ĐỘC TÂM, ĐỘC THÂN, ĐỘC NHẤT MÌNH EM


Thiên Nhật nhìn đứa trẻ to xác trước mặt, không khỏi cảm thấy buồn cười.

Cậu phủi đi bụi bặm trên quần áo, chủ động đan tay với Vương Lăng Phong: “Được được, chỉ nhìn anh là được chứ gì.”
“Ừ!” Vương Lăng Phong nghiêm túc gật đầu.
Thiên Nhật cười thành tiếng, kéo tay anh một cái.

Không thể phủ nhận, việc ở bên cạnh Vương Lăng Phong đang khiến cậu ngày càng ỷ lại.

Cũng không thể trách cậu, ai bảo anh ta đối với cậu vừa tốt vừa dịu dàng.

Bất kể ai cũng sẽ bị nhan sắc cùng hành động của anh đánh gục thôi.
Thiên Nhật cảm thấy mình đúng là rất may mắn.

Chắc chắn trước đây cậu phải tu chín kiếp mới có thể may mắn được làm thế thân cho một người số hưởng thế này.
Người mà cậu thay thế ở trên cao có linh, mong có thể nhận được lời cảm ơn từ tận đáy lòng của cậu.
“Người anh em đoản mệnh thật đáng tiếc, cậu đừng lo lắng, có tôi ở bên cạnh Vương Lăng Phong thay cậu chăm sóc anh ta!” Thay cậu ăn bám anh ta.

Hê hê!
“Chiều nay em gặp Văn Mộc đúng không?” Vương Lăng Phong đột ngột hỏi.
Thiên Nhật không khỏi kinh ngạc: “Sao anh biết hay vậy?”
Vương Lăng Phong nhíu mày, đau lòng vuốt nhẹ lòng bàn tay cậu: “Cậu ta có làm khó em không?”
Mặc dù việc này Vương Lăng Phong đã tính được từ đầu nhưng đến lúc nó thật sự xảy ra thì anh vẫn không nhịn được mà đau lòng cho bảo bối.

Tình hình giữa hai nhà đang bị anh làm căng, anh không muốn để cậu biết, không muốn cậu bị đẩy lên đầu sóng, sợ cậu tổn thương.
Cho dù anh có chịu trăm ngàn vết thương, anh cũng không muốn nhìn thấy cậu chịu khổ.
Thiên Nhật lắc đầu: “Không có làm khó.”
Cậu ta chỉ kêu bảo vệ đuổi cậu ra khỏi trung tâm thương mại mà thôi.


Mấy cái việc ra ra vào vào trung tâm thương mại, cậu có thể làm dễ như ăn bánh.
Thiên Nhật cũng không cảm thấy ủy khuất.

Dù sao đến cả những tủi nhục đáng kinh tởm nhất cậu cũng đã từng trải qua rồi.

Chút ủy khuất này có là gì đâu.
“Nếu cậu ta còn tiếp tục tìm đến em, em muốn làm gì thì cứ làm.

Đừng để bản thân chịu ủy khuất, có anh ở đây!”
Vương Lăng Phong quả thật rất biết cách làm người khác yên tâm.
“Vậy sau này tôi không khách sáo đâu đó!”
Vương Lăng Phong cưng chiều xoa xoa đầu cậu: “Ừ, em đói chưa? Có muốn đi ăn gì không?”
“Muốn, đi ăn lẩu.” Hai mắt Thiên Nhật dường như phát sáng, lấp lánh nhìn anh.
Vương Lăng Phong sao có thể chịu nổi dáng vẻ này của cậu, trái tim mềm nhũn, đáp ứng ngay lập tức: “Được, anh đưa em đi.”
Văn Mộc chọn cho mình một đống đồ, nghĩ đến việc sáng nay có thể cho Thiên Nhật nuốt trái đắng, hắn ta lại nhịn không được cao hứng cười lớn: “Mau, gói cả bộ quần áo này lại cho tôi.”
“Ha ha, chỉ là một thằng ăn mày mà dám đấu với ông! Ông cho mày không có mặt mũi ra ngoài.” Văn Mộc cười đến mức không ngậm được miệng: “Đây, cầm lấy, thưởng cho mấy người.

