ĐOẠ TIÊN

Tam giới thiên thượng, Ngọc Thanh tiên cảnh, giữa trời là Tử Vi tinh cung, là nơi ở của Trung thiên Bắc cực Tử Vi Đại Đế.

Tử Vi Đại Đế pháp danh “Thiên phủ Chí tôn”, đạo xưng “Ngọc đấu Huyền tôn”, lại xưng “Vạn tinh giáo chủ, Vô cực Nguyên hoàng”, địa vị ngang với Nguyên Thủy, Linh Bảo, là một trong ba vị thiên tôn dưới Ngọc Hoàng đại đế. Hắn chấp chưởng thiên kinh địa vĩ, thống ngự Tam giới tinh thần, sơn xuyên chư thần, bốn mùa thời tiết, là tông chủ của hết thảy hiện tượng trên trời.

Giờ phút này, hắn đang đứng trên đỉnh Tử vi tiên sơn, chờ đợi thủ hạ, một Kim tiên cũng là đồ nhi nhỏ nhất của hắn tiến đến yết kiến.

Lâm Ương mặc một đạo bào trắng thuần, tóc đen xoã tung, chân trần đạp tam sắc lưu hà mà đến trước mặt Tử Vi Đại Đế mỉm cười hành lễ: “Sư phụ, ngài triệu kiến ta?”

Lúc có người ngoài ở đây, y cũng tuân theo mà gọi hắn là “Đế quân”. Những lúc riêng tư, y lại như trước khi thành tiên, chẳng quy củ gì mà “Sư phụ, Sư phụ” một trận gọi loạn lên. Tử Vi Đại Đế cũng cũng không sửa lại, tuỳ y gọi đi.

“Gần đây đang làm cái gì?” Tử Vi Đại Đế hỏi.

“Tu luyện, du ngoạn, thể ngộ đại đạo.”

“Du ngoạn? Là du đãng thì có! Cứu Khổ Thiên tôn chính là đến cáo trạng ngươi, nói ngươi ở Cửu U địa phủ nơi hắn cai quản mà hồ nháo, đối với Minh Vương bất kính, lại còn thả ra một tội hồn trọng yếu.”

Lâm Ương thấy hắn mày kiếm giương lên, ánh mắt thản nhiên, lại không phải là thần sắc thập phần nghiêm khắc, liền thu lại ý cười, làm ra một bộ dáng vừa vô tội lại ủy khuất: “Đó là việc ngoài ý muốn. Ta đi ngang qua Minh phủ, đúng dịp gặp gỡ thủ hạ của Cửu điện Bình Đẳng Vương đang lùng bắt tội hồn chạy trốn. Ta vốn không muốn nhiều chuyện, sống chết mặc kệ, ai ngờ lại bị hiểu lầm là đồng lõa tới tiếp ứng. Bọn họ lại không nghe ta phân trần liền ra tay đánh. Ta đương nhiên phải hoàn thủ. Cái hồn phách kia liền nhân cơ hội đào tẩu. Thật là việc không liên quan ta nha, sư phụ!”

Tử Vi Đại Đế nói: “Ngươi nếu làm việc ổn thỏa, sớm một chút thanh minh thân phận, làm thế nào bị hiểu lầm? Huống hồ đây không phải là hồn phách bình thường, mà là ma hồn. Lúc này mới kinh động đến Cứu Khổ Thiên tôn, cuối cùng đến chỗ này của ta cáo trạng.”

“May mắn sư phụ che chở, giúp ta giải quyết ổn thoả việc này.” Lâm Ương kéo tay áo dài của hắn đang tung bay, vẻ lấy lòng “Sư phụ, ta lần sau nhất định cẩn thận, làm việc ổn thỏa.”

Tử Vi Đại Đế nghiêm mặt, “Ngươi chính là thành tiên quá sớm, lịch lãm không đủ. Cũng trách ta lại mềm lòng, mọi việc không quản ngươi, chiều hư đi. Sau này phải tìm cho ngươi chút chuyện làm, đỡ cho phải chơi bời lêu lổng, gây họa chung quanh.”

