ĐƠN PHƯƠNG KHÔNG VÔ NGHĨA

Tiệc tàn, không phải ngẫu nhiên mà Minh Hà và Việt Hương "được" phân công ở lại, nặng nhọc xếp ghế. Lớp trưởng 11B04 cũng là fangirl của Khanh.
Nhưng khi trên sân chỉ còn loe hoe vài người, Hải Nam đột ngột xuất hiện, kêu là cần thêm người quét dọn trong hậu trường, rốt cuộc Hương và Hà bị bắt đi, ghế trên sân để lại cho tổ đạo cụ toàn nam giới xử lý.
"Em yêu của aaanh!"
Vừa bước một chân vào gian phòng phía sau sân khấu, Minh Hà kinh hoàng nhận ra ca sĩ Vikko bằng xương bằng thịt đang lao về phía mình. Không, chính xác là lao về phía Việt Hương. Trong khoảnh khắc, cô gái tóc ngắn đã bị ôm cứng trong vòng tay của Vikko.
"Tránh ra! Đồ điên!" Hương vùng vẫy thoát ra không nổi, ngoác miệng cắn vào bắp tay của anh chàng nổi tiếng.
"A! Không ngoan tí nào!" Anh ta nhảy dựng lên."Anh nhớ em đến thế... Đã phải hủy show phòng trà để ở lại đây chờ em..."
"Đó là chuyện của anh!" Việt Hương lại có cái điệu muốn nhổ nước bọt.
"Hương à, hai người là..." Minh Hà mắt tròn mắt dẹt.
"Tình nhân!" Vikko hào hứng.
"Anh tắt đài đi cho thiên hạ được nhờ!" Việt Hương nghiến răng. "Tình nhân gì chứ? Anh ta là anh trai tớ đấy! Vikko cái của nợ gì? Anh ta tên là Nguyễn Việt Khôi!"
A, bây giờ Minh Hà mới để ý thấy, đôi mắt sáng của hai người họ, quả thật rất giống nhau.
"Em làm anh mất hình tượng quá đấy!" Vikko, à, Việt Khôi bẹo má Hương. "Chẳng dễ thương chút nào! Cả thằng nhóc này nữa, dám đem em ra làm điều kiện trao đổi, bắt anh biểu diễn không công."
Khôi vừa càu nhàu, vừa vỗ vỗ lưng Nam. Hương bấy giờ mới đánh hơi ra, tại sao hậu trường vốn đã nhiều người như vậy, còn cần thêm "lực lượng quét dọn", ra là do ông anh trời đánh này muốn gặp cô, đã bắt Nam làm trung gian lừa gạt.
"Anh thì có hình tượng gì để mà mất?" Hương bĩu môi, đoạn quay sang Hà, "Chúng ta về thôi."
"Sao lại về? Anh phải hủy show, hủy show đấy! Chúng ta đi tăng hai đi, anh, em và các bạn tốt của em!" Việt Khôi náo nhiệt, đoạn quay sang Minh Hà. "Em có đi disco bao giờ chưa hả?"
"Việt Khôi! Tất cả chúng tôi đều chưa đủ tuổi lên sàn đâu!" Hương gào lên. Đột xuất, như nghĩ ra điều gì, cô cười cười gian xảo. "Hay là đi karaoke, có được không?"
Nhưng nằm ngoài dự đoán của Hương, Khôi dễ dãi tán thành.

