DOCTOR

           

Chương 16:

Tiểu Chu bây giờ mới nhìn sang Trần Di. Cô bác sĩ giật mình, miệng sau đó cũng khép lại được từ sau sự ngạc nhiên ban nãy.

- Nào, vậy bác sĩ Trần tại sao lại mang bộ mặt hậm hực đây!?

"May quá... chưa nghe được đoạn đầu!"

Trần Di thở phào trong lòng. Chưa vội đáp giáo sư Trương, cô bác sĩ quan sát nét tươi tỉnh vẫn còn hiện mờ mờ trên gương mặt đối phương. Một cái nâng mày nhẹ.

- Giáo sư, chị đang tính toán gì vậy?

Tiểu Chu bị gãi trúng chỗ nhột, rùng mình một cái.

- Này, cô như ma như quỷ vậy. Lần nào tôi nghĩ cái gì liền đều nắm được!

Trần Di muốn phì cười, nhưng phải nuốt lại. Nghiêm túc như cũ.

- Mỗi lần chị định bày trò là y như rằng sẽ gây họa cho khoa chúng ta. Tốt nhất Giáo sư nên tem tém lại, đừng gây rắc rối nữa. Người kia lại còn là Giám đốc, Giáo sư, thay mặt toàn khoa ngoại nhi, em xin chị!!!!

Cúi đầu, thậm chí là kéo dài câu cuối.

Tiểu Chu hừ thật mạnh, xua xua tay.

- Cô đừng nghĩ lúc nào tôi cũng gây rắc rối chứ! Bất quá là đấu "sức bền" mà thôi!

Ngưng câu, Tiểu Chu vô định nhìn về hướng Lã Hứa Lệ rời khỏi. Trong đầu không hiện hữu gì, đáy mắt vẫn mờ nhạt sự thích thú.

Trần Di là nhìn ra, dẫu sao cũng nhiều năm "chịu đựng" con người này, nên không nói gì nữa.

Cô bác sĩ trẻ hơi cười, ánh nhìn dừng trên nụ cười mỉm của người ngồi kế bên.

"...

- Vì sao em muốn làm bác sĩ?

Trần Di lúng túng nhìn vị Giảng viên trên bục giảng. Nụ cười của người đó thật điềm đạm, nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc nét. Chính vì vậy cô sinh viên càng thêm hốt hoảng.

- E-Em... em muốn cứu thật nhiều người... e-...em...

Vị giảng viên trẻ gật đầu, ra hiệu cho cô sinh viên ngồi xuống.

Ánh mắt dừng ở một người khác, lại chính là cậu sinh viên ngồi cạnh Trần Di.

- Cậu tên gì?

- Dạ thưa, tên em là Đinh Khống!

- Đinh Khống!? Không phải có một tập đoàn bánh kẹo lớn cũng trùng với cái tên này sao?

- À....Vâng, đó chính là tập đoàn nhà em!

Vị giảng viên tròn mắt, lúc sau liền gật đầu.

- Cậu có một câu trả lời xuất sắc cho buổi đánh giá tân sinh viên nên tôi vô tình nhớ mặt!

Tiếng ồ đồng loạt nổi lên. Đinh Khống gãi gãi vành tai, cười thẹn.

- C-Cũng không có gì ạ!

- Vậy vẫn câu hỏi đó, tại sao cậu muốn làm bác sĩ?

- À... Vì không muốn mang tiếng ăn bám ba mẹ nên em quyết tâm tự mình nỗ lực để có một địa vị được mọi người kính trọng!

Một cái gật, Đinh Khống cũng lập tức ngồi xuống theo ám hiệu.

Lướt qua danh sách lớp, vị giảng viên trẻ dừng mắt, một đánh giá trong đầu, sau đó cô cũng ngẩng lên.

- Ai là Dịch Minh!?

Lại một cậu sinh viên nữa đứng lên.

- Là em!

Vị giảng viên nâng một bên mày, nhìn tướng tá cậu sinh viên tên Dịch Minh kia mười giây, sau đó mới mở lời.

- Cậu có một điểm đầu vào xuất sắc, nhưng nét mặt cậu lại không mấy tự tin nhỉ!?

Dịch Minh giật mình, ngẩn người nhìn người trên kia.

