ĐỘC SỦNG KIỀU PHI

Hôm sau, khi mà ánh sáng khẽ rọi qua cửa sổ, từng mảnh vàng trong như lụa vắt lên trán Khanh, nàng mới chầm chầm khó nhọc tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, ong ong.

Thế rồi nàng thấy âm ấm, quay sang thì thấy Tuân đã ở kế bên tự lúc nào, giờ đang nửa nằm nửa ngồi, tay tì thái dương đăm đăm nhìn nàng. Khanh tròn mắt giật ngược người ra sau, phải đến nước lưng đập vào tường mới thôi.

“Chàng... Chàng... sao không thượng triều còn ở đây?”

Hắn thở dài, nhẹ nhàng nắm lấy mấy lọn tóc của nàng, hôn lên đó.

“Vương phi tinh quái của ta ơi, trưa rồi, hạ triều rồi, bản vương đang đợi nàng tỉnh dậy hỏi cho ra nhẽ đây.”

Yêu mị! Đúng là yêu mị, khi nhan sắc mà được sử dụng đúng cách thì đúng là giết người chẳng cần dao.

Khanh chơm chớp mắt, rồi nàng khẽ vạch chăn ra, nhìn xuống dưới để kiểm tra.

“May quá! Còn nguyên.”- Nàng nghĩ. Rồi nàng len lén nhìn phu quân mình\, nàng cười “hề hề”.

“Xin lỗi chàng, chuyện hôm qua ta quên hết rồi.”

Hắn nhướng mày:

“Không sao, ta nhớ thay nàng cũng được.”

Khanh chầm chậm ngồi dậy, nàng cười mà như mếu:

“Hôm qua, ta đã làm gì chàng à?”

Tuân thở dài, hắn tốt bụng không vạch trần nàng.

Hôm qua ấy à, ngoan ngoãn được lúc đó thôi, rồi nàng đu lên người hắn, nắm tóc hắn giật, rồi còn gọi hắn là “chó mực xấu tính”, ăn vạ đủ kiểu khua chân múa tay xong thì nàng nôn hết rượu lên vai hắn, khiến cả vương phủ thất kinh, náo loạn cả đêm, mãi hắn mới dỗ được nàng ngủ.

Hắn day day sống mũi, nghĩ lại mà còn sợ. Rồi bỗng hắn nhớ lại lí do nàng mượn rượu giải sầu. Hắn nhổm tới chỗ nàng, gần kề nàng cơ hồ chỉ cần thở hắt một hơi, đối phương sẽ cảm nhận được hơi người từ hắn. Hắn nhìn nàng như muốn xoáy sâu vào tâm can Khanh, thăm dò:

“Vương phi, cái thi đại học mà nàng nói là gì thế, là quái vật phương nào lại có thể khiến nàng mượn rượu quên sầu? Nếu là chuyện thi cử, bản vương giúp nàng được không?”

Một Vương phi đến việc ném dép vào mặt hắn cũng dám, đến cả việc cãi giả hắn cũng dám làm, chửi hắn là "chó mực", dám đối đầu với Hoàng Hậu sao lại để một thứ "thi đại học" làm cho vật vã như thế. Hắn mà lại thua cái "thi đại học" đó sao.



Khanh nghe thế thì nàng bỗng thấy buồn cười. Có lẽ mượn rượu giải sầu thực sự có ích với nàng. Nàng đang chấp nhận thực tại này. Và vì cũng có kẻ đã lắng nghe tâm tư nàng, cùng nàng trăn trở.

“Chàng không giúp ta được đâu...”- Nàng nhìn xuống tay mình, đôi mắt ướt ánh lên miền sầu thăm thẳm.

“Thế rồi còn gu là cái gì? Sao lại nói muốn ta làm bạn trai nàng?”

Hắn đã thành phu quân nàng rồi thì còn nói chuyện “bạn bè” gì ở đây. Nghĩ cũng thấy khó chịu.

Nụ cười trên gương mặt Khanh cứng đờ, nàng bịa đại:

“À... là tiếng địa phương chỗ ta.”

Tuân nhướng mày:

“Có phải vương phi nhớ nhà không? Ta có thể làm gì giúp nàng?”

