ĐỘC TÂM, ĐỘC THÂN, ĐỘC NHẤT MÌNH EM


Bóng tối bao phủ hoàn toàn địa lao tối đen, trong căn phòng sâu nhất, dáng hình nhỏ nhắn bị treo trên giá sắt, cơ thể toàn là vết thương cũ mới đan xen.

Thế nhưng người đó dường như không hề cảm thấy đau đớn, trong mắt của hắn vẫn còn chứa đựng ánh sáng, tựa như hi vọng trong hắn không bao giờ bị dập tắt.
*Kịch*
Song sắt đại lao chầm chậm mở ra, Hà Thiên Nhật hơi ngẩng đầu, dùng đôi mắt to của chính mình dõi theo kẻ vừa tiến vào.

Thế nhưng chỉ chưa đến vài giây, hắn đã ghê tởm rời đi đôi mắt, sợ chỉ nhìn thêm vài giây mắt hắn sẽ bị kẻ này vấy bẩn.
Vương Trì Việt nhận ra ghê tởm trong mắt hắn, tuy nhiên gã chẳng hề để tâm.

Miệng gã kéo ra nụ cười ác độc, đè giọng: “Tiểu bảo bối, hôm nay ta lại có quà cho ngươi đây.”
Gã vui vẻ thắp lên một cây nến, không gian tối đen nháy mắt được ánh nến chiếu sáng.

Gã nhấc tay, một vật lộ ra khỏi ống tay áo.

Gai nhọn sắc lạnh sáng bóng phản chiếu ánh nền, một vật giống như cây gậy dài bằng hai gang tay dính đầy gai nhọn bại lộ trong không khí.
Vương Trì Việt vô cùng hài lòng với món đồ này, đặc biệt là dáng vẻ có thể khiến người gan dạ nhất nhìn thấy cũng phải sợ hãi.

Vậy mà khi Hà Thiên Nhật đặt ánh mắt của mình đến đồ vật đó, hắn vẫn chẳng hề lộ ra bất kì biểu cảm nào.


Có lẽ, hắn đối với những món đồ kinh dị này đã quá quen thuộc, hay đúng hơn là do hắn chẳng hề để tâm.
Dáng vẻ bình thản của hắn thành công chọc tức Vương Trì Việt.

Nụ cười trên mặt gã dần đậm khiến gương mắt gã trở nên vặn vẹo.

Gã nôn nóng sử dụng công cụ trên tay đến mức bước chân cũng trở nên gấp gáp.

Gã nhếch mép: “Cuối cùng ta cũng biết vì sao Vương Lăng Phong kia lại để ý ngươi đến vậy rồi.

Dáng vẻ thỏ nhỏ dựng móng quả thật quá hút mắt.”
Vương Trì Việt đứng trước mặt Hà Thiên Nhật, cây gậy đính đầy gai nhọn được gã kề tới sườn mặt hắn: “Ây, đôi má bánh bao này, quả thật là khơi gợi hứng thú cho người khác.”
Hứng thú muốn phá huỷ nó.
Hung hiểm trong mắt gã càng đậm, bàn tay gã dùng thêm sức, gai nhọn trên đầu gậy dễ dàng xuyên qua làn da mỏng manh.

Máu từ vết thương chảy dọc theo thân gai bóng loáng, rõ ràng là vô cùng đau đớn nhưng Hà Thiên Nhật không kêu lên tiếng nào.
“Miệng càng ngày càng cứng nhỉ, thật khiến người ta yêu thích.”
Yêu thích muốn vấy bẩn.

Vương Trì Việt nháy mắt càng thêm hào hứng, gương mặt đáng yêu của Hà Thiên Nhật trồng chéo vết thương, nay cộng thêm mấy lỗ nhỏ trên sườn mặt khiến hắn càng thêm thê thảm.

“Gương mặt đẹp thế này mà thật sự bị huỷ thì thật đáng tiếc.