Lâm Ương cười làm lành nói: “Sư phụ có việc xin cứ phân phó, đồ nhi nhất định không từ.”

“Sắc giới thiên tượng có dị biến, Nam phương Thái Hoán cực dao thiên bốn mùa hỗn loạn, lâm vào cực dạ vô quang (*). Ngươi đi tra xét rõ ràng duyên cớ trong đó, lại đến hồi bẩm.”

[(*) cực dạ vô quang: đêm trường tăm tối, không có ánh mặt trời]

“Tuân mệnh. Nếu là đồ nhi đủ khả năng, có thể tự tay giải quyết?”

Tử Vi Đại Đế trầm ngâm, nói: “Cẩn thận. Cân nhắc. Tự giải quyết cho tốt.”

Lâm Ương khi đi còn nghiền ngẫm thâm ý trong ba câu ngắn ngủi của Đế quân, cảm thấy vừa có quan tâm, vừa có tín nhiệm, càng kiêm thêm khuyến khích. Thật sự là chỉ tự thiên kim (*), nhất thời cả người đều ấm áp, có chút tiếc nuối không ở bên y bào sư phụ dựa dẫm thêm một lát.

[(*) chỉ tự thiên kim: từng từ như ngàn vàng]

Trở lại động thiên của mình, y bắt đầu thu thập đủ loại phù lục tiên khí. Tuy nghe nói không phải là việc gì phiền toái, nhưng phòng ngừa chu đáo, trang bị vài kiện pháp bảo trong người cũng tốt hơn.

Tiên bào trên người y toả ánh sáng nhạt, từng nét thêu hoa văn uốn lượn quanh thân, sống động như đồ hình dải ngân hà. Trong đó, vô số tinh tú không ngừng sinh ra rồi tiêu vong, rồi lại sinh ra, ánh sáng lấp lánh như một thế giới riêng, tản mát ra ý cảnh huyền diệu.

Tinh hà hào quang rực rỡ này thoát ly tiên bào, hóa thành một thanh niên dung mạo anh tuấn, khí chất kiên nghị, thân hình khôi vĩ.

Đây chính là Diêu Quang, ngôi sao thứ bảy trong Bắc đẩu tinh tú được Tử Vi Đại Đế ban cho y, cũng là Diêu Quang y chính tay dùng tinh lực tự luyện chế thành cực phẩm tiên khí – Diêu Quang tiên.

Diêu Quang mang túi Càn Khôn tới hỗ trợ y nhặt nhạnh pháp bảo, cột vào phía bên hông phải, hỏi: “Chủ thượng, lần này tiến đến hạ giới, có mang theo Thiên Phong?”

Lâm Ương chần chờ một chút, vẫn là lắc đầu nói: “Để xem …”

“Xem là xem cái gì!” Bỗng truyền đến một thanh âm đồng tử, thập phần tức giận mà cao giọng “Chủ thượng tính toán chỉ dẫn hắn đi, lại nhốt ta trong tráp? Luận năng lực, luận trí tuệ, luận phẩm cấp, ta so ra kém tên đầu gỗ kia chỗ nào?! Chủ thượng cũng quá bất công đi…” Nói xong một câu cuối, hắn dùng âm thanh hài đồng còn non nớt oa oa khóc lên.

Lâm Ương bỗng cảm thấy đầu to như cái đấu, vẫy tay. Trước mặt hiện ra một cái hộp kiếm dài hơn bảy thước, ở ngoài dán dầy đặc phù chú. Bên trong phát ra vừa tiếng khóc vừa tiếng loảng xoảng loảng xoảng, chấn động không thôi.

Lâm Ương thở dài, bàn tay phất qua, phù chú u quang chớp động, hộp kiếm liền mở ra. Một đạo hào quang hắc bạch lưu chuyển từ trong thoát ra, rơi xuống đất hóa thành một tiểu hài đồng bảy tám tuổi, mặc bạch y hắc khố, hai mái sơ song, môi hồng răng trắng, hai hàng lông mày kiếm, đôi mắt xếch đầy nước mắt cũng dấu không được ánh nhìn lạnh thấu xương, giống như một cỗ hung lệ sát khí trời sinh, cho dù hết sức thu liễm thành gió êm sóng lặng, cũng tùy thời ngay sau đó có thể nộ hải tận thiên.

