ĐỘI TRƯỞNG, CÙNG NHAU NÓI CHUYỆN YÊU ĐƯƠNG ĐI

Dương Cảnh Thừa vừa nghe thấy giọng của Tiết Huệ liền nhíu mày, tay cầm điện thoại, xoay người nhìn cô ta.

“Có phải đội trưởng Dương chưa có chỗ ở đúng không?” Tiết Huệ đi tới trước mặt Dương Cảnh Thừa.

Dương Cảnh Thừa không trả lời, tiếp tục nói chuyện với Lộ Diêu Diêu: “Anh đi dạo trước, xem có món nào em thích không, rồi mua về cho em.”

Tiết Huệ đoán được Dương Cảnh Thừa đang gọi điện thoại cho Lộ Diêu Diêu, cô nhìn qua một bên, không nói gì nữa.

Lộ Diêu Diêu nghe được giọng của Tiết Huệ, lại nghe Dương Cảnh Thừa vẫn nói chuyện với cô không đáp lại Tiết Huệ, biết là anh đang cố ý nói cho Tiết Huệ nghe, bèn dời đề tài: “ Anh biết em thích gì không đó?”

Dương Cảnh Thừa nhớ tới đôi môi đỏ của cô, bỗng nhiên nói: “Son môi thì sao?”

Trong điện thoại truyền đến tiếng cười của Lộ Diêu Diêu, “Đương nhiên là được. Nhưng ở đó có sao?”

“Anh vẫn đang tìm.”

“Em không cần hàng vỉa hè rẻ tiền đâu đó.”

“Anh biết mà.”

“Vậy được rồi, cục cưng, em chờ quà của anh đấy.”

“Ừm.”

Lộ Diêu Diêu hôn vào điện thoại một cái rất kêu. Tiết Huệ thất thần nhìn về phía khác chờ Dương Cảnh Thừa nói chuyện điện thoại xong, thế nên cô ta cũng nghe được rõ ràng tiếng hôn của Lộ Diêu Diêu.

Dương Cảnh Thừa cúp điện thoại, nhíu mày nói với Tiết Huệ: “Chuyện chỗ ở không cần cô quan tâm, đừng đi theo tôi nữa.”

Tiết Huệ dời mắt nhìn về phía Dương Cảnh Thừa, “Anh đừng hiểu lầm, em thật sự muốn giúp anh. Cậu đã nói với em rất nhiều chuyện lúc trên đường trở về. Cậu nói đúng, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, em cũng không còn suy nghĩ gì với anh nữa. Em giờ chỉ là cháu ngoại gái của cậu, nên muốn tiếp đón anh thật chu đáo thôi.”

“Vậy cũng không cần.”

Tiết Huệ thở dài, “Em biết rồi. Vậy đi, nếu anh không tìm được chỗ ở thì gọi điện thoại cho em, hoặc trở về tìm mợ.”

“Cô về đi.”

“Cậu em nói rằng tuy ông ấy đã giúp anh, cũng đã cứu anh, nhưng lúc ở Châu Phi anh cũng đã giúp ông ấy nhiều, có mấy lần còn giúp ông ấy cùng cứu người ở sa mạc, ông ấy rất thưởng thức sự quả quyết dũng cảm của anh. Ông ấy vẫn luôn nhớ về đoạn thời gian ở trên sa mạc đó.”

Đó là những chuyện anh làm trong lúc đi tìm mẹ. Dương Cảnh Thừa lại nghĩ tới chuyện xưa.

“Đã qua rồi.” Anh nói.

“Còn nữa, trước khi cậu qua đời có nhớ tới một chuyện, bảo em nói với anh.”

“Chuyện gì?”

“Anh đi tìm một người phụ nữ họ Trần, bà ấy đang giữ di vật của mẹ anh, người phụ nữ ấy cũng đang ở trên sa mạc.”

“Trần gì?”

“Em không nghe rõ. Hình như là Trần Dung…”

“Tôi đã biết.”

Tiết Huệ xoay người rời đi, đi vài bước rồi lại xoay người, “Những hoa đó không phải em cố ý làm hư. Lều trại của bà chủ Lộ là em bị ma quỷ ám ám cố ý dẫn người đi phá. Rất xin lỗi anh, cũng xin anh chuyển lời xin lỗi tới bà chủ Lộ giúp em.”

Dương Cảnh Thừa nhìn cô ta một cái, không trả lời. Tiết Huệ nhìn anh một lần cuối rồi xoay người rời đi.

Dương Cảnh Thừa tiếp tục đi tìm chỗ ở. Hơn nửa giờ sau anh mới tìm thấy một khách sạn nhỏ, đúng lúc Lộ Diêu Diêu cũng gọi điện đến hỏi anh tìm được chỗ ở chưa.