Làm rất tốt!”
Văn Mộc tưởng chừng có thể tận hưởng niềm vui đó cả ngày thì đập vào mắt hắn là cảnh Thiên Nhật tay trong tay với Vương Lăng Phong bước đi trong trung tâm thương mại.
Văn Mộc: “...”
Thiên Nhật không mất đến hai giây đã nhìn thấy dáng vẻ cứng đờ của hắn ta.
Hê hê, cay chưa nhỉ?
Cậu đoán hắn ta vẫn còn ở đây nên đặc biệt rủ Vương Lăng Phong tới chọc tức hắn.

Không ngoài dự tính của cậu, hắn thật sự vẫn đang ở đây.
Vương Lăng Phong từ đầu đến cuối chỉ quan tâm cậu, không phát hiện ra Văn Mộc phía xa: “Em muốn ăn ở đâu?”
Thiên Nhật thần bí dựa lên người anh, ra vẻ suy tư: “Ừ, ăn ở chỗ kia đi.”
Cậu tùy tiện chỉ vào một quán ăn cách đó không xa.


Đảm bảo Văn Mộc ở bên kia có thể nhìn thấy rõ hai người đi vào.
Thiên Nhật vốn không phải một người nhẫn nhục.

Ngay cả khi vẫn còn sống ở Ám tinh, cậu cũng không chịu khuất phục.

Nếu đối phương ép cậu ăn một, cậu chắc chắn sẽ tìm cơ hội khiến họ trả lại gấp đôi.
Đương nhiên, cậu là người biết co biết duỗi, biết nhịn lúc cần nhịn, cũng biết trả thù lúc có thể.
Không phải hắn ta ghét thấy cậu ở bên cạnh Vương Lăng Phong hay sao? Cậu phải để cho hắn ta sáng mắt.
Vương Lăng Phong vừa mới cùng Thiên Nhật ổn định chỗ ngồi thì đột nhiên nhìn thấy Văn Mộc từ bên ngoài đi vào.

Không những vậy, hắn ta còn chuẩn xác nhìn về phía hai người, nhấc chân tiến về phía họ.
Anh theo bản năng đứng chắn trước mặt cậu, dáng vẻ không khác gì gà mẹ bảo vệ con.
Văn Mộc nhìn anh, lập tức nở nụ cười châm biếng: “ y, xem tôi nhìn thấy gì này.

Vị hôn phu không biết xấu hổ cùng người tình đi trung tâm thương mại ăn trưa?”
Vương Lăng Phong không cho là đúng: “Rất nhanh sẽ không phải.

Văn Mộc, tôi không muốn phí lời với cậu.

Mời cậu về cho.”
“Lăng Phong, anh khốn nạn thật đấy? Anh dám đối xử với vị hôn phu của mình như vậy ư?” Văn Mộc lộ ra dáng vẻ ủy khuất.
Vì đang là giờ ăn trưa nên số lượng người trong quán ăn hiện tại khá đông.

Động tĩnh do Văn Mộc gây ra rất lớn, cực nhanh đã thu hút đủ sự chú ý qua bên này.
Thiên Nhật biết được ý định của Văn Mộc.
Rõ ràng là hắn ta đang không muốn để cho Vương Lăng Phong mặt mũi.


Cái tính không ăn được đạp đổ này, đúng là khiến người khác phải cảm thán.
“Lăng Phong, cái người này là ai vậy? Đột nhiên tới đây gây sự, không phải là kẻ thù muốn hại anh mất mặt đấy chứ?” Thiên Nhật mềm mại bám lấy tay Vương Lăng Phong, đôi mắt to tròn mở lớn đầy ngây thơ.
Cậu cười thầm trong lòng.
Không phải chỉ là diễn thôi sao, vai trà xanh gì đó, cậu có thể cân được.
Vương Lăng Phong cưng chiều nắm chặt tay cậu, an ủi: “Không sao, đừng sợ.”
“Văn Mộc, cậu ở bên ngoài lớn tiếng thế này, không sợ mất mặt sao?”
Vương Lăng Phong thật sự không hiểu.

Hai người bọn họ rõ ràng là không có tình cảm, sống cùng nhau trên cùng một hành tinh suốt bao nhiêu năm, trên đầu còn có danh phận hôn phu thế nhưng bọn họ chẳng gặp nhau được mấy lần.

