ĐỘC TÂM, ĐỘC THÂN, ĐỘC NHẤT MÌNH EM


Hà Chiến Ý trở về Hà phủ, cảm giác đã tiêu tốn toàn bộ định lực cả đời tích góp của mình.

Cuối cùng y cũng hiểu vì sao phụ thân lại chọn y là người đi nghe ngóng tình hình rồi.
Hà Văn Mộc thấy y trở về, lập tức tiến tới: “Tình hình thế nào rồi?”
“Đệ ấy rất tốt, theo quan sát của con, Đông cung đều là người của thái tử, khá an toàn.

Con đã bàn với thái tử, cũng đã đem tâm phúc của chúng ta tới đó, thái tử đồng ý ngay lập tức.”
“Hắn ta thật sự lập tức đồng ý?” Hà Văn Mộc hơi bất ngờ.
Phải biết đám hoàng thân kia người nào người nấy đều coi Hà gia như cái gai trong mắt, ngoài mặt xưng huynh gọi đệ, trong tâm chắc đã tính đến bước dùng sát thủ ám sát bọn họ rồi.

Việc Vương Lăng Phong đồng ý để người của ông ta lại Đông cung quả thật là chuyện lạ, y còn đồng ý ngay lập tức thì đúng là khó tin.
“Chuyện này không thể gấp, phải từ từ đợi xem sao.”
“Vâng thưa phụ thân.”
Hà Thiên Nhật là người trong cuộc, tuyệt nhiên không hề biết gì về chuyện này.

Toàn bộ thời gian của hắn, không phải dùng bên người Vương Lăng Phong thì cũng là ngồi câu cá.
“Thời tiết hôm nay thật đẹp.” Hà Thiên Nhật nhìn mặt hồ phẳng lặng, hít một ngụm khí trong lành.
Vương Lăng Phong ngồi thẳng bên cạnh, cưng chiều vén tóc mai giúp hắn: “Không đẹp bằng em.”

Một lời trêu chọc, thành công khiến gương mặt hắn trở nên đỏ hồng.

Hắn đỏ mặt, tay cầm cần câu khẽ run rẩy: “Huynh bớt nói mấy lời trêu chọc ta đi.”
“Ta chỉ trêu chọc một mình bảo bối.”
“Khụ khụ, chúng ta đừng nói mấy chuyện này nữa.” Mặt hắn mỏng, chịu không nổi đâu.
“Lăng Phong, hôm nay huynh không vào triều sao?”
Vương Lăng Phong nghiêng đầu, chủ động tựa đầu lên vai hắn: “Cơ thể không khỏe, nghỉ một ngày.”
Hà Thiên Nhật lập tức ném cần câu trong tay, hắn lo lắng sờ loạn trên người y: “Sao thế, huynh thấy chỗ nào không khỏe?”
Đều tại hắn, hắn ở cạnh y lâu như vậy, thế mà không phát hiện ra thân thể y có điều bất thường.
Thấy hắn vì mình lo lắng, Vương Lăng Phong chớp chớp mắt, tựa như một con chó lớn dụi đầu vào lòng hắn: “Chỗ nào cũng đau, bảo bối mau cứu ta.”
“Huynh đau chỗ nào, để ta gọi thái y…” Hà Thiên Nhật gấp muốn chết, không ngừng kiểm tra cơ thể y.
“Ha ha…” Vương Lăng Phong nhịn không được nữa, bật cười.
Hà Thiên Nhật: “...”
Đến mức này, hắn mà không nhìn ra y đang lừa hắn thì đúng là quá ngu ngốc rồi.
Bảo sao, hắn hiểu rõ y như vậy, cả đêm qua hai người bọn họ còn cùng làm… khụ khụ… chuyện đó.

Nếu như y thật sự bị thương, sao hắn có thể không phát hiện ra ngay lập tức được chứ.
Hà Thiên Nhật lập tức đẩy cái đầu lớn trong lòng mình ra, giận dỗi: “Huynh tránh xa ta ra chút.”
Vương Lăng Phong không hề xấu hổ, tiếp tục dựa lại gần: “Bảo bối, giận rồi sao? Đừng giận nữa mà, là ta không tốt, ta không nên lừa em.”
“Hừ, lấy sức khỏe ra để đùa, huynh muốn dọa ta lo chết sao?”
“Không có, chỉ là, nhìn thấy bảo bối vì ta mà lo lắng, ta rất vui.”
“Ta không lo cho huynh thì lo cho ai, ai bảo ta yêu huynh nhất.” Hà Thiên Nhật mặt mỏng, vốn dĩ đã bị trọc đỏ giờ lại càng đỏ hơn.
Vương Lăng Phong nhanh tay ôm hắn vào lòng, yêu chiều hôn lên khóe mắt hắn: “Ta cũng yêu bảo bối nhất!”
Hai người bọn họ cùng nhau ngồi bên đình mát câu cá, nếu không phải Phó Xuân tiến vào, khoảnh khắc này của bọn họ vẫn còn tiếp tục, không biết bao giờ mới kết thúc.
Vương Lăng Phong liếc mắt nhìn Phó Xuân, cực kì mất hứng: “Chuyện gì?”
Phó Xuân cung kính cúi đầu: “Bẩm thái tử điện hạ, người của Hà tướng quân tới.”
“Có chuyện gì sao?” Hà Thiên Nhật nghe thấy người nhà tới tìm, lập tức ngó đầu ra khỏi lồng ngực Vương Lăng Phong.
Phó Xuân liếc nhìn hắn, lắc đầu: “Không có chuyện gì đâu tiểu chủ tử.”
Sau đó, hắn ta lại liếc mắt ra hiệu Vương Lăng Phong.
Hà Thiên Nhật rất biết cách nhìn thái độ người khác, nghe thấy Phó Xuân nói như vậy, hắn rất nhanh liền hiểu ý.