Khanh hoàn toàn không phát giác ra việc hắn quan tâm đến từng lời nàng nói, nàng mặc nhiên khẳng định đó là sự tử tế vốn có của Tuân. Khanh thẳng thắn đáp, nhưng “nhà” mà nàng đề cập lại khác tưởng tượng của Tuân nhiều:

“Ta có thể trồng một cây hoa sữa trong Nguyệt Hiên viên không?”

“Tất nhiên được chứ.”

“Ồ, tại ta sợ chàng không thích mùi hoa sữa.”

“Nàng thích là được.”

“Vương gia, nô tài bê đồ vào được chứ?”- Tiếng tổng quản vọng vào.

“Bê vào đi.”

“Ơ, chàng bày thêm gì ở Nguyệt Hiên viên hả?”- Khanh thấy thế thì thắc mắc.

Tuân xỏ giày, hắn đỡ nàng dậy, tỉ mỉ kéo giao lĩnh đang buông lơi của nàng, thắt lại đai lưng cho nàng, còn quàng cho nàng áo bào của hắn.

“Ta muốn chuyển đến chỗ Vương phi ở thôi.”



Khanh ngạc nhiên tròn mắt, nàng nghiêng đầu như hỏi hắn “vì sao?”. Chính truyện đầu có “hoa hồng” như thế này. Tuân sao lại có ý phu thê hòa thuận cùng chung một phòng với nàng vậy.

Khanh đã định sẽ chỉ ngắm hắn tay trong tay với thiếp thất thôi, còn nàng an hưởng đến già, tận hưởng phước lộc chồng đẹp trai nhà giàu có ông trời ban, chứ không có ý định hàn gắn hay tình tứ gì với hắn.

Giải quyết chuyện Hoàng Hậu xong nàng sẽ phủi tay an nhàn ngắm nhìn màn kịch hậu cung kịch tính chứ không muốn càng ngày càng dính sâu vào cung cấm, loạn quyền hay vương vị.

Nếu chẳng hay nàng bị hắn mê hoặc, nàng sẽ chẳng khác nào Thuần Khanh nguyên tác cả...

Còn Tuân, hắn hôm nay có thể có hào cảm với nàng, nhưng nay mai có thể sủng thiếp thất cũng không có gì lạ với thời đại bấy giờ. Khanh không tin hắn vì mục đích hàn gắn phu thê ân ái mà dọn đến đây, nàng cho là hứng thú nhất thời.

Là một cô gái hiện đại, nàng không có ý định sẽ trao thân gửi phận cho người đa thê đa thiếp, thứ nàng muốn là tình cảm độc nhất, là người có thể yêu thương nàng trọn đời.

Trần Nhật Tuân rất tốt và tử tế, nếu hắn ở thời của nàng, nàng sẽ đổ hắn mà chẳng cần tán, nhưng ở đây, ở nơi mà một Vương gia có mười nàng vợ là bình thường thì nàng từ chối.

Nàng chối đẩy.

“Vương gia thứ lỗi cho ta không thể chung phòng với chàng.”

Đôi mắt Tuân xao động, hắn không cau có cũng không biểu hiện điều gì tiêu cực, đôi tay đang chỉnh cổ áo cho nàng thoáng dừng lại. Hắn ôn tồn hỏi:

“Tại sao?”

Khanh cười buồn:

“Ta có thể không nói lí do được không?”

Nhật Tuân im lặng lúc lâu rồi hắn gật đầu:

“Ở bên có phòng nhỏ, ta dọn qua đó. Vương phi, ta sẽ đợi nàng mở lòng với ta hơn.”

“...Cảm ơn chàng vì đã lắng nghe ta.”

Thế là câu chuyện li kì chưa từng có đã xảy ra trong phủ Hiểu Minh Vương. Đệ nhất mỹ nam tử tình nguyện dọn ra ở phòng phụ thay vì chính điện, chờ đợi vương phi đồng ý chung phòng với mình...

Đúng là tử tế đến ăn sâu vào máu, hắn là vương gia, nếu có ý ép, thì Khanh có múa mấy đạo Taekwondo cũng chẳng đuổi được hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc