ĐỘI TRƯỞNG, CÙNG NHAU NÓI CHUYỆN YÊU ĐƯƠNG ĐI

Lộ Diêu Diêu biết Tề An Thành cũng đến đây vì tấm hình, mặc dù máy tính vẫn còn chưa sửa xong, cô vẫn nên đề phòng việc Tề An Thành sẽ tìm cách phá hư máy tính, phải tìm một lý do nào đó, để đặt máy tính trong phòng ngủ của cô và Dương Cảnh Thừa. bởi vì sáng nay, khi Tề An Thành về đến thấy anh chàng Tiểu Diệp kia sửa máy tính thì đã hỏi bác Hoa, bác ấy kể lại rằng mình vẫn còn một tệp hình chưa rửa kia cho anh ta.

Buổi tối phải xếp hàng để vệ sinh cá nhân, mọi người ai cũng nhường cho Lộ Diêu Diêu tắm trước. Sau khi tắm rửa xong xuôi thì đi đến phòng ngủ, Dương Cảnh Thừa không có ở đây. Cô đi tìm khắp nơi, nhận thấy ánh sáng ngoài cửa phòng phát sáng, ánh đèn đó được được tỏa ra từ căn phòng trệt bên trái, cách đó không xa có một cây bồ đào. Mà Dương Cảnh Thừa, Tề An Thành và bác Hoa đang ngồi bên dưới cái cây ấy. Nơi đó có một cái bàn, trên bàn còn có một chai rượu bồ đào, ba người họ ngồi vây quanh bàn, mỗi người đều có một ly rượu.

“Diêu Diêu.” Ở vị trí Dương Cảnh Thừa ngồi thì có thể dễ dàng nhìn thấy Lộ Diêu Diêu đầu tiên.

Lộ diêu Diêu đi tới: “Mọi người đang uống rượu sao?”

Dương Cảnh Thừa gật đầu: “Kính bác Hoa hai ly.”

Ông lão quay đầu nhìn Lộ Diêu Diêu mỉm cười: “Là ông già này để cho bọn họ mời rượu. Bình thường không có ai mời rượu bác cả.”

Lộ Diêu Diêu ‘À’ một tiếng.

“Bà chủ Lộ có muốn uống một ly không?” Tề An Thành quay đầu nhìn cô.

Lộ Diêu Diêu nhìn về phía Tề An Thành, xoi mói: “Anh còn dám ngồi đây à?”

Tề An Thành cười nói: “Kính urượu bác Hoa thôi mà, có gì mà không dám chứ? Giống như trước đây tôi liều mình mời bà chủ Lộ vậy, uống say có liên quan gì?”

Lần đó là lúc Lộ Diêu Diêu muốn đưa tượng gỗ cho Dương Cảnh thừa, nhưng anh lại vì người trong đội mà bỏ lại cô, khi ấy tâm trngj cô không thoải mái, anh ta nói muốn uống rượu với nhau. Chẳng qua là cô thuận miệng đồng ý, cũng không thật sự muốn uống cùng anh ta, bởi vì cô biết người này chỉ cần uống một hớp thôi là sẽ say bí tỉ. Đêm hôm đó, quả thật anh ta vừa ực một hớp đã ngã lăn xuống đất.

“Đừng nói sự thật ra vậy chứ.” Lộ Diêu Diêu cười nhạo một tiếng.

Dương Cảnh Thừa nhìn cô: “Em có muốn sang đây ngồi không?”

Lộ Diêu Diêu vừa tắm ra, không muốn đồ đạc trên ngupời mình nhuốm mùi rượu, nói với Dương Cảnh Thừa và bác Hoa rằng mình mệt nên muốn về phòng nghỉ ngơi.

Một mình quay về phòng. Cô lấy trong vali cái bộ đồ ngủ hấp dẫn kia ra, rồi nằm đó chờ Dương Cảnh Thừa.

*

Quả nhiên, Tề An Thành vừa uống một ngụm rượu là đã ngã gục xuống bàn. Bác Hoa cũng rất hưng phấn, nói rượu bồ đào kia là do chính tay mình làm, hy vọng có thể uống thật sảng khoái.