Không tính đến việc anh không muốn cùng người khác phát sinh quan hệ thì với quan hệ của hai người bọn họ cũng không thể nào khiến hắn phát sinh tình cảm với mình được.
“Lăng Phong, sao anh có thể vì tên nhóc này mà chối bỏ hôn ước giữa hai chúng ta chứ?” Văn Mộc đau khổ nhìn anh, vươn tay ra muốn nắm lấy cổ tay anh.
Anh liếc mắt cũng có thể đoán được ý định này của hắn, nhanh nhẹn né đi.
“Văn Mộc, tôi không muốn ở bên ngoài to tiếng.

Chuyện của chúng ta, tôi cũng đã nói rõ với chỉ huy Văn Hoàng rồi.

Nếu như cậu vẫn còn muốn ở nơi này gây khó dễ cho tôi, vậy thì đừng trách tôi không khách khí.”
“Anh…”
“Ư, Lăng Phong, người ta đói rồi.

Anh mau đuổi hắn ta đi đi.” Thiên Nhật nắm lấy cánh tay anh, lắc lắc.
“Hai người các ngươi, tra nam tiện nam, không biết xấu hổ.”
“Anh Văn Mộc này, hai người chúng tôi là người yêu, ở bên ngoài tình tứ cũng đâu có gì quá đáng.

Sao anh lại nói xấu chúng tôi như thế?”
Thiên Nhật ngừng một chút mới tiếp tục: “Huống hồ, chúng tôi còn có thể thân mật hơn nữa kìa.”
Cậu liếc mắt, trong mắt chứa đầy tình ý nhìn Vương Lăng Phong.
Hành động của cậu, ai cũng có thể đoán được là đang muốn chọc tức Văn Mộc.
Đám người xung quanh không ngừng ngửa cổ lên hóng.

Mặc dù bọn họ không hiểu rõ sự việc, cũng không biết ai là chính thất ai là tiểu tam nhưng chỉ cần có thể thỏa mãn được thú vui của bọn họ, bọn họ sẽ không tiếc thời gian mà hóng hớt.

Vương Lăng Phong gật đầu đồng tình: “Đúng là có thể thân mật hơn.”
Ngay lập tức, không đợi cậu kịp phản ứng, Vương Lăng Phong đã cúi xuống, ở trước mặt bàn dân thiên hạ, đặt lên môi cậu một nụ hôn.
Đại não Thiên Nhật bùm một tiếng nổ tung.
Này, này, này… này là đang làm gì?
Nụ hôn rất ngắn, lưỡi của anh chỉ mới chạm nhẹ vào răng cậu đã thối lui.

Vương Lăng Phong lùi lại, dùng đôi mắt chứa đầy tình ý nhìn cậu.
Thiên Nhật chết não, ngơ ngác nhìn anh.
Đây là đâu? Tôi là ai?
Văn Mộc tức đến mức đập mạnh xuống mặt bàn: “Vương Lăng Phong!”
“Ừ.

Cậu còn muốn nhìn chúng tôi ân ái sao?”
Văn Mộc: “...”
Thiên Nhật: “...”
Đám người nhiều chuyện: “...”
Tuyệt tình đến thế, cậu thanh niên kia cũng thật tội nghiệp.
Văn Mộc mang theo cục tức rời đi, đại não của Thiên Nhật vẫn chưa hoạt động trở lại.
Hai người bọn họ mặc dù đã ở gần nhau một khoảng thời gian nhưng bọn họ vẫn chưa từng thân mật.

Ngay cả ôm cũng chưa từng ôm.

Giờ thì hay rồi, trực tiếp bỏ qua bước ôm, nhảy sang hôn luôn!
Thiên Nhật dù có cứng miệng nhưng đối với phương diện tình cảm này, cậu vô cùng ngây thơ, thật sự là chưa có kinh nghiệm.

Chỉ nắm tay một cái đã khiến cậu phải suy nghĩ mấy ngày trời… bây giờ còn hôn một cái…
“Em sao thế? Muốn anh hôn thêm cái nữa ư?”
“Không, không, sao có thể.

Ha ha, người đã đi rồi, chúng ta mau ăn, mau ăn thôi.” Thiên Nhật máy móc ngồi về vị trí, ngoan ngoãn chờ cơm.
Vương Lăng Phong thu lại toàn bộ dáng vẻ của cậu vào mắt, thích thú bật cười.
Em ấy đáng yêu quá..


Bình luận

Truyện đang đọc