ĐƠN PHƯƠNG KHÔNG VÔ NGHĨA


Chuyện trùng hợp mà cho đến ngày hôm nay, Minh Hà lẫn Việt Hương mới nhận ra, đó là căn hộ của Việt Khôi cũng ở rất gần khu chung cư Bảo Kim. Từ hành lang tầng mười một phòng của Khôi có thể nhìn khá rõ căn penthouse của nhà họ Vũ.

"Đó là lý do anh có món quà sinh nhật cho hai đứa vào năm ngoái." Khôi vừa chỉ cho Khanh khung cảnh ngoài cửa sổ, vừa kết luận.

Quà sinh nhật? Khanh chẳng hiểu Khôi đang nói đến cái gì. Nhưng rốt cuộc cũng không buồn hỏi lại.
Việt Khôi nhìn mấy nam thanh nữ tú đang ra vẻ đảm đang, tấm tắc khen.
"Chúng mày làm anh nhớ đến đám giỗ ở quê... Các anh các chị, các bố các bà đi đi lại lại chuẩn bị cũng vui đáo để. Hồi đó anh hay được phân công cắt tiết gà..."

"Vô duyên!" Hương vừa lôi ra nguyên con dao đại bự để chặt gà, vừa gắt. "Đang Tết nhất nói chuyện đám giỗ! Mà này, mai em về anh có đi cùng luôn không đây!"

"Ngày mai anh đã trót ký với đài truyền hình rồi. Nhưng mùng 1 Tết cha, mùng 2 Tết mẹ chắc chắn anh sẽ có mặt." Khôi cười buồn. "Nếu như cha mẹ không vác gậy đuổi đánh."

Hôm nay, họ tụ tập vui vẻ là chính nên chỉ làm món lẩu bò- gà đơn giản, đúng phong cách... trẻ. Nên phần việc chuẩn bị cũng không nhiều cho lắm. Ở đây ngoại trừ Thủy Linh thì các cô nàng còn lại, nói giỏi giang thì không phải, nhưng cũng không đến nỗi vụng về chẳng biết gì. Chưa kể các thành phần mặc dù là con trai nhưng lại cực thành thạo nấu nướng, như Bảo Long ,Trọng Khanh và đặc biệt là Masterchef Tuấn Anh.

Chẳng mấy chốc, mười người bọn họ đã nấu xong, ăn xong và... dọn xong. Vừa nghỉ ngơi lại hát karaoke bằng dàn loa chuyên nghiệp ngay trong phòng khách nhà Khôi, cuối cùng Hương tìm được ở đâu đó mấy bộ bài, biến tấm thảm lông quý phái nhà anh trai trở thành... chiếu bạc.

"Chơi cũng được thôi. Nhưng đánh chay thì chán lắm. Cược gì đây?" Tuấn Anh tỏ vẻ sành sỏi.

"Bọn anh mà chơi thì toàn ba cây phạt uống. Nhưng các em còn chưa đủ tuổi. Theo anh thì chơi tá lả truyền thống, ai thua phạt... quỳ, vẽ mặt, uống nước, hoặc truth or dare."

"Truth or dare được đấy!" Mỹ Kim hưởng ứng.
"Chúng ta có những mười người!" Hà ý kiến.
"Chơi năm thôi. Thua ra đập vào." Chi nhún vai.
"Em không biết chơi." Thủy Linh thất vọng.
"Em ngồi xem Khanh chơi. Nếu nó thua thì em sẽ chịu phạt." Khôi bắt đầu tráo bài. Khanh chưa kịp mở miệng phản đối thì Linh đã rất vui vẻ ngồi xuống bên cạnh.

Ván thăm dò diễn ra khá thận trọng với sự góp mặt của Tuấn Anh, Việt Khôi, Mai Chi, Mỹ Kim và Minh Hà. Không còn nghi ngờ gì nữa, ngoại trừ Hà thì mấy mống còn lại toàn những "thần bài học sinh". Hà thua tan nát trong khi những người kia không có vẻ gì là đánh hết mình. Rốt cuộc, người thắng đầu tiên là Mỹ Kim.

"Truth or dare?"
"Truth."
"Chị thấy em với Mai Chi ai xinh hơn?" Tóc đỏ, hai mắt sáng như đèn pha.

"Tất nhiên là em." Hà thở phào vì câu hỏi vớ vẩn.

