ĐỐI MẶT - ASISU

Đằng sau cánh cửa đóng chặt, căn phòng yên tĩnh có bóng dáng của một người vô cùng đắc ý, nhưng thâm tâm lại ngập tràn muộn phiền.

Asisu vừa nghe xong cuộc náo loạn bên ngoài cửa, đã cầm một món trang sức nghịch nghịch trên tay, hướng mặt xuống nữ quan đang quỳ dưới chân mà vui vẻ cất lời:

_Ari, ngươi thấy không, ta thắng cược rồi. Nhớ đem thật nhiều rượu nho về cho ta.

_Nữ hoàng, nô tỳ không hiểu, sao người lại chỉ dùng mê hương dược với hai người đó, mà không dùng một liều thuốc độc kết liễu, thì mọi chuyện chẳng phải nhanh chóng hơn sao.

_Cái ta muốn, không phải là Carol chết nữa. Mà cái ta nhắm tới chính là sự sỉ nhục của mọi người dành cho đứa em trai yêu quý này. Ta hiểu rất rõ nó, cái quan trọng nhất đối với nó, chính là danh dự và quyền lực. Hôm nay ta cũng cố tình lệnh cho Lapis và Ormi tới đó, cùng sự chứng kiến của nhiều người khác, ngươi xem, cục tức của Menfuisu sẽ tăng lên gấp đôi, cái ghế Pharaoh của nó cũng sẽ lung lay không ít, nhất là người gây ra chuyện này, lại là cô vợ mà nó hằng yêu quý.

Ha ha... các ngươi cảm nhận đi, cảm nhận xem nỗi đau của ta như thế nào, vì bây giờ, các ngươi cũng giống như ta thôi...Các ngươi cũng phải hứng chịu sự phản bội như ta đã từng, vui lên đi, ta sẽ cho các ngươi đang nếm trải nó trọn vẹn. Để xem, các ngươi có trở nên giống quỷ dữ như ta không...

- -- ------ ----

Gần đến giữa trưa, Nebanon được đưa đến pháp trường.

Bọn quan thần theo phe hắn không những không sợ hãi, mà con đang rất vui mừng. Họ kích động người dân khắp nơi, và cho người rải truyền những tin tức sáng nay cho khắp thành Têbê. Chẳng mấy chốc, ai ai cũng bàn tán với nhau chuyện này, ngay cả đứa con nít cũng xôn xao tán gẫu.

Những tầng lớp trí thức, quý tộc và thậm chí đến người dân cùng nhau kéo đến chỗ Nebanon, tạo áp lực cho hoàng đế phải thả vị hoàng thân vô tội này. Thực ra, chính thái độ và hành động của Menfuisu đã làm cho họ dù muốn tin nhưng không thể tin vào hoàng đế, dù lúc trước hắn nhận được sự tín thác tuyệt đối,người người công nhận hắn anh minh, trí dũng. Từ lúc hoàng thân Nebanon xuất hiện, người này hoà nhã lại khôn khéo, rất được lòng người dân, tính cách trầm ổn khác hẳn với cái vẻ kiêu ngạo khó ưa cùng cái tật đụng chút là giết người của hoàng đế.Cách đây vài hôm, hoàng đế trước mặt mọi người muốn giết nữ hoàng, bắt nữ hoàng quỳ xuống trước mặt mình mặc kệ đứa trẻ đang trong bụng người, phá đi cơ hội hoà bình trong tầm tay, là hoàng thân cứu vãn, mấy hôm sau, hoàng thân muốn mở tiệc giảng hoà, lại có tin tức nữ hoàng bị xảy thai, không chỉ không có hoà bình, mà còn đem lại chiến tranh, người gây ra - thuộc hạ của hoàng đế Menfuisu. Ngay sáng hôm nay, cô gái sông Nile, con nữ thần ở bên cạnh hoàng thân Nebanon, thêm những dòng chữ máu trên tường, thì người ta tin chắc với nhau rằng, nữ thần sông Nile vốn dĩ được đưa đến với vị hoàng thân kia, cùng nhau trị vì chúc phúc cho Ai Cập, chứ không dành cho Menfuisu.