“Từ nhỏ Diêu Diêu đã được ông nội nó nuôi lớn, nhưng ông nội thì suy cho cùng cũng không bằng cha mẹ. Mấy năm nay nó chỉ lủi thủi một mình, tự chăm lo cho bản thân, thật sự không dễ dàng gì.” Ông lão uống rượu, lời nói ra càng nhiều hơn.

Từ khi quen biết Lộ Diêu Diêu đến giờ, anh rất ít khi nào nghe cô nhắc về cha mẹ, nhất là mẹ của mình. Cô không hề chủ động nhắc đến, cũng chẳng chủ động hỏi thăm.

Ông lại nói tiếp: “Mẹ của Diêu Diêu là nhà nghiên cứu sử học, còn ba là nhà nghiên cứu thực vật học. Hai đứa nó rất yêu nhau, nhưng sau khi mẹ nó sinh nó ra không bao lâu thì lại bỏ đi đâu mất. Từ đó, ba con bé cũng rất ít khi quản lý nó. Khi bé, vì nó thường nghe người ta nói mẹ mình bỏ đi với người khác, nên nó đã hình thành những định kiến về mẹ mình. Ban đầu con bé còn phản bác, sau đó gần như đã chết lặng, nên nó không còn phản bác nữa. Cô gái nhỏ thật đáng thương… Ba năm trước, khi bác vẫn còn ở sa mạc, ông nội con bé qua đời, một mình nó phải quản lý khách sạn Long Môn, cuộc sống cũng không dễ dàng gì.”

Đó là lí do kiêng kỵ, không muốn nhắc đến mẹ là vì mọi người ai cũng bảo mẹ cô ấy không tốt. Ngay cả mặt của mẹ mình cô cũng chưa từng thấy, đương nhiên là không có cách nào đoán ra được. Chắc hẳn cô yêu, nhớ, nói về, nhưng cũng như là sợ vô cùng. Dương Cảnh Thừa nghỉ thầm trong lòng. Không có người thân bên cạnh giúp đỡ, cô độc, nhưng ngược lại cô vẫn luôn rất nhiệt tình, hào phóng, giống như một ngọn lửa bừng cháy giữa sa mạc, thiêu đốt tất cả mọi thứ.

Dương Cảnh Thừa nhớ lại chuyện di vật của mẹ để lại. Ông lão này lại là người ở sa mạc mấy chục năm, có lẽ sẽ biết người phụ nữ tên Trần Dung kia.

Ông lão nói: “Bác không biết ai tên Trần Dung hết.” Sau đó, dường như nhớ tới chuyện gì: “Có! Có một người tên Trần Dung!”

Dương Cảnh Thừa vui mừng: “Bây giờ bác ấy đang ở đâu ạ?”

“Cô ấy mất tích rồi. Người chau muốn tìm chính là mẹ của Diêu Diêu.”

“Mẹ của Diêu Diêu tên là Trần Dung sao ạ?” Dương Cảnh Thừa nghi ngờ, anh đã từng điều tra, ở sa mạc chẳng có ai tên Trần Dung cả.

Ông lão dường như nghĩ đến điều gì đó: “Chắc chắn là mẹ của Diêu Diêu. Tên thật của mẹ Diêu Diêu là Trần Doanh Doanh, nhưng cô ấy còn có một tên khác gọi là A Dong. Cái tên này rất ít người biết. Nếu như nói về người mang tên Trần Dung, thì phần lớn có thể chính là mẹ của Diêu Diêu, Trần Doanh Doanh.”

Mà mẹ của Diêu Diêu đã mất tích hơn hai mươi năm.

Dương Cảnh Thừa chìm trong suy nghĩ, chẳng lẽ mẹ anh và mẹ Diêu Diêu có gì liên quan với nhau hay sao?

Bác Hoa đã say nên không nói gì thêm nữa. Dương Cảnh Thừa không quan tâm đến Tề An Thành nằm gục xuống bàn, đưa ông lão vào phòng sau đó cầm quần áo đi tắm.