Đang chuẩn bị vào ở, Dương Cảnh Thừa bỗng nhớ tới chuyện phải mua quà cho Lộ Diêu Diêu nên anh lại bước ra khách sạn. Một cơn gió thổi ập tới khiến anh ngẩng đầu, chỉ thấy bầu trời mây đen dày đặc báo hiệu trời sắp mưa. Đợi mưa tạnh chắc trời cũng đã tối nên anh cầm dù theo, không bao lâu thì trời đã đổ mưa, thế nên anh che dù chạy đi tìm đồ anh muốn mua.

*

Ngược lại, ở sa mạc bây giờ ánh mặt trời rất chói chang…..Có người vào sa mạc bị say nắng. Triệu Tín và Lục Bạch đúng lúc chạy qua khách sạn Long Môn, vì vậy hai người vào khách sạn mượn xe và nước.

Cả sa mạc đều biết Lộ Diêu Diêu và Dương Cảnh Thừa ở bên nhau. Với quan hệ của hai người, La Cương chắc chắn sẽ giúp đội cứu viện, nhưng xe của khách sạn lại vừa tới sân bay đón người.

“Phó đội trưởng Triệu, thành thật xin lỗi, khách sạn không có xe. Hai chiếc xe máy của bà chủ cũng không tiện chạy vào sa mạc.”

Triệu Tín nhíu mày, trao đổi ánh mắt với Lục Bạch, phải trở về lấy xe sao?

Lộ Diêu Diêu vừa lúc từ trên lầu xuống, thấy Triệu Tín và Lục Bạch, bèn hỏi tình huống thì mới biết có người bị say nắng.

“Bà chủ, em thấy có người bị say nắng, phải lập tức cứu ra mới được.” La Cương nói.

“Còn cần cậu nói à?” Lộ Diêu Diêu liếc xéo La Cương một cái.

“Những người khác của đội cứu viện đâu?” Lộ Diêu Diêu hỏi Triệu Tín. Gọi những người khác trực tiếp chạy xe đến sa mạc cứu người sẽ nhanh hơn mà.

Triệu Tín nói: “Gần đây thời tiết tốt, cũng không có gì người xin giúp đỡ, cũng đã lâu rồi bọn họ đều chưa về nhà nên họ xin nghỉ hết rồi, chỉ còn tôi và Lục Bạch ở lại.”

“Không phải nhà của Giang Tây ở sa mạc à?” La Cương hỏi.

“Thật ra cậu ấy đi xem đội trưởng Giang.” Triệu Tín nói.

Anh trai của Giang Tây là đội trưởng đội cứu viện tiền nhiệm, vì cứu người mà hy sinh.

“Được rồi, đưa vị trí cho tôi, tôi cưỡi lạc đà đi.” Lộ Diêu Diêu quyết đoán nói.

“Có lạc đà cũng không tồi. Bà chủ Lộ, không cần cô tự mình đi, tôi mượn lạc đà của cô một chút, tôi sẽ cưỡi lạc đà vào sa mạc.” Triệu Tín nói.

Lộ Diêu Diêu nhìn Triệu Tín một cái, “A Tục có thể sẽ ném anh từ sau lưng xuống.”

Triệu Tín và Lục Bạch đoán được A Tục là tên của lạc đà.

“Vậy…” Triệu Tín nhíu mày.

Lộ Diêu Diêu cắt ngang sự do dự của Triệu Tín, “Đừng dong dài nữa. Tôi là vì nể mặt mũi Dương đội của các anh nên mới đi cứu người thôi. Đưa vị trí của người bị say nắng cho tôi mau lên.”

Triệu Tín nói một một vị trí. Lộ Diêu Diêu liền xoay người rời đi.

“Cảm ơn bà chủ Lộ!”

“Hay là sau này chúng ta vẫn nên kêu là chị dâu đi.” Lục Bạch bỗng nhiên nói.

Lộ Diêu Diêu quay đầu lại cười, xưng hô này cô thích.

Lục Bạch lập tức sửa miệng, “Cảm ơn chị dâu.”

“Không cần cảm ơn.” Lộ Diêu Diêu sảng khoái tiếp nhận, quay đầu đi.

Không lâu sau, Triệu Tín, Lục Bạch và La Cương nhìn thấy Lộ Diêu Diêu choàng chiếc khăn lụa màu vàng, cưỡi lạc đà đi qua cổng lớn, trên người lạc đà còn treo mấy cái bao bố.

