưng hắn từng trúng một mũi tên kịch độc, may gặp được một lang trung tha phương cứu giúp. Người tuy rằng may mắn thoát ra khỏi quỷ môn quan, dư độc lại hóa thành ẩn thương lưu lại trong cơ thể khó có thể trừ tận gốc, khiến võ công cũng mất hết bảy tám phần.

Hiện giờ độc tích trong cơ thể nhờ phương thức không tưởng này tống xuất ra, hắn không biết liệu đó là bởi dược lực của bát canh xà nhục cổ quái kia, hay là nhờ người vẫn bị giam lỏng tại Thanh Diệu điện kia tận lực giúp đỡ?

Nếu là cái sau, người nọ cùng hắn vốn không quen biết, sao lại phải thi ân với hắn?

Suy nghĩ một lúc lâu vẫn không giải thích được, hắn kiềm chế nén xuống đầy bụng khả nghi, đứng dậy tẩy trừ miệng vết thương, tìm kim sang dược bôi vào, dùng lụa trắng băng lại cẩn thận. Hắn mặc quần áo rồi mở cửa gọi cung phó tiến vào quét tước.

Khi đứng dậy, hắn bỗng nhiên phát hiện, trong máu đen trên mặt đất có một khối vật cứng to bằng đầu ngón tay, dường như tản ra hàn khí nhè nhẹ. Tò mò, hắn đem khối giống cục đá màu đen đó nhặt lên, rửa sạch sẽ rồi dùng khăn mặt bao lại, bỏ vào trong ngực.

Trở lại phòng của mình, Tả Cảnh Niên lại ngồi trên giường điều tức nửa canh giờ. Cảm giác công lực đã cơ bản khôi phục như lúc ban đầu, hắn để nguyên quần áo nằm xuống, chậm rãi nhắm mắt; quyết định ngày mai tìm một cơ hội, hướng kẻ tù nhân trong Thanh Diệu điện kia hỏi rõ ràng, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì.

Bình luận

Truyện đang đọc