Đây chính là Thiên Phong, một ngôi sao ẩn trong Bắc đẩu tinh, cùng Diêu Quang là song sinh. Tinh chủ này hình cây thương, nếu hiện ra ở nhân gian, thì sẽ có biến loạn, chiến tranh can qua, họa hợp thiên hạ, là đệ nhất hung tinh. Lúc trước Tử Vi Đại Đế đem Thiên Phong cùng Diêu Quang ban thưởng, cũng là muốn khảo nghiệm Lâm Ương, nhìn xem y có thể đem hung tinh này tiêu giảm sát khí hay không. Quá trình luyện hóa này cũng đồng thời là một loại luyện ma cho Đạo Tâm.

Lâm Ương biết được khổ tâm của sư phụ. Lại đối với Thiên Phong kiếm này, một khi không phạt không mắng hắn liền cưỡi lên đầu lên cổ mình. Một khi phạt mắng liền oa oa khóc lớn, khiến y có chút đau đầu, cho nên thường xuyên nhốt lại trong hộp, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ.

Thiên Phong phẫn hận trừng Diêu Quang: “Để ta cùng hắn tỷ thí, nhìn xem đến tột cùng ai mới là tiên khí lợi hại nhất của Chủ thượng?!”

Lâm Ương nhẹ nhàng trách: “Ta đem ngươi luyện chế thành, cũng không phải là để cùng hắn tỷ thí.”

“Vậy ngươi lại không cho ta đi trảm yêu trừ ma. Ta chính là một thanh kiếm a! Kiếm thiên tính chính là chém giết, khóa ở trong tráp khiến ta nghẹn chết đi mất!” Thiên Phong cắn cắn môi, ỷ vào tướng mạo hài tử, bắt đầu lăn lộn khóc lóc om sòm trên mặt đất “Chủ thượng không cần ta, còn đem ta luyện chế ra làm gì? Trực tiếp nung tan ra, lại tái luyện thành một cái roi mà chủ thượng thích đi. Song tiên Tiên quân, có phải tốt hay không? Có phải tốt hay không?!”

Lâm Ương nghẹn ứ ở cổ họng, rất muốn đi lên đá cho hắn một cái. Diêu Quang từ phía sau ôm lấy y, trấn an nói: “Chủ thượng bớt giận, hắn vẫn còn là một hài tử.”

Hài tử cái rắm í! Hùng hài tử gì mà sống từ thời khai thiên lập địa cho đến nay! Lâm Ương ở trong bụng mắng thầm. Nếu không phải nể mặt Đế Quân ban cho, sớm đã đem Thiên địa tam muội chân hoả phóng cho hắn trực tiếp tan chảy ra.

Hắn thở sâu, đối Thiên Phong nói: “Đứng lên!”

Thiên Phong thấy Lâm Ương mặt tái xanh, biết y là thật giận, liền lồm cồm bò lên, cúi đầu đứng ở bên cạnh, khóe mắt lại mang theo bất hảo mà liếc Diêu Quang, nửa phần cũng không cảm kích.

“… Ngươi đã nằng nặc không đi không được, ta liền cho ngươi một cơ hội.” Lâm Ương nói, “Chỉ là, nếu còn không nghe mệnh lệnh của ta, tự tiện giết chóc, ta liền thật đem ngươi nung tan ra. Chẳng thà luyện ra một cái khiên bảo hộ không hề có lực công kích, cũng còn hảo hơn ngươi gấp trăm lần!”

“Cho dù luyện thành cái mai rùa chết tiệt, linh hồn kia vẫn là của ta.” Thiên Phong nhỏ giọng oán thầm.

Diêu Quang còn đang ôm eo Chủ thượng, nghe vậy trên tay căng thẳng, sợ y thực sự sinh khí. Lâm Ương lại cười, ngữ thanh mềm nhẹ mà ẩn hàn ý: “Hảo, lần sau liền luyện cái mai rùa, vừa vặn để ta tập luyện bốc thuật.”