...
Sau khi gọi điện thoại thông báo cho bố mẹ, Minh Hà vẫn còn chưa thôi ngẩn ngơ khi đi theo Hải Nam, Hương và Việt Khôi ra xe đỗ tại cổng sau của chàng ca sĩ. Từ nhỏ đến giờ Hà cũng chưa bao giờ đi chơi đêm, chính xác là chưa bao giờ được ra ngoài đường muộn hơn chín giờ, mà không cùng gia đình, ngoại trừ một lần duy nhất cách đây đã bốn năm... Cô cũng không ngờ mẹ lại đồng ý dễ dàng, sau khi biết sẽ có Hải Nam đưa về.
Bốn người họ, ra về gần như muộn nhất, bất ngờ đụng mặt anh em họ Vũ cũng đang lặng lẽ đi về hướng chiếc BMW đỗ ngay phía trên xe thể thao của Việt Khôi.
"Đi karaoke có bốn người thôi thì chán lắm." Việt Khôi nhác thấy dáng quen, vừa ngồi vào trước tay lái đã mở cửa bước ra, tiến lại chỗ chiếc xe màu đen.
"Này, anh và các bạn của Việt Hương đi tăng hai. Công chúa hoàng tử có muốn đi cùng không?"
Khanh không hề để tâm đến sự xuất hiện của "ca sĩ nổi tiếng", cứ thế mở cửa sau xe chờ đợi. Trong khi Linh vẫn tần ngần đứng lại.
"Bạn của Việt Hương là ai ạ?"
"Một bạn gái, một bạn trai, anh chưa kịp hỏi tên." Khôi hất ngón tay cái chỉ về xe của mình.
Nhận ra Hải Nam ngồi cạnh Minh Hà trên băng ghế sau, Thủy Linh mím môi.
"Em đi."
"Được, số 116 đường Bạch Vân nhé." Khôi nháy mắt.
"Em không khỏe, đừng thức khuya. Hơn nữa mai anh phải đi sớm." Giọng nói lạnh lùng vang lên.
"Anh biết là em chỉ giả vờ nhức đầu thôi mà." Linh thản nhiên, sau khi đã yên vị trên hàng ghế sau. "Chỉ cần thả em ở đấy thôi, rồi anh về trước. Em sẽ tự về được."
...
"Trong ban tổ chức, bận suốt từ sáng sớm. Đến giờ mới có dịp chúc mừng bé gái Việt Nam, chúc em ngoan, học giỏi để sớm được chuyển vào A01, chúc em giảm được 3,5 cân như mơ ước, chúc tình yêu của em... Á! Đau quá! Quái vật!" Nam đang ba hoa sướng miệng, chợt la lên bài hãi vì cánh tay bị Minh Hà nhéo đau điếng.
"Ai anh em với cậu?" Hà vừa tức vừa xấu hổ. Đây là trong xe của người lạ đó. Nhất là khi người lạ nghe đến đâu, lại cười ha ha đến đấy.
Không khí trong xe vui vẻ náo nhiệt bởi màn giới thiệu làm quen. Việt Khôi rõ ràng muốn làm người phụ huynh mẫu mực, đối với bạn bè của em mình, hỏi han cặn kẽ từng ly. Cho đến khi anh ta tò mò đến cả "bạn gái của anh trai Minh Hà học ở đâu" thì Việt Hương bực mình cốc đầu ông anh bảo bối "anh tốp cái miệng khảo cung lại được rồi đấy, các cậu ấy không phải tội phạm!"

Dáng điệu lạnh lùng này nọ trên báo chí, hóa ra chỉ là để kiếm tiền thôi. Anh trai của Việt Hương có khác, ham vui bát nháo chẳng kém gì, thậm chí còn trên cơ em gái.
Khi chiếc xe đi dọc nửa vòng bờ hồ Sao Sa, nụ cười trên môi Minh Hà vụt tắt.
Ở một vị trí ven hồ, gần nơi những rặng liễu ngả mình trên mặt nước. Là một đôi nam nữ. Đó không phải là một cảnh tượng táo bạo hay lạ lùng ở thời đại này. Cô gái có mái tóc dài vắt qua một bên vai chỉ đơn giản là nhón chân hôn lên má người bạn cao ráo của mình. Trên tay cô còn cầm một bó hoa vàng và một hộp quà gì đó. Họ đều mặc đồng phục Gallet. Nhưng Minh Hà hóa đá, là bởi nhận ra người nam, dáng vóc ấy, gương mặt trầm mặc ấy, cô đã dõi theo năm năm, làm sao có thể lẫn lộn cùng ai khác. Chính là Bảo Long.
Đôi nam nữ đứng yên, nhưng chiếc xe thể thao của Việt Khôi cứ vô tình lướt đi, nên Minh Hà không thể nhìn thấy đoạn sau của phân cảnh tưởng chừng rất đẹp đến nao lòng này.
Bảo Long đẩy cô gái trước mặt ra, không hề nhìn thẳng vào cô, chỉ quay đầu ra mặt hồ, lạnh nhạt.
"Lần sau đừng làm vậy nữa."
Cô gái ấy, mái tóc đen dài. Gương mặt xinh đẹp dưới trăng long lanh vì nước mắt.
"Là bạn, cũng không thể?"
"Nhiều việc như vậy, tôi không phụ trách được." Long nhếch môi.
"Vậy tại sao vẫn tặng cho tôi thứ này?"
Như Nguyệt cầm lên chiếc hộp, như một bằng chứng.
"Ngày ấy tôi đã hứa, và tôi không muốn nuốt lời. Nhưng quan hệ của chúng ta, tuyệt đối không phải như hai năm về trước. Nên hy vọng là cô đừng hiểu lầm." Long hướng đôi mắt đen thẳm về phía bàn tay trắng trẻo còn lại đang giữ khư khư bó hoa vàng của Nguyệt, cười u ám. "Cô, đâu phải thiếu bạn-bè-tốt có thể tặng những thứ phù hợp hơn."
...
"Minh Hà, nếu không khỏe, tớ đưa cậu về trước nhé?" Ngồi xuống bên cạnh cô bạn gái vẫn như thất thần trong phòng karaoke, Nam nói nhỏ.
"Không, không về. Hôm nay tớ nhất định phải hát mười bài." Hà bừng tỉnh, cắn môi.
Việt Khôi đang với lấy chai bia, nghe thấy liền bật ngón tay khen.

