ĐÔNG CHÍ CHƯA TỚI


“Còn con nữa, con là đang chê công ty dạo này quá ít việc sao? Không có việc gì làm, ra ngoài chạy lung tung.

Từ bao giờ con học được cách quan tâm người khác thế? Lúc trước con đối với vợ mình còn chẳng nhiệt tình bằng một góc lúc nãy.”
Càng nói Kiều Thư Vân càng thấy tức giận.

Đứa con trai này của bà có phải não úng nước rồi hay không, người đáng quan tâm thì không nên quan tâm, người không đáng quan tâm thì lại đối xử dịu dàng, khiến bà thật sự muốn đánh nó mấy cái cho hả giận.
“…”
Trác Diệu không có suy nghĩ gì đặc biệt, lúc đó anh chỉ là hành động theo bản năng, bởi vì mẹ Trịnh Lam đốc thúc nên anh mới đem Trịnh Vân tới bệnh viện, hoàn toàn không có suy nghĩ gì với cô ta.

Hành động của anh chẳng qua chỉ là thể hiện sự tôn trọng tiền bối, không ngờ tới những người khác nhìn vào lại đánh giá anh là kẻ ấu trĩ.
“Còn đứng đây làm gì? Đi về nhà đi.

Mà con bé kia, làm sao nó lại bị thương thế? Còn trùng hợp để con bắt gặp nữa.”
Lòng tin Kiều Thư Vân dành cho Trịnh Vân lúc này đã xuống âm vô cực điểm.

Trước kia bà chỉ thấy Trịnh Vân là loại người tính tình yêu thư, ỏng ẹo khó chiều.

Nhưng không ngờ tới cô ta còn là người tâm cơ thích đi đâm chọt ly gián quan hệ của người khác như vậy, điều này khiến cho bà không khỏi hoài nghi không biết có phải Trịnh Vân cố tình giàn cảnh bị thương để dành lấy lòng thương hại của Trác Diệu dành cho cô ta hay không.
“Cô ấy cãi nhau với Trịnh Lam, bị thương cho nên mới phải đến bệnh viện.”

“Cãi nhau với Trịnh Lam?”
Kiều Thư Vân vừa nghe đến đây liền trừng lớn mắt, trong lời nói bộc lộc sự kinh ngạc và giận dữ.
Kiều Thư Vân không nói hai lời, trực tiếp vung tay lên đánh liên tục mấy cái vào người Trác Diệu, miệng không ngừng mắng anh:
“Con là heo à? Hai đứa nó đánh nhau, con không bênh vực Trịnh Lam lại đi quan tâm Trịnh Vân? Con ăn phải bùa mê thuốc lú gì rồi có đúng không, sao lại ngu như thế hả?”
Ngày hôm nay xem ra Kiều Thư Vân rất có hứng mắng người, không những thích mắng mà còn thích động tay đá chân với người ta.
“Ha.”
Kiều Thư Vân đánh dã tay rồi mới đưa tay lên bóp trán mà thở dài một tiếng, giọng nói của bà lỗ rõ sự bất lực:
“Đi, đi, đi.

Mau đi xem con bé thế nào, nói lời xin lỗi đàng hoàng với nó.

Nếu không dỗ được con bé vui, không khiến nó tha lỗi cho con, vậy thì con đừng mang họ Trác nữa, cũng không cần làm con trai của mẹ nữa, khéo lại làm mẹ không dám ngẩng mặt nhìn người ta.”
“Con đi là được rồi, mẹ cần gì ra tay mạnh như thế?”
Da lưng Trác Diệu hiện tại cảm nhận rất rõ sự đau rát, mẹ anh đánh người không hạ thủ lưu tình một chút nào.
Nhưng dù muốn dù không, Trác Diệu cũng phải công nhận những lời mẹ mình nói không sai.

Lúc đó anh đã hành động quá hấp tấp, không để ý đến tình trạng và suy nghĩ của Trịnh Lam.
Ngồi trong xe vừa lái xe vừa hồi tưởng lại, anh nhớ rõ lúc đó trên mặt đất có rất nhiều mảnh vỡ thủy tinh.

Đột nhiên anh nghĩ tới một trường hợp, có lẽ không chỉ mình Trịnh Vân mà Trịnh Lam cũng bị thương.
Nhưng tính tình cô quật cường như thế, dù cho có bị thương cũng sẽ không khóc lóc tố tội em gái mình.
Cẩn thận suy nghĩ một lát, Trác Diệu quyết định dừng xe trước một cửa hàng hoa quả.

Ba năm chung sống, anh để ý thấy mỗi lần về nhà trên bàn đều bày dâu tây, cho nên liền cho rằng Trịnh Lam thích ăn dâu, bèn mua ba hộp dâu lớn muốn đem đến làm quà chuộc lỗi.
Lúc Trác Diệu lái xe trở về khu chung cư Thiên Ân đã là bảy giờ tối.