Có một số chuyện, người như hắn không nên biết.


Một kiểu người không có quyền lực, không tranh sự đời như hắn, biết mấy thứ này chẳng thà không biết.
Hắn ngoan ngoãn thu dọn đồ nghề của mình lại: “Em mang mấy con cá câu được đi đây.”
Vương Lăng Phong cưng chiều gật đầu: “Được.”
Hà Thiên Nhật rất hiểu chuyện, đây cũng là lý do mà hắn khiến y yêu thích đến thế.

Với một người từ khi sinh ra đến giờ đều sống trong phân tranh bì tị, được ở bên cạnh một người không so đo tính toán mới là yên bình nhất.
Nhìn theo bóng lưng hắn khuất dần, sự dịu dàng trong mắt y cũng giảm dần rồi biến mất.

Đến khi y đặt mắt lên người Phó Xuân, ánh nhìn đã trở về lạnh nhạt như ban đầu.
“Chuyện gì?”
“Bẩm thái tử, người phủ Hà tướng quân đưa tới phong thư này, nói là phải giao tận tay cho người, còn đặc biệt dặn dò không được để Hà công tử đọc được.”
Vương Lăng Phong nhận lấy phong thư từ tay Phó Xuân, không chút chậm trễ mở ra.

Ánh mắt lướt qua phong thư một lượt, từ đầu đến cuối đều không thay đổi biểu cảm.
Đọc xong, Vương Lăng Phong nhét phong thư vào ống tay áo: “Sắp xếp thời gian tới Hà phủ một chuyến.”
Nếu như Hà tướng quân đã có lòng nhắc nhở, y không tới đáp lễ thì quả thật không có thành ý.

Mặc dù y đã đạt được mục đích lấy được bảo bối về bên người nhưng y cũng muốn nhận được sự chúc phúc cùng chấp thuận của Hà Văn Mộc.

Vì chuyện này, y không thể không bỏ chút công sức, thể hiện thành ý của mình.
Sáng nay, trong buổi triều, bọn họ nhận được tin tức từ biên cảnh phía bắc, do trưởng tử của Hà tướng quân, Hà Xung tự mình viết, muốn xin thêm viện trợ.


Cũng trong buổi triều, hoàng thượng đã hạ lệnh cho Hà đại tướng quân đích thân dẫn binh sĩ cứu viện tới.
Ai cũng hiểu trong tình thế hiện tại, sự tồn tại của Hà Văn Mộc chính là mối đe dọa lớn nhất đối với hoàng thượng.

Việc ông ta muốn đẩy Hà Văn Mộc rời đi là điều mà ai cũng có thể đoán ra được.
Trưởng tử là người xin viện trợ, Hà Văn Mộc không thể không đi.

Đối với ông mà nói, ra chiến trường không thành vấn đề.

Điều khiến ông lo lắng chính là đứa nhỏ ở nhà Hà Thiên Nhật, nó vừa mới chuyển tới động hổ, vốn dĩ ông muốn đích thân ở hoàng thành bảo vệ nó.
Lệnh hoàng thượng đã hạ, Hà Văn Mộc không muốn đi không được.

Việc ở nhà cũng như bảo vệ Hà Thiên Nhật đành phải giao toàn bộ cho Hà Chiến Ý.
Về hành động tự mình tới Hà phủ khẳng định lại một lần nữa của Vương Lăng Phong, chỉ giúp Hà Văn Mộc cảm thấy bớt lo lắng một chút chứ vẫn không thể khiến ông cảm thấy thật sự yên tâm.

Lần này đi, ông ta phải nhanh chóng xử lý toàn bộ rồi trở về.

Không thể để Thiên Nhật ở trong hoàng cung mà không ai bảo vệ..


Bình luận

Truyện đang đọc