Thiên Phong rùng mình, lúc này mới thật sự không lên tiếng. Ai ai cọ cọ đi qua, hóa thành một thanh trường kiếm dài bảy thước ngân ngạc ô phong, giắt ở bên hông trái của Lâm Ương.

Lâm Ương vỗ vỗ vỏ kiếm: “Nghe lời như vậy mới ngoan.” Lại sờ sờ cánh tay Diêu Quang bên hông, vừa lòng nói: “Vẫn là Diêu Quang nhà ta hiểu chuyện.”

Diêu Quang bên tai ửng đỏ, lúc này rút tay về, lập tức hóa thành tinh vân tú văn, lại giắt lên tiên bào của y.

Lâm Ương đai lưng bên trái đeo thanh trường kiếm, phía bên phải quải cái túi Càn Khôn, chỉ tay bấm quyết gọi tới một đóa tam sắc lưu hà, xuyên vân phá vụ mà hướng Nam phương Thái Hoán cực dao thiên trong Sắc giới mà đi.

Cái gọi là Tam giới, đều không phải như phàm nhân hay gọi “Tiên giới, Ma giới, Nhân giới” hoặc là “Thiên giới, Minh giới, Nhân giới”, mà là Dục giới, Sắc giới cùng Vô sắc giới.

Dục giới có sáu tầng trời, hữu hình sắc dục niệm. Trong đó người nam người nữ giao phối, truyền nhân hậu đại bằng mang thai sinh sản. “Nhân gian” cùng “Yêu giới” chính là ở trong Dục giới này.

Sắc giới có mười tám tầng trời, hữu hình sắc mà vô tình dục. Nam nữ lấy ý niệm giao phối, truyền nhân hậu đại bằng hoá khí sinh.”Ma giới” chính là ở trong Sắc giới.

Mà Vô sắc giới có bốn tầng trời, vô hình sắc cũng vô tình dục. Phàm nhân không có cách nào thấy người trong đó. Chỉ có thần tiên mới nhìn thấy. Phải trải qua Thiên nhân Ngũ suy (*) mới được ở trong Vô sắc giới.

[(*): Năm tướng suy của Thiên nhân. Thiên nhân ở các cõi Dục, Sắc và Vô sắc, khi tuổi thọ sắp hết thì 5 tướng suy xuất hiện-chỗ này mỗ cũng không hiểu lắm]

Đó chính là hai mươi tám tầng trời của Tam giới.

Vô sắc giới lên trên nữa, liền là Tứ Phạm thiên, Tam Thanh thiên, cùng với chí cao vô thượng Đại La thiên, bao gồm tất thảy. Nơi này chính cái gọi là “Ở ngoài Tam giới, không trong Ngũ hành”, triệt để siêu thoát khỏi kiếp vận cùng luân hồi. Chỉ có Kim tiên, Thần quân, Bồ Tát và các phẩm trật Tiên Thần Phật mới được cư trú.

Đến cuối cùng lấy thân hợp đạo, đạt tới cảnh giới như Hồng Quân lão tổ, mới được đi lên Đại la thiên bao quát vạn giới, vô cực vô hạn, cùng đạo đồng chân, thường trạm cực lạc.

Lâm Ương từ Ngọc Thanh tiên cảnh ở Tam Thanh thiên, đi vào tầng thứ mười Thái Hoán cực dao thiên của Sắc giới. Xuyên qua huyền môn, bước vào một bước liền thấy tối om, đưa tay không thấy được năm ngón, không trung không thấy được Nhật Nguyệt Tinh tú, giống như đêm dài vô tận.

Ngón tay giữa của y bắn ra, vô số quang mang tinh tú từ trên tiên bào nhiễm nhiễm dâng lên, lơ lửng giữa không trung, đem phạm vi mười dặm chiếu sáng tỏ. Y phát hiện bản thân mình đang đứng ở một hoang mạc mờ mịt, trước mắt chỉ thấy cát vàng nhấp nhô ngút ngàn vô tận.

