ĐỘI TRƯỞNG, CÙNG NHAU NÓI CHUYỆN YÊU ĐƯƠNG ĐI

Tiết Huệ ngầm đoán được là mình đã làm hỏng mấy bông hoa mà Lộ Diêu Diêu nhờ người mang tới tặng Dương Cảnh Thừa. Lục Bạch nói Dương Cảnh Thừa sẽ không giận vì mấy chuyện vật vãnh này nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của anh, cô lại thấy lúng túng. Âu cũng là bởi vì cô lỡ làm vỡ bình hoa cắm mấy bông hoa xấu xí Lộ Diêu Diêu đưa tới. Giờ nghĩ lại, cô vẫn còn cảm thấy bực bội. Trong lòng anh, Lộ Diêu Diêu quan trọng đến thế sao? Mà lúc này đây, anh ấy lại vì Lộ Diêu Diêu mà nổi giận với mình…

Cái bình đó đúng là do Tiết Huệ làm bể, cô ấy không thể làm gì khác hơn là mở lời xin lỗi: “Bà chủ Lộ, chị cho em xin lỗi nhé. Cái bình hoa ấy là do em lỡ tay làm bể nó.”

“Hôm qua thì lỡ đụng tôi, hôm nay thì lại lỡ làm nát hoa của tôi. Này cô gái, sao cô cứ hay lỡ thế nhỉ?” Lộ Diêu Diêu lạnh lùng nhìn Tiết Huệ.

Tiết Huệ nghe thấy những lời nói khó nghe của Lộ Diêu Diêu thì cau mày: “Thật sự xin lỗi, em không có cố ý làm thế đâu.”

“Đây là cách mà cô giải thích đó sao?” Lộ Diêu Diêu nhìn thẳng vào cô gái trước mặt mình: “Cô nghĩ là cứ mỗi lần mình làm sai chỉ cần hả họng ra nói ‘Em xin lỗi, em không cố ý.’ là xong à?”

“Nếu không thì bà chủ Lộ muốn em làm gì?” Tiết Huệ bực mình, chỉ vì mấy cái bông xấu xí kia thôi mà làm gì dữ vậy.

Lý Chí Long ngồi cạnh Tiết Huệ cũng nhíu mày nghĩ, bà chủ Lộ đây thù thật dai, chỉ vì những chuyện cỏn con kia mà làm rầm làm rộ lên, đúng là lòng dạ nhỏ nhen. Tối qua cô ấy cũng gọi điện cho tiểu Dương, điều này cho thấy quan hệ giữa hai người họ không đơn giản chỉ là bạn. Chậc, không lẽ tiểu Dương lại thích kiểu người lòng dạ nhỏ nhen như vậy?

Lộ Diêu Diêu lên tiếng: “Tôi muốn hoa của tôi.”

“Vậy thì em đền cho chị là được.” Tiết Huệ lên tiếng đáp trả.

“Cô vừa nói là đền sao?” Lộ Diêu Diêu hừ lạnh.

“Không phải đống đó chỉ là hoa dại thôi sao?”

“Hoa dại? Ở sa mạc, loại hoa này rất hiếm! Nếu cô cho rằng cô sẽ tìm được, vậy thì tìm đi! Chừng tìm thấy đúng loại hoa đó tôi sẽ tha thứ cho cô!”

“Hoa này hiếm đến vậy sao?”

“Trong mắt tôi nó hiếm đấy.”

“Chỉ là hoa dại thôi mà, không có gì đáng để ngắm cả, cũng không thể làm thuốc….bà chủ Lộ, chị…”

Lộ Diêu Diêu ngẩng đầu: “Ít ra nó còn dễ nhìn hơn cô.”

Tiết Huệ cau mày: “Em bảo em đền hoa thì chị bảo hoa hiếm tìm không thấy, vậy đền tiền được không?”

“Cô có tiền nhiều hơn tôi sao?”

Tiết Huệ bị hỏi ngược lại, không biết đường trả lời liền quay sang nhìn Dương Cảnh Thừa. Anh vẫn ngồi đó, không nhúc nhích cũng không hề lên tiếng lấy một lời. Lúc này cô nàng mới ngại ngùng nhìn sang cậu, chỉ thấy vẻ mặt ông không vui.

Lý Chí Long ngẩng đầu nhìn Lộ Diêu Diêu, chậm rãi nói: “Bà chủ Lộ, tôi đã nghe hết toàn bộ câu chuyện rồi, lỗi là do cháu tôi sơ ý làm bể lọ hoa. Quả thật con bé có chút sơ suất. Nó cũng không hề biết là loại hoa này ở sa mạc lại hiếm đến thế, giờ tôi xin thay mặt con bé xin lỗi cô. Mong rằng cô sẽ rộng lượng tha lỗi.”