Bảo bối, đừng phản kháng nữa.

Ngươi chỉ cần đồng ý viết cho ta một lá thư, ngươi sẽ không cần chịu giày vò đau đớn.

Vậy không phải vẹn cả đôi đường ư?”
“...”
“Ây, bảo bối, ngươi cũng không muốn Vương Lăng Phong trở lại sẽ nhìn thấy dáng vẻ thê thảm này của ngươi chứ?”
“...”
Lời này của gã thành công chọc trúng tim của hắn.

Hắn theo bản năng siết chặt bàn tay, khẽ cắn môi.


Hắn đúng là rất sợ, sợ huynh ấy trở về sẽ nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của mình mà đau lòng, càng sợ hắn không thể chờ được đến ngày đó.

Nếu huynh ấy trở về mà không tìm thấy hắn, huynh ấy sẽ phải làm sao đây.
Thấy dáng vẻ cân nhắc của hắn, Vương Trì Việt cười thầm trong lòng.

Kế hoạch của gã sắp thành công rồi, chỉ cần cưỡng ép hắn viết thư cho Vương Lăng Phong, gã chắc chắn y sẽ rơi vào bẫy của mình.

Ngôi vị thái tử kia sớm muộn gì cũng thuộc về gã.
Không ngoài dự đoán của gã, sau nửa khắc suy nghĩ, Hà Thiên Nhật cuối cùng cũng đáp lại: “Được, ta đồng ý với ngươi.”
Vương Trì Việt ném dụng cụ trong tay đi, cực kì hăng hái: “Tiểu bảo bối đồng ý sớm một chút có phải không tự chuốc lấy khổ rồi hay không.

Nào, để ta đây cởi trói cho bảo bối.”
Xiềng xích được cởi bỏ, mặc dù cơ thể không còn sức lực nhưng Hà Thiên Nhật vẫn ghê tởm tránh khỏi đụng chạm của Vương Trì Việt: “Đừng động vào ta.

Muốn ta viết thư cho Lăng Phong, ngươi phải tới Đông Cung lấy bút, mực và giấy ở đó tới đây.

Nếu không huynh ấy sẽ nhận ra điểm khác thường.”
“Tiểu bảo bối thật tốt, vì ta mà suy nghĩ thật chu toàn.” Vương Trì Việt cười vui vẻ: “Bảo bối yên tâm, ta đã chuẩn bị tốt rồi, chỉ còn thiếu mỗi tiểu bảo bối thôi.”
Hà Thiên Nhật theo chân Vương Trì Việt rời khỏi nơi giam giữ, một đường đi tới một căn phòng nhỏ.

Bên trong phòng chỉ chứa vỏn vẹn một cái bàn giấy.
“Nào, mau tới đây viết thư…” Mắt thấy kế hoạch của mình sắp sửa thành công, Vương Trì Việt ngày càng trở nên vui vẻ.


Gã không thể đợi được đến lúc Vương Lăng Phong rơi vào bẫy của chính mình.
Hà Thiên Nhật chậm rãi lê từng bước, ngồi xuống bàn.

Loại giấy và bút trước mặt đúng thật là thứ mà hắn thường dùng để viết thư cho y.

Nếu như dùng nó để viết thư, y chắc chắn sẽ không nhận ra đâu nhỉ.
“Lúc ta viết thư, không muốn người khác ở bên cạnh.

Ngươi có thể…”
“Tiểu bảo bối nói gì vậy chứ, ta đương nhiên là không thể? Bảo bối ngoan, đừng nghĩ đến chuyện dở trò.

Mau lên, kiên nhẫn của ta có hạn thôi đó.

Ngươi chỉ cần viết theo những gì ta đọc là được.”
Vương Trì Việt không có ý định nói chuyện, Hà Thiên Nhật chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo.

Nếu như hắn đã hạ quyết tâm, vậy thì hắn chỉ còn cách tranh thủ một chút..


Bình luận

Truyện đang đọc