Đỗ xe vào trong bãi, anh nhanh chóng trở lại căn hộ của mình.
Trùng hợp lúc anh mở cửa thang máy bước ra liền thấy trước mặt mình là Trịnh Lam.

Giống như ông trời an bài cho hai người có cơ hội gặp mặt, Trác Diệu liền không chần chừ nhanh chân sải bước về phía trước, miệng cũng lớn tiếng gọi tên cô:
“Trịnh Lam.”
Bước chân khập khững của Trịnh Lam ngưng lại, mấy giây sau mới chậm chạp quay đầu lại nhìn anh.
Trác Diệu không chậm chạp đến mức không nhận ra được sự khác thường trong cử chỉ của cô.


Lúc nãy chỉ trong mấy giây ngắn ngủi anh đã nhìn thấy cách cô bước đi có chút khập khiễng, cho nên ánh mắt liền không tự chủ được mà rơi xuống mu bàn chân cô.
Hiện tại Trịnh Lam đang đi một đôi dép kẹp xỏ ngón, cho nên rất dễ dàng để anh có thể nhìn ra chân phải của cô đang được quấn băng trắng.
“Em bị thương sao?”
Hàng mày kiếm của Trác Diệu khẽ chau lại, không hiểu sao cuống tim anh cảm thấy có chút nhói lên, tựa như bị ai hung hăng dùng tay nhéo một cái.
“Không.”
Trịnh Lam cho rằng câu hỏi của anh thật ngu ngốc.

Bị thương hay không không phải anh đã có thể dễ dàng nhìn ra được rồi sao, còn cố tình hỏi lại cô làm gì? Cô không cần anh quan tâm, cũng không muốn anh nhìn mình bằng đôi mắt chứa đựng sự thương hai.
“Rõ ràng đã bị thương, còn cứng miệng cãi cố làm gì?”
Đôi mày kiếm của anh càng lúc càng chau chặt.

Thời gian gần đây mỗi lần hai người đụng mặt Trịnh Lam không bao giờ ăn nói nhẹ nhàng với anh được một câu.

Cô đem đến cho anh cảm giác như mình đang đứng gần một con nhím lúc nào cũng xù hết gai nhọn lên, chỉ chờ thời cơ là lập tức đâm nát toác da thịt của anh.
“Tôi đỡ em.”
Trác Diệu nói rồi đưa tay ra muốn đỡ cô, nhưng Trịnh Lam đã nhanh chân lùi về sau mấy bước, sau đó khập khiếng bước đi, hoàn toàn phớt lờ anh ở phía sau mình.
Cứng đầu khó bảo!
Trong lòng anh khẽ mắng cô bốn chữ này.

Trước kia không phải cô rất giống một con thỏ con hiền lành, nghe lời sao? Sao càng ngày anh thấy cô càng giống động vật hoang dã thế? Hở chút là tránh người, tính tính nóng nảy, khó gần, khiến người đứng quanh cô cảm thấy không dễ chịu chút nào.
“Lúc nãy tôi đã không để ý đến em.

Đây xem như là quà xin lỗi.”

Lúc hai người đã đi đến cửa nhà, Trác Diệu mới đem túi giấy đựng dâu tây cho Trịnh Lam.
Bàn tay đang cầm thẻ từ của Trịnh Lam khẽ khựng lại, cô quay đầu qua nhìn anh bằng một anh mắt chứa đựng mấy chữ rõ rành rành: “Thật không thể tin được”.
Phải qua đi mấy giây để định thần lại, Trịnh Lam mới hít một hơi sâu rồi chầm chậm cất tiếng:
“Đây không phải là lỗi của anh.

Anh không cần phải nói lời xin lỗi tôi.”
“Dù sao cũng đã mua rồi, em mau nhận đi.

Là dâu tây em thích nhất.”
Trác Diệu nói rồi đem túi đồ kia dúi vào tay cô.

Thấy Trịnh Lam không vùng vẫy phản ứng, anh cho là cô đã đồng ý bỏ qua.

Thế nhưng chỉ mấy giây sau, khi nghe thấy tiếng cười tự giễu của cô, anh liền biết mình đã suy nghĩ quá đơn giản rồi.
Khi cô cất tiếng nói, đồng thời cô cũng ngước mặt lên nhìn anh.

Đôi mắt trong như thanh thủy của Trịnh Lam đã tố cáo anh từng là một người chồng vô tâm, tồi tệ như thế nào:
“Trác Diệu, tôi bị dị ứng với dâu tây.”.


Bình luận

Truyện đang đọc