"Được được! Thế mới là tuổi trẻ chứ! Anh thích em rồi đấy!"
Nam thở hắt ra, nhìn Minh Hà cắm đầu ghi tên bài hát. Khoảnh khắc đó, cậu không phải là không nhìn ra Bảo Long. Cậu còn biết rõ cô gái kia chính xác là Như Nguyệt, điều mà Hà không thấy.
Thủy Linh cùng anh trai mình bước vào. Cô công chúa lập tức sà xuống khoảng trống còn lại bên cạnh Hải Nam như sợ ai chiếm mất.
Rồi cứ thế, hơn một tiếng trôi qua, ba thành viên chủ lực làm công tác tra tấn, đã hát không hay còn hay thích hát: Minh Hà, Việt Khôi, Việt Hương. So với ba thành viên thuộc tổ chịu-đựng: Hải Nam, Thủy Linh, Trọng Khanh. Rốt cuộc kết quả vẫn chưa ngã ngũ.
"Em ơi anh rất nghèo, tiền tiêu anh không có nhiều, mà tình yêu thì anh không bao giờ thiếu." Khôi vừa hát vừa bày trò, rút một bông trong lọ hoa nhỏ trên bàn, chìa ra trước mặt Minh Hà làm động tác như cầu hôn. Cũng may Hà trước giờ chưa từng là fan của anh chàng, nếu không đã ngất tại chỗ rồi.
"Thời đại bây giờ mà cầu hôn kiểu đó thì ma nó lấy anh." Hương phá lên cười.

"Ê ê, chán thế! Ba đứa kia chỉ biết ngồi thôi hả?" Sau khi hoạt náo với "Cho anh xin số nhà", ca sĩ Vikko bắt đầu nhận ra sự thụ động lười biếng của phe kia.
"À, về nhạc nhẽo thì em dốt lắm." Nam gãi đầu, cười.
"Nói dối." Linh buột miệng.
"Trời ạ! Đây là karaoke, karaoke đấy, không phải The Voice hay Idol đâu, em chỉ cần biết đọc chữ trên màn hình rồi muốn hét hay rống đều được mà! Càng to càng tốt." Đoạn quay sang Thủy Linh. "Vậy thì em gái, biết đàn chắc cũng biết hát chứ?"
Linh bối rối xua tay.
"Em từ nhỏ hầu như ở nước ngoài, không biết bài tiếng Việt nào hết."
"Tiếng gì cũng được!" Việt Khôi sốt ruột, giật cốc nước tinh khiết khỏi tay... Khanh, giúi một trong hai chiếc micro cho thiếu gia họ Vũ, rồi đứng lên phán như thánh.
"Sau những bản tình ca mùi mẫn, tôi và bạn Vũ Trọng Khanh quyết định nhân danh những người anh trai gửi đến các cô em gái một ca khúc tiếng Anh." Thò tay ôm eo rồi hôn lên má Việt Hương, làm cô nàng ghê tởm suýt cầm lên lon nước gây ra án mạng.
"Hãy rời bến đi em, bơi ra ngoài biển lớn. Biết đâu em sẽ tìm thấy, một người yêu em bằng nửa anh (?!!). Cho đến khi người ấy làm em thất vọng. Hãy quay về vòng tay anh, vẫn luôn đón chờ em!"
Sau màn độc diễn (vâng, độc diễn) "Sail away sweet sister" bằng thứ tiếng Anh nặng accent dở tệ, Việt Khôi thậm chí còn tự cảm động "hức, hức" quay sang em gái.
"Thế nào hả em? Khóc chưa? Đây là bài tiếng Anh duy nhất anh biết đấy. Em thấy tình cảm gia đình có bao la không?"
"Biến thái thì có! Anh say rồi đấy!" Hương lè lưỡi.

...
Ở đằng kia, một cô em gái khác hơi thất vọng.
"Sao anh không hát?"
"Không có hứng." Người anh trai thở dài, ngả mình tựa vào lưng ghế sô pha, hờ hững liếc qua chỗ Việt Khôi. Đã mấy năm rồi, ngoại trừ ông anh họ Tường Lâm, mới có người dám lôi kéo Vũ- Trọng- Khanh vào mấy chỗ giết thời gian này.
"Chúng ta đã cất công đến đây rồi... Có nhớ cái bài gì, mà hồi nhà mình ở Nhật, hay nghe trên các chương trình đón năm mới..." Linh nhỏ nhẹ ngân nga. "Ở đâu đó trong vũ trụ bao la, có một thế giới rộng lớn trên bề mặt địa cầu xanh..."
"Linh hát bài này cùng tớ nhé." Hải Nam đột ngột lên tiếng, tay chỉ vào một trang trên quyển danh sách nhạc đặt mở trên bàn.
Khỏi phải nói, cô nàng tiểu thư gần như muốn rớt tim ra khỏi lồng ngực. Nhìn sang phía Minh Hà đang mệt mỏi, tựa đầu lên vai Việt Hương, Linh tần ngần, hỏi giọng ngờ vực.
"Cậu chắc chứ?"
"Sao lại không, nếu như cậu đồng ý." Nam cười dễ dãi. "Và bài này tớ chắc chắn, cậu biết."
Hai người trong nhóm "chịu đựng", rốt cuộc khiến nhóm "hay hát" tâm phục khẩu phục với bản song ca "Time after time" cực kỳ đồng điệu. Đừng nói Hương, ngay cả "ca sĩ" Việt Khôi cũng lặng người vì lần đầu tiên nghe live, bằng tiếng Anh, chất lượng đến như thế.
Để rồi ngay cả khi nhạc bài mới nổi nên, vẫn không ai nói câu nào. Cho đến khi Minh Hà vỗ tay đôm đốp.
"Hay! Hay lắm! Xuất chúng! Haha! Bây giờ đến lượt tớ!"
Gương mặt đỏ lựng. Mắt ươn ướt, tướng đứng liêu xiêu đưa tay ra giật lấy micro từ tay Thủy Linh.
"Cậu say rồi! Ai cho cậu uống bia hả?" Hải Nam chỉ vừa kịp nhận thấy điệu bộ khác lạ của Minh Hà, phát hoảng đẩy cô ngồi xuống.
"Không đâu, tớ nhất định phải hát tiếp!" Hà gắt.
"Em đã cố công vun đắp một tình yêu, nhưng tình yêu đó lại tan vỡ, và bóng tối bao trùm những khoảng thiên đường... Hãy lắng nghe trái tim mình, khi anh ấy gọi tên em. Hãy lắng nghe thật kỹ, bởi em chẳng thể làm gì hơn nữa... Đôi lúc em tự hỏi, tranh đấu có đáng không,
Khi những kỷ niệm quý giá đã bị cuốn đi theo sóng nước..."
Minh Hà hát "Listen to your heart" phiên bản Edmée, vừa hát vừa tự thay đổi lời lung tung, đến giữa chừng thì ngưng lại, ngồi xuống thở dài, gạt nước mắt.
Ngày 20 tháng 10 náo nhiệt, rốt cuộc đã kết thúc như thế.


Bình luận

Truyện đang đọc