Lộ Diêu Diêu nhìn về phía Lý Chí Long. Cô nhớ lại Dương Cảnh Thừa từng nói lúc trước người này đã giúp đỡ anh rất nhiều. Vì anh, nên cô mới giữ lại chút mặt mũi cho Lý Chí Long: “Đội trưởng Lý, những bông hoa đó rất quan trọng với tôi.”

Lý Chí Long gật đầu: “Tôi hiểu, vì là bậc cha chú của Huệ Huệ, tôi đây đích thân xin lỗi cô. Con bé thật sự quá sơ suất.”

“Ơ kìa, cậu!” Tiết Huệ cau mày, mấy chuyện nhỏ nhặt như thế sao cậu lại xuống nước xin lỗi chứ?

“Tôi nể mặt đội trưởng Lý!” Lộ Diêu Diêu chỉ nói đúng câu này, rồi quay người rời đi.

Tề Tư Tần đứng bên cạnh không dám nói gì, thấy cô bỏ đi cậu nhóc cũng lật đật chạy theo sau: “Dì ơi, để con giúp dì tìm cái bông đó nha.”

Bóng lưng của Lộ Diêu Diêu và Tề Tư Tần dần xa, giọng nói non nớt của cậu nhóc cũng nhỏ dần.

Dương Cảnh Thừa im lặng chìm trong suy nghĩ, nhìn về phía cô vừa đi khuất.

Lý Chí Long chỉ cười: “Tiểu Dương này, bà chủ Lộ đúng thật là có tình người.”

Dương Cảnh Thừa thu tầm mắt, cười: “Vâng ạ, tính cô ấy khá thẳng thắng nên cháu mong bác không vì chuyện đó mà thấy phiền trong lòng.”

Lý Chí Long lập tức cười: “Đâu, đâu! Làm gì có!”

“Vậy, cháu cũng xin phép về.” Dương Cảnh Thừa đứng dậy.

“Ừm, cháu cứ đi đi.”

Dương Cảnh Thừa đi theo hướng mà Lộ Diêu Diêu vừa đi. Chờ anh vừa đi khỏi, lúc này Lý Chí Long mới thở một hơi dài.

Tiết Huệ khó hiểu: “Cậu, cậu thở dài làm gì? Vừa rồi, cậu không cần phải giúp con ra mặt giúp cô ấy đâu. Cùng lắm đó cũng chỉ là mấy cành hoa dại thôi mà, là do cô ấy chuyện bé xé thành chuyện to, được nước lấn tới.”

“Nếu không phải vì chuyện đó thì sao? Trước giờ Tiểu Dương lúc nào cũng kính trọng cậu, nhưng vừa rồi bà chủ Lộ nói nhiều như thế vậy mà cậu ấy chỉ ngồi cạnh không lên tiếng lấy một lời, cũng không ngăn cản cô ấy. Con nghĩ là vì sao?”

Tiết Huệ cau mày: “Anh ấy không cho những gì mà bà chủ Lộ nói là vô lý? Cũng như chuyện cô ấy từ chuyện bé xé ra thành chuyện to sao?”

Lý Chí Long lại thở dài: “Huệ Huệ, nếu như con thích Tiểu Dương, vậy thì hãy sớm gạt bỏ ý nghĩ này đi. Mặc dù cậu cũng rất thích thằng bé, nhưng trong lòng nó bây giờ đã có người thương rồi.”

“Tiếc thật đó.” Tiết Huệ nhìn về phía Dương Cảnh Thừa vừa rời đi, tiếp tục lên tiếng: “Cậu, cậu có thấy bà chủ Lộ với đội trưởng Dương hợp nhau không?”

“Trai tài gái sắc.”

“Ý con nói là tính tình của bà chủ Lộ kìa.”

“Vậy con nghĩ tính của Tiểu Dương như thế nào?”

“Chính nghĩa, ngay thẳng ạ.”

“Đó là đức tính làm người.”

“Ý cậu là?” Tiết Huệ quay đầu nhìn Lý Chí Long.

Lý Chí Long nhìn cháu mình: “Cháu không cần phải hiểu đâu.”

*

Lộ Diêu Diêu đi chưa được bao lâu thì đụng phải Tề An Thành. Cậu ta nhìn thấy đứa nhóc bên cạnh cô thì cười: “Bà chủ Lộ, thằng bé này là con ai thế?”

Tề Tư Tần ngẩng đầu nhìn Tề An Thành.

Lộ Diêu Diêu nói: “À, đây là cậu nhóc mà lần trước tôi có nói với anh là tôi phải tìm ba giúp nó đó.”

Tề An Thành đang cố gắng nhớ lại xem Lộ Diêu Diêu có từng kể chuyện này cho mình nghe hay không. Anh đưa tay nựng má cậu nhóc, chắp miệng: “Nhìn sơ qua mắt và mũi, không giống tôi chút nào. Bà chủ Lộ, cô nói thử xem, thằng nhóc này có phải là con riêng của tôi không? Chắc chắn là không phải rồi!”

Tề Tư Tần nghe đến đây thì nhíu mày, nghiêng đầu hỏi Lộ Diêu Diêu: “Dì ơi, cái chú nói chuyện vô duyên này là ai vậy ạ?”

Tề An Thành trợn mắt: “Thằng bé này, con nói ai nói chuyện vô duyên đó hả?”

Lộ Diêu Diêu khẽ cười, cúi đầu nhìn Tề Tư Tần nói: “Chú này là chủ của khách sạn Long Phương. Chú ấy cũng họ Tề đó, tên là Tề Anh Thành.”

“Thì ra là con ở trong khách sạn của chú.” Tề Anh Thành cười: “Nếu con đã là khách của khách sạn, thì chú cũng sẵn lòng giúp con tìm ba.”

Tề Tư Tần suy nghĩ, không để bụng đến mấy chuyện vừa nãy, gật đầu: “Con cảm ơn chú.”

“Không có gì.”

Lộ Diêu Diêu liên tục nhìn Tề Anh Thành. Anh ta sờ mũi, trêu: “Sao thế? Bộ tôi đẹp trai quá hả?”

Cô nhìn Tề Tư Tần một cái, rồi nghiêng người nói với Tề An Thành: “Tôi có cảm giác, ánh mắt của nó nhìn anh giông như…”

“Nè, cô đùa kiểu gì thế!” Tề An Thành quay đầu nhìn Lộ Diêu Diêu.

“Tôi đâu có đùa.” Lộ Diêu Diêu chợt phát hiện gì đó. Nói xong, cô ngồi bật dậy, kéo xa khoảng cách giữa mình và Tề An Thành. Trên mặt đất phảng phất một bóng người đang đi về phía cô. Nhưng khi người đó vừa đến gần, thì chuông điện thoại chợt vang lên.

“Có người cần cứu viện! Tôi phải đi làm việc trước đã!” người đó vọng về phía cô mà nói.

Đến khi Lộ Diêu Diêu xoay người lại, chỉ thấy bóng lưng quen thuộc đang chạy trong sa mạc. Cô thu hồi tầm mắt, rồi cùng Tề Tư Tần đi về.

“Bà chủ Lộ, còn chuyện của khách sạn, cô đã nghĩ ra cách nào chưa?” Tề An Thành bước qua hỏi.

“Vẫn chưa.” Cô hỏi: “Vậy còn bên anh?”

Tề An Thành cau mày: “Bên phía tôi cũng chưa nghĩ ra được gì.”

Khi về đến khách sạn, Lộ Diêu Diêu nhanh chóng báo cho La Cương biết: “Tôi đã nghĩ ra một cách!”

La Cương không phản ứng kịp: “Bà chủ, cách gì cơ?”

Lộ Diêu Diêu cười ẩn ý: “Nhằm vào những ngày ế khách như thế này, bắt đầu từ ngày mai làm thêm vài căn phòng tân hôn nữa.”

Sau khi về đến khách sạn Long Phượng, cũng nhanh chóng gọi mọi người tập trung lại thông báo: “Bắt đầu từ ngày mai, khách sạn chúng ta sẽ mở thêm một loại phòng mới: phòng tân hôn.”

“Phòng thường thì đã đành, còn có cả phòng tân hôn nữa sao?” Từ nhân viên của khách sạn Long Môn cho đến khách sạn Long Phượng, ai cũng có cùng một thắc mắc.

“Đương nhiên là có rồi, chuyện này đừng để cho người bên Long Phượng biết.”

“Tạm thời đừng để cho bên Long Môn biết chuyện này.”

Bà chủ của khách sạn Long Môn và ông chủ của khách sạn Long Phượng chia nhau báo với nhân viên họ.

*

Khoảng ba giờ sáng, Dương Cảnh Thừa cứu được một bé gái chừng 12 tuổi thoát ra khỏi sa mạc. Lục Bạch lái xe đến hỗ trợ. Trên đường, xe lái ngang qua khách sạn Long Môn, Dương Cảnh Thừa ngẩng đầu nhìn thấy một căn phòng, trước cửa sổ là ánh đèn lồng màu đỏ đung đưa mái hiên.

Dương Cảnh Thừa thu hồi tầm mắt, nhưng anh lại không ngờ rằng Lộ Diêu Diêu vẫn còn đang đi lòng vòng trang trí tại căn phòng này.

Bình luận

Truyện đang đọc