- E-Em...

- Sao? Cậu sợ phải trả lời câu hỏi của tôi à?

-...

Vị giảng viên đưa chân, chậm rãi tiến về phía cậu thanh niên được gọi tên.

Sau mười bước, cuối cùng cũng đối diện.

- Không có một tiêu chuẩn đạo đức nào được đánh giá bởi câu hỏi này. Tôi chỉ muốn biết tại sao các cô các cậu đi theo con đường khó khăn này mà thôi. Sao? Là vì tiền nên sợ sẽ bị đánh giá phẩm chất?

Dịch Minh giật mình, kinh ngạc nhìn nữ giảng viên.

- E-Em...

- Vì tiền là điều đáng xấu hổ sao?

Dứt câu liền xoay người, tiến về phía bục giảng.

Tất cả như nín thở bởi không khí nặng nề lúc này. Ai kia nhìn vô định nửa phút, sau đó nhìn thẳng về dưới giảng đường.

- Với tôi, mọi mục đích hướng tới ngành y đều tốt đẹp, đó là điều cơ bản để mỗi người nỗ lực. Cái đáng sợ không phải thời điểm bước chân vào mà chính là khi bước chân ra khỏi ngôi trường này. Xã hội ngoài kia đầy rẫy cám dỗ, chính nó sẽ làm biến chất mục đích ban đầu của các bạn. Cậu làm vì địa vị, họ sẽ cho cậu cách để vươn tới đỉnh cao. Cậu làm vì tiền, họ sẽ chỉ cho cậu cách kiếm thật nhiều tiền. Tham vọng nối tiếp tham vọng, rồi đến lúc đó chúng ta chỉ biết nghĩ đến bản thân mà quên mất mục đích duy nhất của người bác sĩ: đặt bệnh nhân lên hàng đầu.

Gió lùa vào giảng đường, mang theo mùi hương của mùa Xuân, cũng là thông báo một chặng đường dài đối với những người đang ngồi đây sắp bắt đầu.

Vị giảng viên mỉm cười, nụ cười thực sự đẹp tựa ánh ban mai. Trần Di ngây ngốc, vô thức đã ghim nụ cười đẹp đẽ này vào trong đầu.

- Mỗi ngày đứng trên giảng đường, tôi sẽ không thôi nhắc nhở mục đích đó. Đến khi các bạn khắc cốt ghi tâm, đến khi các bạn bị ám ảnh, đến khi các bạn thấu hiểu... hừm... lúc đó tôi cũng kết thúc khóa Giảng dạy của mình. Vậy Trương La Chu tôi bắt đầu bài giảng đầu tiên, mọi người hãy thật chú ý...

..."

- Giáo sư!

Trần Di cười, tay tựa cằm nhìn Tiểu Chu.

- Sao?

- Ngày đó chị không có nói đến lý do làm bác sĩ của mình!

Tiểu Chu nhướn mày nhìn Trần Di. Ngẫm lại rồi cũng nhớ ra, gật gật đầu.

- À, ngày đó sao!?

- Vâng!

- Ừ, nhưng có việc gì sao?

Cô bác sĩ trẻ cười, để lộ hàm răng đều đặn.

- Tự nhiên em nhớ đến, cũng muốn biết! Vậy mục đích làm Bác sĩ của chị là gì vậy, Giáo sư!???

- À, là vì tò mò thôi!

- H-Hả?

Trần Di hé miệng khi nghe câu trả lời quá hồn nhiên của đối phương. Trong lòng còn nghĩ người này chắc hẳn phải có lý do gì đó "ngầu" lắm, nghe được như vậy quả thực... tụt cảm xúc mà...

- T-Tò mò sao???

- Điểm lấy vừa cao lại học quá lâu nên tôi tò mò không biết ngành Y có gì đặc biệt không. Tôi luôn nói tôi thích nhưng thực ra không như mọi người nghĩ, tôi chỉ thích thử thách bản thân thôi. Chà, may mắn là đỗ, cũng may mà đứng đầu toàn tr-... Ơ... này này, cô đi đâu vậy? Chờ tôi với cái con bé này...

"Không thể chịu đựng được, không thể, không thể, KHÔNG THỂ!!!!"

Bình luận

Truyện đang đọc