Bốn phía nhiệt độ hừng hực, dưới chân cát đá nóng bỏng. Nếu là kẻ phàm nhân ở giữa, chẳng bao lâu liền muốn cháy da nướng thịt. Sau một lúc, thời tiết lại đột nhiên thay đổi, gió lạnh gào thét, bão tuyết bay tán loạn, khiến cho máu trong cơ thể đều có thể đông lại thành băng.

Quả nhiên là bốn mùa hỗn loạn, cực dạ vô quang. Lâm Ương để chân trần như dương chi bạch ngọc không nhiễm một hạt bụi nhỏ, vừa đi vừa nghĩ. Chung quanh gió tuyết cùng hắc ám đều không thể tiếp cận y trong vòng mười dặm. Trên đỉnh đầu y, tinh tú bao phủ che kín.

Cước bộ của y nhìn như nhàn nhã thong dong, tay áo mỗi lần đong đưa, lại là cách xa vài dặm, trên trời dưới đất đều vô ảnh vô hình. Đây chính là phép thuật thuần khiết nhất của tiên gia: rút ngàn dặm đất.

Đi không bao lâu, liền nhìn thấy một chỗ dân cư sinh sống. Là một tòa thành tên là “Du Quan” phía sau là núi, trước mặt là hồ. Ngoại ô có lác đác thôn trấn. Dân chúng thấy Lâm Ương thân mặc đạo bào, trên đầu che tinh văn mà đến, sôi nổi hạ bái, miệng hô “Thượng tiên”.

Lâm Ương hỏi một lão giả trông như đầu lĩnh trong đó, nơi đây khi nào bắt đầu lâm vào dị tượng như thế này.

Lão giả đáp: “Đã có ba mươi mốt ngày không thấy ánh Nhật Nguyệt nha. Thời tiết cũng lúc lạnh lúc nóng. Một khi Đông hạ, thật khiến người ta chịu không nổi. Trong thành còn đỡ, có pháp trận che chở. Chúng ta nơi này là hương dã thôn phu, dân trong thôn đều phải chịu tai ương. Cũng không biết thiên tượng lúc nào mới có thể khôi phục bình thường a.”

“Các người vì sao không vào thành đi?”

“Tân thành chủ quy định, muốn vào thành phải giao nạp linh tệ. Ở trong thành mỗi ngày đều phải trả thuế trận pháp. Nếu muốn miễn thuế thì phải lấy được trường cư chứng, lại là một số tiền lớn. Chúng ta chỉ là dân nghèo, kiếm ở đâu ra!”

“Tân thành chủ này là ai, lai lịch thế nào?”

“Là một bán ma (*), pháp danh U Khí. Hắn là do nữ thành chủ tiền nhiệm cùng một Thiên Ma sinh ra. Mười mấy năm trước chẳng biết tại sao lại thất tung. Hơn một tháng trước hắn quay trở về, đương lúc lão thành chủ ốm chết, hắn liền tiếp nhận địa vị thành chủ. Nghe nói pháp lực thập phần cao cường, trận pháp che chở toàn thành chính là do hắn bố trí.”

[(*): ý là lai nửa ma nửa thứ khác. Ở đây là nửa ma nửa người]

Bán ma? Ma giới mặc dù ở đây bên trong mười tám tầng trời của Sắc giới, lại tự cho tộc mình là thượng đẳng uyên bác. Mấy ngàn vạn ma chúng chia làm mười cấp phẩm, do U, Ám hai vị Ma Đế thống lĩnh, không dễ dàng cùng kẻ khác giới câu thông.

Để bảo vệ huyết thống thuần khiết, ma giới không cùng dị tộc kết hợp, càng khó sinh hạ hậu đại. Cho dù miễn cưỡng sinh ra cũng thường chết non. Làm sao lại có Thiên Ma cùng nữ tử nơi này giao tiếp ý niệm, lưu lại hậu duệ bán ma, lại còn trưởng thành?

Càng trùng hợp chính là, hiện tượng thiên văn ở nơi này thời gian một tháng trước dị biến, mà U Khí này cũng đúng là hơn một tháng trước trở về. Giữa hai việc này có liên hệ gì? Lâm Ương cảm thấy kỳ quái, đồng thời cũng sinh tò mò, muốn nhìn thử xem vị thành chủ bán ma này đến tột cùng là cái dạng gì, liền quyết định vào thành tìm hiểu một chút.