"Minh Hà! Mắt em bị toét hả?! Chị như thế này mà không bằng con bé Kim?" Chi ấm ức ném toẹt hai lá bài trên tay xuống bàn. Sắc đẹp là sinh mạng của hotgirl, đó là điều mà những "thường dân" như Hà không đời nào hiểu được.

"Mặt mũi thì bằng nhau, nhưng chị nhìn lại vòng một của chị và nó xem." Hà lạnh lùng kết luận. Không ai dám có ý kiến trong khi Mỹ Kim cười khẩy nhìn Mai Chi bằng ánh mắt thương hại.

"Anh Khanh vào đi ạ." Kim là người thắng cuộc, được quyền chọn lựa người thay thế Minh Hà.

...
Ván thứ hai kéo dài chưa đầy mười phút, với phần thắng tuyệt đối thuộc về Khanh.

"Sao anh may thế?" Linh tròn mắt. "Anh gần như luôn lấy được cùng bộ."

"Đừng nói nhiều. Hỏi đi." Khanh hoàn toàn không có hứng thú với quyền lợi của người chiến thắng.

"Tuấn Anh, truth or dare?"

"Truth." Cậu không nghĩ Linh có thể đưa ra một câu hỏi khó. Từ trước đến nay hai người gần như chưa bao giờ nói chuyện với nhau.

"Cho Linh số di động của cậu được không?"

"..."

Yên lặng. Đây không hẳn là câu hỏi thú nhận gì ghê gớm. Nhưng việc tiểu thư cành vàng lá ngọc nhà họ Vũ lại chủ động đi xin "contact" một anh chàng tiểu tốt như Tuấn Anh cũng đủ làm mọi người khá ngạc nhiên. Không lẽ sau Hải Nam, cô nàng đã bắt đầu chuyển đối tượng...

Tuấn Anh mặt đỏ đến tận mang tai, trước sáu, bảy cặp mắt nhìn chòng chọc vào mình, biết chẳng thể nào chối cãi. Liền ra vẻ tự nhiên đọc một dãy số.

Linh lưu số xong. Có vẻ rất hài lòng, lại ngước đôi mắt nai... hỏi tiếp.
"Thế trong tuần khi nào cậu có thời gian rảnh?"

"Thắng một lần thì hỏi một câu thôi! Hỏi gì mà lắ..." Tuấn Anh quát được nửa câu thì ngưng bặt trước ánh mắt lạnh lùng của Khanh, liền cố nuốt cục tức mà... đứng dậy.


"Cậu ngồi cạnh, làm họ thua tan nát cho tôi!" Vừa hay thấy Linh gọi Nam vào, anh chàng đeo kính vội ghé tai "kích động".

"Riêng tớ là đệ tử của anh Lâm, câu hỏi dành cho hai người đó không thiếu nhé." Hà được thể, cũng muốn trả mối thù dai dẳng với Khanh.

Hải Nam bước vào sàn đấu mang trên vai "trọng trách". Cậu chơi không tồi nếu không muốn nói là cực giỏi. Và lý- do- vì- sao thì Hà cũng biết rất rõ. Tuy nhiên, trong ván đấu này, hạ được Khanh là một điều quá khó khăn. Rốt cuộc thì mặc dù Nam là người thắng, nhưng Khanh vẫn nhất quyết... không chịu bét.

"Mỹ Kim, truth or dare?" Nam cũng chẳng có vẻ gì là hào hứng với quyền lợi.
"Truth."
"Minh Hà, cậu hỏi đi."

"Em với Long quen nhau thế nào?" Rốt cuộc, đã đến lúc Hà được giải đáp một trong những thắc mắc bấy lâu.

"Bố em là một trong những đối tác làm ăn ở Việt Nam, cũng là bạn cũ của bác Trường Thịnh. Có một lần em đến nhà bác với bố mẹ thì gặp cả anh Long ở đấy." Kim chớp mắt trước câu hỏi vô hại. Cô bé không hề ý thức được tiết lộ này đối với Minh Hà có giá trị như thế nào.

"Long ở nhà cậu ư?" Cô lập tức nhìn sang phía Khanh. Không hề tự ý thức rằng mình đã can thiệp quá sâu vào chuyện riêng của người khác.

"Tôi nhớ là mình không thua." Cậu điềm tĩnh "trả lời".

"Minh Hà, tớ sẽ nói cho cậu sau." Nhân vật chính Bảo Long bấy giờ mới lên tiếng cắt ngang.

Mỹ Kim bước ra, Việt Hương rốt cuộc cũng đã đến lượt.

Liền mấy ván sau đó, cục diện dường như chỉ là tay đôi giữa Khanh và Nam. Nam ngứa mắt, chỉ chăm chăm muốn loại Khanh, trong khi thiếu gia họ Vũ thà chết cũng không để bản thân và "gia đình" bị bức cung. Riêng về hỏi mấy câu không nên hỏi, thì chỉ một mình Nguyễn Vũ Tường Lâm đã là quá đủ.

Kim nheo mắt nhìn cả hai người con trai, rồi buột miệng thốt ra một câu nửa đùa nửa thật, lại cố gắng nói to để cho Bảo Long nghe thấy.
"Hai anh chơi cứ như là ai thua sẽ phải nhường chị Minh Hà cho người kia ấy!"

Trong khi Hà đỏ mặt tính phủ nhận, thì Nam lại vừa lia bài vèo vèo, vừa thản nhiên.
"Cứ cho là như thế đi."


"Thì ra là vậy." Linh chớp mắt.

Rốt cuộc, ván đó, Khanh không chỉ không thua mà còn đẩy được Nam xuống vị trí áp chót.

Hương không phải một người chơi giỏi. Chính xác là cô học trò này từ Việt Khôi, nhưng hôm nay thần may mắn lại đứng về phía Hương. Chơi cùng hai "thần bài" đang tranh giành bạn gái mấy ván liền, cô vẫn không bét! Không những thế, đến ván thứ năm còn ăn may được ù.

"Việt Khôi, truth or dare?" Cô chỉ chờ có thế. Nhưng không ngờ, câu trả lời của Khôi lại là...
"Dare."

"Đáng ghét! Buộc tóc mái thành chỏm giữa đầu, hai tay giơ sang ngang nhảy lò cò một trăm bước quanh nhà cho em!" Việt Hương bực mình gắt. Cô thậm chí đứng dậy bỏ về hướng sô pha, mặc dù là người chiến thắng.

Nhìn thái độ thất vọng của Hương, Hà cho rằng bạn mình đang có điều gì đó rất muốn hỏi anh trai. Khôi có lẽ chẳng phải không biết, mà là không muốn trả lời, nên đã vui vẻ nhảy lò cò một cách ngu ngốc đúng một trăm bước.
"Mỹ Kim, quay lại xem chơi thôi nha, đừng có cho lên youtube sụp đổ hết hình tượng của anh!" Khôi cười khi thấy Kim hướng chiếc smartphone về phía mình.

Bởi vì Hương bỏ cuộc, nên cả Long và Hà đều được vào thay. Long chẳng mấy khi chơi bài, nhưng cũng... không thể kém bằng Hà được. Cô lại... móm, trong khi, Khanh ù một cách dễ dàng.

Tuy nhiên, lần này Hà đã gặp may. Khi Linh thậm chí còn chẳng để ý là anh mình đã thắng.

"Em buồn ngủ?" Khanh nhìn em gái đang gà gật, đưa tay vén mớ tóc nâu rũ xuống của cô bé qua vai. Linh giống mẹ, có tác phong cổ điển, thường lên giường lúc mười giờ.

"Không đâu, mọi người cứ chơi tiếp đi." Cô ngượng ngùng cúi đầu, không muốn làm cả nhà mất vui.

"Hai đứa vào giường anh mà ngủ. Đằng nào thì đêm nay anh cũng không có nhà." Việt Khôi dễ dãi chỉ ra hướng căn phòng riêng rất ít sử dụng của mình.

"Tết nhất anh còn đi đâu?" Không để Khanh trả lời, Việt Hương nôn nóng xen vào, cô thậm chí chồm hẳn lên, níu áo anh trai.

"Anh có hẹn quan trọng." Khôi chỉ cười.

"Thôi đi! Ngay cả những ngày này cũng đến chỗ Đình Phong? Hắn ta không có gia đình, bà con cô bác gì à?" Hương nói dỗi. "Lúc nào cũng bám lấy nhau như sam."

"Anh không phải đến đó." Người con trai trầm giọng.

"Show gì giờ này?"

"Cũng không phải đi show." Đôi chân mày nhíu lại, giọng nói có phần mất tự nhiên. "Em đừng can thiệp quá sâu vào chuyện của anh."

"Em là em gái anh cơ mà?!" Hương kêu lên ấm ức. Như đã bị dồn nén lâu ngày.


"Thôi, thôi..." Minh Hà thấy tình hình có vẻ căng thẳng ngoài ý muốn, liền ra mặt giảng hòa. "Tết nhất đừng cãi nhau. Mà bây giờ cũng muộn rồi. Dù bố mẹ có cho phép thì thật ra cũng không nên đi qua đêm. Chúng ta dừng lại, nghỉ ngơi uống trà một chút rồi về thôi..."

Khanh muốn đưa Linh về ngủ trước, nhưng vừa định đứng dậy, cánh tay trái đã bị Hải Nam chẳng nói chẳng rằng giữ lấy. Khanh đưa mắt nhìn Nam ra ý hỏi, nhưng Nam chỉ cười bí hiểm.
"Cậu định mang về luôn à?"

"Tôi quên." Khanh thản nhiên. "Cậu thấy?"

"Cậu nhanh như vậy, tôi có nghi ngờ, nhưng không thấy. Tuy nhiên, khi một người thuận tay trái như cậu nãy giờ chỉ toàn dùng tay phải, tôi nghĩ mình không sai."
Nam vừa nói, vừa từ từ vuốt xuống , cho đến khi lá bài K bích từ trong ống tay áo của Khanh rơi lả tả xuống nệm ghế.

"Được rồi. Cậu là người đầu tiên." Công tử họ Vũ thừa nhận.

"Bởi vì một khi tôi chia bài có chủ ý, thì người ngồi cạnh không bao giờ có chuyện về nhì." Nam lạnh tanh, hoàn toàn không che giấu khả năng gian lận "trời đánh" của mình.

Dĩ nhiên, nếu trò chơi hôm nay không phải... tá lả truyền thống, mà là Poker chẳng hạn, thì người nói ra câu ấy hẳn là Khanh, chứ không phải Nam.

Trong khi những người khác ai nấy đều ngạc nhiên trước sự "mất tư cách" này của Vũ Trọng Khanh "hoàn hảo", thì Hà lại nghĩ bụng. Em trai anh Lâm mà còn giữ được nhiêu đó tư cách, biết nhường cho người khác thắng vài ván, đã là kỳ tích rồi.

"Toàn là nam sinh kiểu mẫu của trường chuyên lớp chọn đây." Khôi làm bộ rầu rĩ lắc đầu.

Rốt cuộc, nhìn lên đồng hồ cũng đã hơn một giờ, mọi người lần lượt từ biệt nhau, ai về nhà nấy...
"Mọi người về trước đi, tớ và Minh Hà có hẹn." Xuống đến cổng khu chung cư nhà Khôi, Việt Hương đợi anh mình đi khuất vào gara, đột ngột lên tiếng.

Hà ngạc nhiên. Cô không hề nhớ mình đã "có hẹn" gì với Hương. Nhưng nhìn vẻ mặt bạn mình rất nghiêm trọng, Hà đành hùa theo.
"Nam, Long, Tuấn Anh, các cậu không phiền thì đưa Mai Chi với Mỹ Kim về cho tớ nhé."

"Không vấn đề, nhưng đêm hôm thế này, hai cậu là con gái còn muốn đi đâu?" Nam nhíu mày.

"Bọn tớ sẽ đi taxi, nên tuyệt đối không có gì nguy hiểm đâu." Hương nhìn thẳng vào mắt Nam. Hiếm khi thấy cô bạn tóc ngắn nghiêm túc thế này. Nam cũng không nói gì thêm.

Họ vừa ra đến cửa thì hai chiếc taxi một lớn một nhỏ đã đợi sẵn. Trong khi năm người kia đã lên chiếc xe lớn đi khuất thì Hương kéo Hà vào bên trong chiếc xe nhỏ, chủ động bảo bác tài lùi xe lại chừng ba mươi mét, đỗ vào một góc khuất ven đường.

Chưa đầy hai phút sau, chiếc xe thể thao của Việt Khôi đã được lái ra khỏi cổng khu chung cư. Khi chiếc cổng sắt tự động vừa được đóng lại, Hương lập tức chồm lên.

"Bác đuổi theo chiếc xe đằng trước cho cháu. Nhớ giữ khoảng cách tuyệt đối không để bị phát hiện!"


Bình luận

Truyện đang đọc