Bây giờ đã là hai giờ sáng, Lộ Diêu Diêu cũng chìm sâu trong giấc mộng. Sau khi dành một khoảng thời gian để suy nghĩ về chuyện liên quan đến mình và Diêu Diêu, sau khi tắm xong về tới phòng, anh đi nhẹ nhàng, đến bên cạnh giường vén một góc chăn lên mới phát hiện Lộ Diêu Diêu mặc đồ ngủ. Bộ đồ ngủ hở cả nửa lưng sau kéo dài đến mông, loáng thóng có thể nhìn thấy một cái rảnh thật sâu. Vừa đúng lúc cô chuyển mình, mặt trước của bộ đồ này lại hở đến tận rốn. Mà lại còn là vải trong suốt. Trông cô lúc này gần như là khỏa thân mặc dù là trên người vẫn có vải che, so với cởi hẳn ra thì giờ nhìn cô còn quyến rũ hơn rất nhiều. Môi anh khẽ cong lên,tiếc là anh trễ như vậy mới chịu về phòng, không hiểu ý của cô sớm hơn… Anh đưa tay ôm cô vào lòng, tắt đèn, nhắm mắt ngủ.

*

Hôm sau, khi Lộ Diêu Diêu tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trong lòng của Dương Cảnh Thừa, còn anh thì lại đang nhìn cô. Tối hôm qua cô đợi anh lâu quá nên đã ngủ thiếp đi, kế hoạch cô chuẩn bị cũng vì thế mà tan tành, trong lòng cô không khỏi bất mãn. Cô hừ một tiếng: “Anh nhìn gì?”

“Em mặc như này không phải là muốn cho anh nhìn hả?” Dương Cảnh Thừa khẽ cười.

Lộ Diêu Diêu vẫn bất mãn nhìn anh, có điều, chỉ một lúc sau đã hỏi tiếp: “Vậy anh thấy đẹp không?”

Dương Cảnh Thừa lại nói: “Anh chỉ muốn biết là ăn có ngon hay không thôi.” Dứt lời, anh đẩy cô ra khỏi người mình, rồi vùi đầu tước ngực cô.

Bấy giờ, Tề An Thành và bác Hoa cũng đã tỉnh, hai người đang nằm nói chuyện phiếm.

“Con và Diêu Diêu đều đến đây tìm hình, các con đang tìm cùng một tấm à?” Ông lão hỏi.

Tề An Thành cười trả lời: “Con không có tìm hình.”

“Tấm hình kia có liên quan gì đến con?” Ông lão vẫn chắc chắn.

“Bác Hoa, tấm hình nào liên quan đến con chứ?”

“Con không cần gạt bác. Bác dường như nhớ ra được một số thứ.”

“Bác nhớ ra rồi ạ?” Tề An Thành vội hỏi: “Bác nhớ đến chuyện gì?”

Ông lão lại lắc đầu: “Chắc do bác già rồi, gì cũng không nhớ rõ, nhưng bác vẫn luôn cảm thấy là có chuyện gì đó.”

“Có chuyện gì chứ? Nhất định là bác không có chuyện gì đâu.” Tề An Thành dường như nghĩ đến chuyện gì đó cất lời.

“Tốt nhất là không có. Từ nhỏ đến lớn con và Diêu Diêu luôn đối nghịch nhau, con bé muốn tìm thứ gì là con luôn giấu không cho con bé tìm được, chẳng lẽ đến giờ con cũng sẽ như vậy? Bác thấy Diêu Diêu rất để ý đến chuyện này, hay là con đừng có như thế với con bé nữa.”

“Con làm gì đối nghịch với cô ấy đâu ạ? Lần này là cô ấy chủ động muốn như thế với con mà.”

Ông lão nhìn anh ta, rồi thở dài: “Lần này con không để cho bác sửa máy vi tính, nhìn thì cũng có thể hiểu.”

Tề An Thành rảnh rang trả lời: “Vậy thì con bảo bác không cần sửa thì bác cũng không sửa sao ạ?”

“Đương nhiên là không được. Bác đã đồng ý với

Diêu Diêu rồi.”

“Vậy kết quả sao rồi ạ?”

*

Buổi sáng, Lộ Diêu Diêu vẫn ở đó không đi, trông coi thợ sửa máy tính. Tề An Thành ngồi trong phòng khách, sắc mặt khá nghiêm túc. Dương Cảnh Thừa thì đang nói chuyện với các đội viên qua điện thoại, nói chuyện xong xuôi thì đi vào phòng, ngồi cạnh Lộ Diêu Diêu cùng nhau chờ máy sửa xong.

“Nhanh thôi.” Thợ sửa máy tính nói.

Lộ Diêu Diêu vui vẻ quay sang nhìn Dương Cảnh Thừa. còn Tề An Thành sau khi nghe được những lời kia của thợ sửa máy thì sắc mặt không khỏi trầm xuống.

“Tốt lắm!”

Một lát sau, người thợ reo lên.

Tâm trạng của Tề An Thành trở nên đầy khẩn trương.

Lộ Diêu Diêu nói “Cảm ơn”, rồi ngồi xuống trước màn hình máy tính, dùng con chuột mở máy lên, tìm tệp hình. Dương Cảnh Thừa ngồi bên cạnh cô, ánh mắt cũng nhìn thẳng vào màn hình.

Hình trong tệp tin rất nhiều, ít nhất là mấy ngàn tấm. Lộ Diêu Diêu bấm từng tấm, từng tấm một xem, xem đến đau cả mắt.

“Để anh.” Dương Cảnh Thừa thấy cô xoa mắt, lên tiếng tỏ ý muốn cô nghỉ ngơi.

Lộ Diêu Diêu không quay đầu: “Anh biết em muốn tìm hình gì không?”

“Biết.” Dương Cảnh Thừa trả lời.

Hỏi thì hỏi, nhưng cô vẫn quyết định tự mình tìm.

Mỗi giờ mỗi giây trôi qua trong phòng khách, không lúc nào Tề An Thành không cảm thấy căng thẳng.

Hơn hai mươi phút sau, Lộ Diêu Diêu kinh ngạc vui mừng reo lên: “Tấm này!”

Dương Cảnh Thừa nhìn vào tấm hình cô chỉ. Hình được chụp từ xa, trong đó có một người khoảng hơn hai mươi tuổi đang cưỡi lạc đà đi trên sa mạc. Chắc hẳn đây là du khách. Bên góc trái tấm hình, là một người đàn ông đang ôm eo một người phụ nữ đang đi bộ ngang qua. Bóng người rất nhỏ, Lộ Diêu Diêu phải dùng chuột phóng to chỗ đó lên. Nhờ vậy mà nhìn rõ cặp nam nữ kia là ai, người nam không ai khác chính là Tề An Thành.

“Mẹ của Tề Tư Tần —– Tần Phi Phi?” Dương Cảnh Thừa suy đoán nói. Anh đã từng nghe Lộ Diêu Diêu đề cập đến cái tên Tần Phi Phi này, nhưng chưa từng nhìn thấy hình.

Lộ Diêu Diêu gật đầu: “Là cô ấy. Để em xem Tề An Thành còn định chối cãi kiểu gì!”

Cô tải hình xuống điện thoại mình, đứng dậy cầm điện thoại ra khỏi phòng.

Tề An Thành ngồi trong phòng khách. Nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn về phía Lộ Diêu Diêu.

“Anh chính là ba của Tề Tư Tần.” Lộ Diêu Diêu nói với giọng đầy chắc nịch.

Tề An Thành tiếp lời: ‘Cô đã thấy gì?”

“Thấy anh và mẹ của Tề Tư Tần, cũng là Tần Phi Phi thân mật bên nhau. Anh có thể tự đến trước máy tính nhìn thử.”

Tề An Thành cau mày: “Cho dù tôi có quen ai, cũng không thể nào chứng minh Tề Tư Tần là con trai tôi được!”

“Có phải hay không thì xét nghiệm sẽ biết, anh dám không? Lúc đầu anh chính là người chủ động đưa ra ý kiến xét nghiệm, sau đó thì không làm, chẳng lẽ anh đã xét nghiệm xong rồi nhưng không muốn người khác biết?”

“Lộ Diêu Diêu, tại sao cô vẫn luôn muốn biết tôi có phải ba của thằng bé kia vậy?”

“Tôi đã hứa với thằng bé là sẽ giúp nó tìm ba.”

“Tìm được thì sao? Ngay cả cái cô Tần Phi Phi đó trông như thế nào tôi còn không nhớ, sao lại có con rơi được! Tôi không có! Tự nhiên đùng một phát có con, chẳng phải là muốn hủy hoại cuộc đời tôi à?”

Lộ Diêu Diêu giễu: “Đúng là loại đàn ông dám làm nhưng không dám nhận!”

“Con mẹ nó, ngay cả việc lên giường cùng với cô ta tôi còn chưa nghĩ đến!”

“Khoan hẳn nói, tôi đã tìm được người mà Tề Tư Tần muốn tìm rồi. Có nhận hay không là chuyện của anh. Có điều, với loại người như anh, có lẽ thằng bé cũng không muốn nhận đâu.” Lộ Diêu Diêu xoay người đi đến nói với Dương Cảnh Thừa: “Hai đứa mình đến chào tạm biệt bác Hoa đi anh, chào xong rồi mình đi.”

Dương Cảnh Thừa gật đầu.

Bỗng nhiên Tề An Thành đứng dậy đi đến trước mặt Lộ Diêu Diêu, nắm lấy cổ tay cô: “Nghe tôi nói đã!”

Dương Cảnh Thừa tháo tay Tề An Thành ra, ánh mắt đầy cảnh cáo: “Đừng đụng vào cô ấy!”

Tề An Thành đứng đó nhìn theo bóng lưng Lộ Diêu Diêu và Dương Cảnh Thừa ra khỏi cửa, cơ thể dao động.

*

Về đến sa mạc, Lộ Diêu Diêu đưa tấm hình được tải về từ máy tính của bác Hoa cho Tề Tư Tần đang nằm trên giường bệnh xem. Ý định tìm ba cũng không cần nữa.

“Mẹ của con đã lén sinh con ra, nhất định là vì người kia không muốn chịu trách nhiệm.”

Tề Tư Tần và Tề An Thành có nhận nhau hay không, cô không muốn xen vào, cô chỉ quan tâm đến khách sạn của mình. Kể từ sau khi trở về từ thôn Mã, Lộ Diêu Diêu vẫn luôn rất bận rộn.

Tề An Thành có đến tìm cô mấy lần, Lộ Diêu Diêu đều không muốn gặp. Cô không muốn nghe mấy chuyện đời tư dơ bẩn của anh ta. Những lúc tình cờ gặp phải ở mấy cuộc hội họp, cô cũng chẳng ngại ngùng chỉ nói về khách sạn, đa phần là hỏi về chiến lược kinh doanh của khách sạn Long Phượng.

Xe của anh ta gặp trục trặc ngoài sa mạc cần giúp đỡ. Dương Cảnh Thừa cho đội viên giúp kéo xe anh ta ra. Thấy Dương Cảnh Thừa sắp bỏ đi, Tề An Thành gọi với lại: “Chúng ta nói chuyện chút đi.”

Dương Cảnh Thừa ngừng bước, xoay người nhìn anh ta: “Nói đi.”

“Sau năm trước khi ông nội của Diêu Diêu vẫn còn sống, lúc bấy giờ Diêu Diêu vẫn chưa bắt đầu quản lý khách sạn Long Môn, nhưng khi đó tôi đã bắt đầu mở khách sạn Long Phượng. Cô ấy đã cược rằng khách sạn của tôi sẽ không mở được lâu. Bởi vì khi ấy, khách sạn của tôi mới mở, nên việc làm ăn cũng không được tốt lắm. Cô ấy vẫn luôn cho rằng tôi mở Long Phượng là vì muốn đối đầu với khách sạn của nhà cô ấy, nhưng sự thật không phải thế.”

“Trước kia nhà tôi bán rượu, nhưng tôi không có tí hứng thú gì với rượu cả, những ngành khác cũng làm không xong, bởi vậy nên mới chọn mở khách sạn. Nếu đã làm, thì phải làm cho đáng. Mà khách sạn Long Môn đã có lịch sử lâu đời như vậy, làm ăn cũng tốt, vì thế nên tôi mới định học theo. Những chiến lược ưu đãi khách hàng mà bên đó đưa ra, thì tôi sẽ ưu đãi nhiều hơn họ. Sau đó tôi còn muốn nghe những lời nhận xét từ phía khách hàng bên khách sạn Long Môn, vì vậy mới đi tìm khách hàng bên đó. Khi ấy, tôi quen được cô gái tên Tần Phi Phi kia.”

“Cô ấy đến đây để du lịch, và chọn khách sạn Long Môn là nơi để nghỉ chân. Tôi không có tí tình cảm nào với cô gái này cả, nhưng cô ấy lại rất thích nói chuyện với tôi. Trong bức ảnh đúng là bọn tôi có nắm tay nhau, nhưng sự thật không như mọi người nghĩ đâu. Cô ấy chưa từng đi trên sa mạc bao giờ, nên mỗi bước đi đều rất khó khăn, khi đó tôi phải dìu cô ấy, mà dìu thì cô ấy đi cũng không được, nên cuối cùng đành phải giữ eo cho cô ấy đi dễ hơn.”

Dương Cảnh Thừa nhìn Tề An Thành, chờ đợi anh ta kể tiếp.

“Tất cả đều là do rượu gây nên cả. Có lần tôi gọi Tần Phi Phi đến khách sạn Long Phượng, để bàn về chuyện khách sạn Long Môn. Mà trước đó, tôi với Diêu Diêu lại vừa cãi nhau. Khi ấy, tôi nghe được Diêu Diêu nhờ Trương Tục giúp cô ấy tìm mẹ, thế là tôi lỡ lời thốt ra câu mẹ cô ấy bỏ nhà theo trai và bị cô ấy tát một phát lên mặt. Tôi trở về khách sạn trong tình trạng vừa giận vừa tức, cái tôi giận ở đây là tại sao biết rõ là mình không nên nói câu đó mà nói ra. Do đó, tôi uống chút rượu. Lúc Tần Phi Phi tới, hương nước hoa mà cô ấy dùng có vài phần giống với loại Diêu Diêu sử dụng, một phần cũng vì đầu óc tôi đã ngấm men rượu nên đã làm chuyện không nên làm với cô gái tên Tần Phi Phi kia.”

Tề An Thành xem Tần Phi Phi là Diêu Diêu! Ánh mắt Dương Cảnh Thừa đầy sắc bén nhìn anh ta.

“Chỉ lần đó thôi, không ngờ cô ấy lại có thai. Mấy năm gần đây, tôi cũng quên bẵng đi cái cô Tần Phi Phi ấy, đại loại như việc cô ấy trông như thế nào tôi cũng chẳng nhớ, thậm chí tôi cũng đã quên đi mất việc tôi đã làm chuyện đó với cô ấy. Tôi không có chút tình cảm gì với Tần Phi Phi, nhưng bỗng nhiên lòi ra một đứa trẻ, thật sự là làm tôi không trở tay kịp. Một lần sảy chân để hận nghìn đời, tôi đã gây ra lỗi lầm không đáng có. Hơn nữa cũng là bởi vì Diêu…”

“Anh câm miệng! Anh sai là bởi vì chính anh. Hơn nữa, anh không chỉ sai một lần.”

“Ừm, trước kia mỗi lần đối mặt với Diêu Diêu tôi toàn nói những lời trái với lương tâm, chọc cho cô ấy giận. Thật ra, tôi yêu…”

“Chuyện của anh, không cần nói nguyên nhân hậu quả là gì, Diêu Diêu cũng sẽ không quan tâm.” Dương Cảnh Thừa cắt ngang lời anh ta nói: “Tôi không muốn anh có bất kỳ suy nghĩ bậy bạ gì với cô ấy!”

Dứt lời, Dương Cảnh Thừa lên xe.

Tề An Thành ngồi sụp xuống cát, sau đó nằm ngửa ra sau.

Mặt trời nóng hừng hực chiếu thẳng vào người anh ta, ấy vậy mà lại chẳng có tí cảm giác gì. Anh ta hận bản thân mình.

Bình luận

Truyện đang đọc