Mà cho dù đã có Lộ Diêu Diêu cưỡi lạc đà đi sa mạc, Triệu Tín và Lục Bạch vẫn ráng trở về đội cứu viện lấy xe như cũ. Nếu không lỡ Lộ Diêu Diêu xảy ra chuyện gì thì bọn họ cũng không còn mặt mũi nào gặp Dương Cảnh Thừa nữa.

*

Lộ Diêu Diêu cưỡi lạc đà đi thẳng một đường tới chỗ mà Triệu Tín nói. Ai ngờ người cô gặp khiến cô phải lắp bắp kinh hãi.

“Hả! Là cô? Xin cô giúp cô ấy, cô ấy bị say nắng.”

Có một nam một nữ, Lộ Diêu Diêu vẫn nhớ rõ tên bọn họ, nữ tên Cổ Lan, nam tên Lâm Sung. Lâm Sung ngồi xổm trên mặt đất, Cổ Lan thì đang nhắm mắt nằm trong lòng của anh ta.

Lộ Diêu Diêu nhảy từ lạc đà xuống, cầm một lọ nước treo trên người lạc đà ra, đi đến trước mặt Lâm Sung đang nôn nóng, đưa nước cho anh ta, “Cho cô ấy uống nước.”

Lâm Sung nhận chai nước, vặn nắp, sau đó đặt miệng bình bên môi Cổ Lan. Môi Cổ Lan khô nứt, không hề hé mở. Lâm Sung đành phải nâng chai lên đổ ra chút nước thấm ướt môi Cổ Lan, lại từ khóe miệng nhỏ xuống mặt cát.

“Cô ấy không uống được.” Lâm Sung nhíu mày.

Lộ Diêu Diêu nói: “Tự anh nghĩ cách.”

Lâm Sung do dự một hồi, cầm lấy cái chai uống một hớp, kế đó cúi đầu dán môi mình lên môi Cổ Lan. Cổ Lan uống được mấy hớp mới chậm rãi mở mắt, giơ tay đẩy Lâm Sung, nhưng bởi vì cô ta mới tỉnh nên không có sức. Lâm Sung hỏi cô ta thấy khỏe hơn chưa. Cô ta không đẩy anh ta ra được, vẫn còn chóng mặt, giọng nói cũng yếu ớt, “Đau đầu.”

“Yên tâm, anh đã gọi điện cho đội cứu viện rồi, bọn họ sẽ đến nhanh thôi.”

Đúng lúc Lộ Diêu Diêu nhận được điện thoại của Triệu Tín, nói bọn họ sẽ lập tức tới ngay.

“Nóng như vậy, hai người vào sa mạc làm gì?” Lộ Diêu Diêu nhìn về phía Lâm Sung và Cổ Lan, trời nóng như vậy không say nắng mới lạ.

“Chúng tôi muốn vòng từ đây sang hang động.” Cổ Lan không còn sức, vẫn là Lâm Sung trả lời.

Lộ Diêu Diêu cười nhạo, “Vậy mấy người phải đi nhiều hơn mấy chục km. Hơn nữa đi bộ ở sa mạc, mấy người không chỉ cảm nắng mà còn có thể lạc đường!”

Lâm Sung nói: “Chúng tôi có chuẩn bị.”

“Vậy sao lại bị say nắng?”

“Là tôi ép anh ấy cùng đi…” Cổ Lan cố gắng hết sức, rốt cuộc cũng nói được.

“Cô không biết cô ấy thích những bích họa đó bao nhiêu. Ai, nhưng lại không vào không được.” Lâm Sung ngẩng đầu nhìn Lộ Diêu Diêu, nói.

Lộ Diêu Diêu nói: “Tôi cũng bất lực.”

Lâm Sung gật đầu, “Chúng tôi cũng hiểu, cảm ơn cô. Đúng rồi, nên gọi cô thế nào?”

“Kêu tôi bà chủ Lộ là được.”

Lâm Sung và Cổ Lan kinh ngạc nhìn nhau.

Lộ Diêu Diêu nói: “Tôi là bà chủ của khách sạn Long Môn.”

Hai người bừng tỉnh, không ngờ rằng người trước mặt này lại là bà chủ của khách sạn họ đang ở.

Tiếng xe vang lên, Lộ Diêu Diêu xoay người, từ xa xa đã thấy được chiếc xe của đội cứu hộ đang chạy vào sa mạc. Không lâu sau, chiếc xe của Triệu Tín và Lục Bạch dừng lại trước mặt bọn họ.

Cổ Lan vẫn còn chóng mặt, không thể ở lâu trong sa mạc. Lâm Sung lập tức bế cô ta lên xe.

“Chị dâu, chị tự về sao?” Triệu Tín nhìn về phía Lộ Diêu Diêu. Anh nhớ là Lộ Diêu Diêu từng nói qua cô và lạc đà cùng sống cùng chết với nhau.