Sau khi rời khỏi thôn trấn, y làm một cái bùa ẩn thân, từ cửa thành thong dong đi vào. Quả nhiên thủ binh tự nhiên không hề bắt bẻ.

Vào thành, quả nhiên sắc trời sáng tỏ, nhiệt độ không khí vừa phải. Mặc dù không có ánh sáng mặt trời, nhưng so sánh với ngoài thành nóng lạnh, đêm dài triền miên đã là trên trời dưới đất. Một trận pháp tứ giác Đông Tây Nam Bắc hỗ trợ lẫn nhau, một cỗ pháp lực to lớn bao phủ toàn thành, khiến ánh sáng xuất ra cùng nhiệt độ ổn định.

Xem ra vị tân thành chủ này, quả thật có chút thực lực. Lâm Ương nghĩ thầm, dễ dàng tìm được một cái lầu cao chín tầng trong nội thành, lắc mình một cái liền xuất hiện ở tầng cao nhất.

Trong lầu có không ít trận pháp phòng ngự, cùng thủ vệ đề phòng sâm nghiêm, nhiều kẻ ở cảnh giới Luyện khí hóa thần, xấp xỉ với cảnh giới Chân nhân ở Nhân gian giới.

Lâm Ương vẫn chưa đem đám trận pháp cùng thủ vệ này vào mắt, hóa thành một trận gió mát xẹt qua giữa đám nọ, tiến vào nội thất. Y nhìn thấy vị tân thành chủ U Khí đương ngồi xếp bằng nhắm mắt tu luyện trên một khối địa cực hàn băng.

U Khí nửa thân trần, phía sau lưng cơ bắp cuồn cuộn, hạ thân một cái khố quấn quanh, lộ ra hai chân cường kiện. Huyết thống Ma giới trên người hắn thể hiện đến rõ ràng, trên da thịt màu đồng hiện lên ma văn màu đen, mái tóc ngắn đỏ quạch kiệt ngạo mà dựng ngược phía sau, nhìn như hoả diễm bừng bừng.

Lâm Ương cảm thấy hắn có chút quen mắt, đương lúc ngẫm nghĩ xem đã gặp nhau nơi nào, bỗng nhiên linh quang chợt lóe: cái tội hồn chạy ra từ A Tì địa ngục, cửu điện Địa phủ, mơ hồ chính là cái bộ dáng này! Khó trách thủ hạ Bình Đẳng Vương khẩn trương như thế, chưa nói nói mấy câu liền cùng y bắt đầu động thủ. Nguyên lai đúng thật là một ma hồn trọng yếu.

Ngay lúc đó, U Khí đột nhiên trợn đôi mắt màu đỏ tươi, ẩn hiện hàn quang, quay đầu quát to: “Ai dám tự tiện xông vào nội thành, nhìn trộm bổn tọa-” đồng thời, một đạo ánh sáng huyết sắc nhọn hoắt hướng chỗ Lâm Ương ẩn thân bắn nhanh đến.

Mũi nhọn xuyên qua không khí, phát ra tiếng quỷ khóc lang gào thảm thiết chói tai, tưởng như kim thạch cũng bị cắt thành hai nửa. Cuối cùng lại uổng công vô ích cắm vào trận pháp cấm chế trên thành lâu, vẫn chưa phá tường mà ra.

Một làn gió nhẹ xẹt qua, Lâm Ương ở một chỗ khác hiện thân, “Tốt xấu gì ta cũng coi như nửa cái ân nhân của ngươi, đạo đãi khách này thật đúng là hung hãn.”

U Khí nheo lại đôi mắt huyết sắc đồng tử, cao thấp đánh giá y, lát sau hừ một tiếng: “Ngươi lúc ấy căn bản không tính toán đưa tay viện thủ. Là ngươi không khống chế được thanh kiếm bên hông, sát khí toả ra bốn phía làm bị thương đám Minh tướng quỷ tốt, bổn tọa mới nhân cơ hội đào thoát.”

“Cho dù là cử chỉ vô tâm, dù sao vẫn là giúp thành chủ đại ân, đúng không? Thành chủ sao lại có thể lấy oán trả ơn, ra tay công kích ta?” Lâm Ương cười tủm tỉm nói, “Ngươi cũng biết bởi vì việc này khiến ta phải chịu giáo huấn, còn bị phạt đi làm việc khổ sai. Nếu là ngươi không lĩnh tình, ta đây liền đưa tin tới Địa phủ, nói tội hồn các ngươi muốn bắt ở nơi này, cũng hảo lập công chuộc tội, đỡ phải lần sau thủ hạ Bình Đẳng Vương lại lấy câu hồn mà bắt ta.”

U Khí bị y nhanh mồm nhanh miệng một trận, nghẹn cả lời không nói được, ngẫm nghĩ lại hỏi: “Ngươi là vị tiên quân nào trên thượng giới? Tới nơi này làm gì?”

“Muốn ta trả lời, ngươi trước phải trả lời ta: Địa phủ vì sao phải bắt ngươi? Lần trước gặp ngươi vẫn là hồn phách, thân thể này từ đâu mà có?”

U Khí đứng dậy, ma văn lượn lờ trên thân thể khôi vĩ từng bước tới gần, một cỗ uy áp như đến từ thiên ma liệt ngục, mang theo đủ loại ảo ảnh nhiễu loạn đạo tâm, bức bách mà đến.

Lâm Ương không để bụng mà phất phất ống tay áo, giống như phất đi đám ruồi muỗi vo ve vờn quanh. Bốn phía ma khí nhất thời biến mất, ảo ảnh trăm mị tự tiêu.”Được a, ngươi cũng chỉ là Bán ma. Cho dù Thiên ma đến đây, cũng chưa chắc giành được chỗ tốt trong tay ta nha.”

U Khí nhìn ra phẩm vị đối phương ít nhất cũng phải trên Thiên tiên, không làm gì được y, lại thấy y cũng không có địch ý, chính mình cũng buông xuống vài phần cảnh giác, nói: “Người và Ma yêu nhau, vốn là trái thiên đạo. Cho dù sinh hạ hậu đại, cũng sống không quá mười năm. Lý do là bởi vì cốt nhục thân thể của con người gầy yếu, khó có thể gánh vác ma hồn. Mẫu thân của ta vì muốn lưu lại ta, đã lấy bí thuật chia lìa thân và hồn của ta ra. Một bên lấy ma dược bảo tồn thân thể không hư nát; một bên khiến hồn phách ta lẻn vào địa phủ, trộm lấy Sinh tử cốt nhục chi (*). Đợi đến khi hồi hồn ăn vào, liền có thể dịch cân tẩy tủy, khiến thân và hồn có thể hoà hợp lâu dài.”

[(*) Sinh tử cốt nhục chi ở đây là một loại cây có khả năng làm mọc thịt nắn xương, đại khái là cải tử hồi sinh thân xác á]

“Thương thay thiên hạ phụ mẫu tâm.” Lâm Ương thở dài, “Sinh tử cốt nhục chi chính là thiên tài địa bảo độc sinh của Minh phủ, thập điện Diêm La xem như chí bảo. Có thể trộm đi cũng coi như ngươi có bản lĩnh. Hiện giờ ngươi ăn cũng ăn rồi, bọn họ cho dù đuổi theo, cũng không cách nào từ trong cốt nhục của ngươi mà đào ra được, hà tất không phóng khoáng như thế.”

Ánh mắt U Khí nhìn y, mất đi vài phần bạo ngược cùng hàn ý.

“Ta là thủ hạ của Tử Vi Đại Đế, Kim tiên Lâm Ương, vì giải quyết hiện tượng thiên văn dị biến nơi này mà đến.” Lâm Ương trêu tức nói: “Bất quá ta xem thành chủ thu phí bảo hộ vui vẻ đến như vậy, xem chừng không chào đón ta đi?”

Bình luận

Truyện đang đọc