Đúng vậy, các tần lớp khác nhau cũng đều chung một suy nghĩ: hoàng thân Nebanon mới là người mà thần linh đã chọn, Nebanon là Pharaoh chân chính.

Vì áp lực từ rất nhiều phe phái có quyền thế cao, mà Menfuisu một mực không chịu ra khỏi phòng, nên Imphotep đành tự mình ra quyết định, ông chỉ định không xử chết nữa, tạm thời đem nhốt vào ngục. Tuy nhiên, Nebanon không mấy gì khó chịu, vì ngay cả cai lính trong ngục cũng đối xử ưu tiên cho hắn. Ngồi trong ngục, nhưng không phải trong ngục. Người dân và quan lại vẫn đứng lên ngoài nhà lao biểu tình giúp cho hắn, khiến cho hắn ngày càng có niềm tin vào việc mình có đủ khả năng thừa kế ngôi báu, lật đổ tên hoàng đế kia.

- -- ------ ----

Những ngày sau đó...

Ba con người, trốn mình trong ba căn phòng khác nhau, ba luồng suy nghĩ và tâm tư bộn bề. Carol, Menfuisu, Asisu cái vòng luẩn quẩn chưa đến hồi kết. Người thì than khóc, người tức giận, kẻ thì đắc ý. Người chịu đau khổ, người vì trả thù, kẻ phụ tình.

Rượu, thứ làm con người ta quên đi mọi chuyện, nhưng cũng làm cho họ khắc sâu, thật sâu vào tâm trí.

Cho đến tối hôm sau, Nakuto đã trực tiếp gặp Asisu để báo cáo tình hình điều tra.

_Bẩm lệnh bà, thần đã moi ra được một thông tin cực kỳ hữu ích. Tên Minue này, không phải con ruột của Nafutera, lúc bà ta sinh con, đứa trẻ bị chết ngạt, Minue được thay vào đó, họ đã giấu diếm chuyện này với mọi người, chỉ có Nafutera và bà đỡ là biết chuyện.

_Được rồi, còn gì nữa không.

_Còn một việc thần vẫn hay thắc măc. Tên Minue này hình như có ý với lệnh bà.

_Cái gì? Ngươi không được nói bậy.

_Thần đột nhập vào phòng hắn, thấy có rất nhiều thứ liên quan đến lệnh bà, miếng lụa cũ lệnh bà đã bỏ đi, món trang sức lệnh bà không đeo nữa, còn có rất nhiều thứ theo sở thích của lệnh bà để riêng một góc.

_Không thể nào, mà thôi cứ mặc kệ hắn...Ngươi cứ lui xuống trước, mọi chuyện ta sẽ giải quyết sau.

_Tuân lệnh.

Mặc kệ rằng Minue có thích nàng hay không đi chăng nữa, thì mọi chuyện đang chứng minh hắn là hoàng thân thật sự, và vấn đề có nên vạch trần tên kia hay không vẫn còn là một bước đi trong sự tính toán trên ván cờ của nàng. Thế trận đã bày ra trước mắt, chỉ cần đi sai một nước thì mọi thứ sẽ lật ngược như úp bàn tay. Nếu vạch trần, chẳng phải việc nàng làm để trả thù coi như công cốc, tất cả sẽ được quy về do tên mạt hạng đó vì mê vương quyền là bày ra, Carol sẽ không liên quan và Menfuisu cũng lấy lại được danh dự, phải để cho mọi người tin rằng Carol và chữ máu kia đều là chỉ dụ của thần linh. Nhưng nếu không nói ra? Chẳng phải chỉ cần hắn hãm hại Menfuisu là có thể hiên ngang bước lên ngôi vị rồi sao, sự việc này cũng là một nét sỉ nhục trong hoàng thất, bản thân Asisu cũng không muốn trở thành tội đồ của vương tộc.

Chọn bản thân?

Hay

Chọn vì Ai Cập?

Bình luận

Truyện đang đọc