DOCTOR

Chương 2:

Kha khải cùng Tiểu Chu cùng ra hành lang ít người qua lại. Quan sát vẻ mặt đối phương một hồi, cô mới lên tiếng.

- Tiền bối, sao vậy?

- Cái này...

Tiếng thở dài khá lớn.

Sau một hồi nuốt bức xúc gì đó, Kha Khải mới mở lời tiếp tục.

- Bệnh viện ta nhiều khả kí hợp đồng với bên Doanh nghiệp nước ngoài!

Đây vốn là tin khá tốt. Thêm vốn, thêm thiết bị hiện đại, cớ gì đối phương lại khó chịu như vậy!?

- Không phải tin tốt sao?

- Vốn là tốt. Nhưng hoạt động sau đó... họ có dự định biến bệnh viện ta thành bệnh viện nhi!

Giật mình, một cái khẽ nhăn mày xuất hiện trên gương mặt sáng lạng.

- Tại sao?

- Quên chuyện "nhiều khả năng" đi, anh sẽ dùng từ đúng hơn. "Bị thâu tóm"! Đột nhiên các ngân hàng và doanh nghiệp ngừng viện trợ, bệnh viện ta đang trên đà khó khăn. Bất ngờ doanh nghiệp INP xuất hiện, trở thành chủ nợ, có khả năng thâu tóm, và dự định của bên họ là biến bệnh viện ta thành bệnh viện nhi số một trong nước. Hợp đồng đã được các lãnh đạo đưa ra trong cuộc họp thứ nhất. Đến cuộc họp hôm nay mới mời các phó khoa và trưởng khoa tham dự vì muốn có giải pháp. Chết tiệt, đến một nửa hội đồng đồng thuận thì còn bàn bạc gì nữa!? Nếu biến thành bệnh viện nhi thuộc tập đoàn nước ngoài, viện phí sẽ tăng, nhiều khả năng tăng gấp đôi, gấp ba. Bệnh nhân biết khám chữa kiểu gì?

Trẻ em vốn có cơ thể và các cơ quan chức năng chưa hoàn thiện, vì vậy thiết bị khám cứu chữa cũng khác biệt hoàn toàn. Khoan nói đến các thiết bị, Tiểu Chu giận đến sôi máu. Đám người trong đầu chỉ có tiền kia đang lợi dụng sức đề kháng kém cỏi của trẻ em để đem lên làm bàn đạp kinh doanh, lấp đầy túi tiền. Bệnh viện nhi – là chuyên môn, là đảm bảo uy tín, là máy móc hiện đại... là tăng cả viện phí.

Còn chưa kể đến việc sẽ cắt giảm nhân lực không-quan-trọng cho bệnh viện nhi tương lai. Càng nghĩ Tiểu Chu chỉ càng thêm căng đầu óc.

- Tiểu Chu, vì sợ em làm loạn mà không ai dám mời em đến họp! Chuyện đến nước này rồi... ủa, mà sao em lại xem bệnh cùng với bác sĩ Tống vậy? Không phải em sắp có ca phẫu thuật cho đứa nhóc bị u não sao? Sao lại ở bộ phận dành cho bệnh nhân trưởng thành vậy???

- Hả?

Tiểu Chu đang lúc máu nóng, nghe xong câu này liền bừng tỉnh.

- A... Đ-đúng v...

*Rầm rầm rầm

*Hộc hộc...

- Ơ...

Tiểu Chu tròn mắt nhìn Trần Di.

- TÌM THẤY GIÁO SƯ RỒI!!!

Trần Di hét toáng lên khiến Tiểu Chu càng thêm giật mình.

- Chúng ta có ca phẫu thuật, phải về ngay thôi giáo sư!

- À...à...

Tiểu Chu gấp gáp, vội chạy ra ngoài.

- Tiểu Chu, anh chỉ kể vậy thôi. Cấm em được làm loạn!

- Yên tâm! Tiền bối, lát nói tiếp!

Tiếng bước chân vội vã của đám người càng xa dần.

Kha Khải thở dài, hơi cười, cũng hơi lắc đầu bất lực.

- Cái con bé này, thật là....

- - -

Lã Hứa Lệ tròn mắt nhìn người hung hăng chẳng gõ cửa phòng đã lao vào phòng mình. Nếu không phải người này mặc áo blouse thì chắc cô đã yêu cầu bảo vệ đuổi ra ngoài.

Vẫn dáng vẻ lạnh nhạt, nàng liếc cô từ đầu đến cuối, không có chút nhận định gì rồi chậm rãi mở miệng.

- Bác sĩ, học nhiều kiến thức như vậy nhưng bỏ qua việc học phép lịch sự sao!?

Câu nói thì thâm thúy. Nhưng có vẻ là nhầm đối tượng.

Tiểu Chu không những chẳng tức giận chút đỉnh, trái lại còn mặt dày hơn, thản nhiên ngồi xuống vị trí dành cho khách trong văn phòng.

- Giám đốc mới vào bệnh viện nên không biết, chứ tôi nổi tiếng là bất lịch sự mà!

Thậm chí còn tự rót nước cho mình.

Hứa Lệ có không thoải mái, nhưng cũng mặc cho người kia muốn làm gì thì làm. Nàng ngồi ở bàn làm việc của mình, không ngồi ở vị trí nên ngồi để tiếp "khách".

- Tôi nghe nói Giám đốc cùng tập đoàn INP của cô muốn biến bệnh viện bọn tôi thành bệnh viện nhi. Tôi đến là muốn hỏi lí do.

Nàng cuối cùng cũng phải nâng mi lần nữa.

Nhìn bộ dạng ung dung thưởng thức của "khách", càng lúc càng thêm ngứa mắt. Hứa Lệ coi như là người nhẫn nhịn giỏi, chứ cái thứ đã vào phòng làm việc của người khác, đến buông một câu hỏi cũng chẳng thèm nhìn mặt "chủ nhà" thực sự rất không-giống-người-văn-minh.

- Lí do đã được đề cập trong cuộc họp hội đồng. Có vẻ bác sĩ đây không phải người được mời tham dự cuộc họp nên không biết!

Ý tứ gì cô đều hiểu.

Ám chỉ, Tiểu Chu không phải là một người-nào-đó quan trọng trong bệnh viện. Đã không quan trọng, chắc chắn Hứa Lệ càng thêm khinh thường và đừng hỏng hỏi được thứ cần hỏi trong ngày hôm nay.

- Mấy cuộc họp nhàm chán đó sao? Tôi không có thời gian. Bởi vậy tôi mới lên gặp Giám đốc sau khi xong việc để được nghe cô tóm tắt ngắn gọn nhất đấy!

Hứa Lệ nâng một bên mày, cười nửa miệng nhìn Tiểu Chu.

- Tôi thì ra còn có cái vinh dự đấy?

- À, Giám đốc chọn từ cũng khéo lắm! "Vinh dự"!? Tôi thích cái từ này! Vậy Giám đốc, hãy tận dụng cái vinh dự tôi mới trao cho cô đi!

Tiểu Chu cười căng cơ mặt, lúc này mới ngoáy đầu nhìn về phía người phụ nữ dường như đã mất hết kiên nhẫn bởi sự vô liêm sỉ từ cô...

Bình luận

Truyện đang đọc