Lộ Diêu Diêu đã chạy tới trước mặt lạc đà, cô nhảy đi lên, vỗ lưng lạc đà, giương mắt nhìn Triệu Tín, “Tôi về cùng với nó.” Cô nói xong thì kéo dây cưỡi, sau đó lạc đà bắt đầu chạy, không lâu sau đã cách bọn họ khá xa.

Triệu Tín và Lục Bạch đều lên xe. Xe đương nhiên chạy nhanh hơn lạc đà, rất nhanh Lộ Diêu Diêu đã bị Triệu Tín và Lục Bạch vượt mặt. Triệu Tín nhìn thoáng qua Lộ Diêu Diêu, “Chị dâu, bọn em đi trước.”

Lục Bạch phụ họa, “Chị dâu, đừng ở trong sa mạc lâu quá.”

Lộ Diêu Diêu huơ tay, ý bảo bọn họ đi mau, cô cũng vội cưỡi lạc đà đi nhanh hơn.

Mặt trời trên đỉnh đầu chói chang làm con người ta phải choáng váng, bình thường nếu thời tiết thế này cô chắc chắn sẽ không ra ngoài.

Bỗng có một bóng dáng quen thuộc đập vào mắt cô. Lộ Diêu Diêu cưỡi lạc đà chạy qua, cúi đầu cười nói: “A Tục, anh trai em tới kìa.”

Trương Tục liếc xéo cô, “Trời nóng như vậy mà cô lại vào sa mạc?”

Lộ Diêu Diêu vui vẻ nói: “Tôi đi làm việc thiện. Trương Tục, từ sau khi biết Cảnh Thừa, tôi càng ngày càng làm nhiều việc thiện.”

Trương Tục nhìn dáng vẻ của cô, nói: “Sao tôi lại thấy cô ngốc đi nhỉ?”

Lộ Diêu Diêu lập tức trừng mắt nhìn anh ta một cái, cưỡi lạc đà đi.

Trương Tục có xe nên anh ấy lập tức lên xe, không nhanh không chậm đi theo sau lạc đà của Lộ Diêu Diêu.

*

Trên trấn nhỏ không có đồ trang điểm gì tốt. Dương Cảnh Thừa tìm khắp nơi cũng không tìm được cây son môi anh muốn mua cho Lộ Diêu Diêu nên anh đành phải trở lại khách sạn, chờ hôm sau lúc về đi ngang qua các thành phố khác rồi lại mua.

Hôm sau trời vẫn cứ mưa. Lễ đưa tiễn Lý Chí Long bắt đầu vào lúc chín giờ sáng. Dương Cảnh Thừa và những người khác từ biệt di thể của Lý Chí Long, nhìn linh cữu của Lý Chí Long được đưa vào chỗ hỏa thiêu.

Sau đó, Dương Cảnh Thừa bung dù rời khỏi trấn nhỏ.

“Con có thể đi tiễn thằng bé mà.” Vợ Lý Chí Long nói với Tiết Huệ.

Tiết Huệ lắc đầu, “Anh ấy sẽ không muốn nhìn thấy con. Mợ, con đã nghĩ thông suốt rồi.” Cho tới nay chẳng qua chỉ có mình cô ta tình nguyện mà thôi. Có thích hay không cũng là do chấp niệm của cô ta mà thôi.

*

Phải đi một vòng thành phố lớn, thế nên lúc về tới sa mạc đã trễ hơn thời gian dự tính đến bốn tiếng. Lúc Dương Cảnh Thừa trở lại sa mạc 11 giờ buổi tối ngày hôm sau.

Lộ Diêu Diêu đã vào sa mạc.

Dương Cảnh Thừa nhíu mày hỏi Lục Tiểu Hổ, “Đã trễ thế này, cô ấy vào sa mạc làm gì?”

“Có người mất tích, phó đội trưởng Triệu nhờ bà chủ giúp tìm người.”

“Đi bao lâu rồi?”

“Hơn hai tiếng.”

Dương Cảnh Thừa lập tức gọi điện thoại cho Lộ Diêu Diêu, nhưng không ai bắt máy. Anh lại gọi điện thoại cho Triệu Tín. Triệu Tín nói anh ta và Lộ Diêu Diêu tách ra đi tìm, đã hơn nửa tiếng không liên lạc được với cô.

“Cô ấy lại không phải là người của đội cứu viện, cậu tìm cô ấy giúp cái gì?”

Dương Cảnh Thừa quát một tiếng, lập tức chạy vào trong sa mạc.

Bình luận

Truyện đang đọc