ĐÔNG CHÍ CHƯA TỚI


“Xem ra cô Tố đây tự xem mình là một con gà mái đặt nhiệm vụ sinh đẻ lên hằng đầu nhỉ? Nhưng không phải ai cũng như cô đâu.

Bọn tôi là người mà, đâu phải gia cầm gia súc đâu.”
Hải Ly nhịn không thể nào nghe thuận tai mấy lời nói ngu si của Tố Luyện, trực tiếp chặn trước Trịnh Lam mà đấu khẩu với cô ta.
“Không phải chuyện của cô.”
Tố Luyện nghiến răng nghiến lợi, trợn trừng hai mắt nhìn Hải Ly đang đứng ở phía đối diện mình.

Đây là lần thứ hai trong cùng một buổi tối cô ta vì Trịnh Lam mà mất mất hết mặt mũi, cũng là lần đầu tiên có người giám ví cô ta như mấy con gia súc gia cầm.
Tốt xấu gì chồng cô ta cũng là trưởng phòng, cô ta không chấp nhận sĩ diện của mình bị người khác coi rẻ mà dẫm đạp dưới chân như vậy.
“Vậy chuyện của Trịnh Lam thì có liên quan đến cô chắc?”
Hai bên cãi cọ qua lại, Tố Luyện nói một câu, Hải Ly cãi lại một câu, hoàn toàn không ai chịu nhún nhường ai cả.
“Tố Luyện, dù có chuyện gì đây nữa, đây cũng là chuyện riêng của tôi.

Mong cô tôn trọng sự riêng tư của tôi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng.”
Trịnh Lam không muốn làm to chuyện, cho nên chủ động lên tiếng muốn kết thúc mọi chuyện trước khi cuộc đấu đá này đi quá xa.
Chỉ là cô vạn lần không ngờ tới, Tố Luyện lại là một kẻ không biết nói lý lẽ.

Cô ta câng mặt lên, thái độ vô cùng kênh kiệu, dùng giọng điệu mang ngữ khí ra lệnh nói với Trịnh Lam:
“Vậy cô phải xin lỗi tôi.”
“Xin lỗi?”
Trịnh Lam giống như không tin vào những gì tai mình vừa nghe thấy, ngay lập tức lên tiếng xác nhận lại:
“Tôi đã làm sai cái gì để phải xin lỗi cô?”
“Những gì tôi nói ban nãy không sai.

Cô khiến cho tôi ở trước mặt mọi người mất hết mặt mũi, cho nên cô phải xin lỗi tôi.”
Sống hai mươi mấy năm đời người, đây là lần đầu tiên Trịnh Lam vướng vào hoàn cảnh như vậy.
Cô yên lặng trong giây lát, sau đó khẽ thở dài, dùng thanh âm lạnh lẽo không có nhiệt độ đáp trả Tố Luyện:

“Họa từ miệng mà ra.

Tất cả đều là do cô tự làm tự chịu.

Những gì cô đã làm không phải do tôi ép buộc cô, cô không thể nào đưa ra yêu cầu vô lý như thế.”
Trịnh Lam không tài nào tiếp thụ nổi yêu cầu vô lý của Tố Luyện, cho nên cô trực tiếp nắm lấy tay Hải Ly, muốn chủ động rời đi trước.
“Đứng lại đó.”
Tố Luyện chưa có được thứ bản thân mong muốn, với tính tình cao ngạo hiếu thắng của mình, tất nhiên đời nào cô ta lại để cho Trịnh Lam và Hải Ly rời đi dễ dàng như thế.
“Mong cô tự trọng.”
Trịnh Lam nói rồi dùng sức gỡ bàn tay Tố Luyện đang nắm lấy cổ tay mình ra.

Nhưng cánh tay gầy mảnh của cô ta như bén rễ mà dính chặt lấy tay cô, có dùng sức cỡ nào cũng không gỡ ra nổi.
“Cô không nghe cậu ấy nói gì sao? Mau bỏ tay ra.”
Bà bầu vốn đã dễ cáu gắt, gặp phải cảnh này càng khiến Hải Ly ứa gan hơn, ngay lập tức “lâm trận”, túm lấy tay Tố Luyện để cô ta mau chóng buông tha cho Trịnh Lam.
Ba người phụ nữ giằng co qua lại, không ai chịu nhường ai.
“Không phải chuyện của cô, đừng lo chuyện bao đồng.”
Tố Luyện dùng một tay còn lại dùng sức đẩy Hải Ly.

Với sự tấn công bất ngờ này của cô ta, Hải Ly không hề chuẩn bị, ngay lập tức ngã xuống đất.
“A.”
Hải Ly chống tay xuống đất, mông va đập với sàn nhà.
“Hải Ly.”
Trịnh Lam cả kinh, nhân lúc Tố Luyện còn đứng đơ ra, cô nhanh chóng chạy qua chỗ Hải Ly xem tình hình.
“Trịnh Lam.

Tớ đau… Đau quá.”
Mồ hôi rịn ra trên trán Hải Ly, khớp đầu ngón tay cô ấy trắng bệch, dùng sức bám vào cánh tay Trịnh Lam.
“Cấp cứu.

Cậu đợi tớ gọi cấp cứu.”
Trịnh Lam nói rồi chân nam đá chân chiêu, chạy đến bồn rửa mặt mà mở túi ra, lấy điện thoại gọi điện thoại cho tổng đài.

Thông báo tình hình của Hải Ly xong, cô còn đặc biệt nhấn máy gọi cho một người nữa.
Rất nhanh, đầu dây bên kia đã có người nhấc máy.
“Trịnh Lam?”
“Lương Đông.

Hải Ly… Hải Ly…”
Bởi vì đang hoảng loạn, cho nên thanh âm của Trịnh Lam vang lên ngắt quãng.

Mắt cô bắt đầu nhòe đi, thậm chí tiếng nức nở cũng đã dần bật ra khỏi cổ họng.
“Cậu làm sao thế? Đã có chuyện gì?”
Lương Đông nhanh chóng nhận thấy có chuyện bất thường.

Anh ta nhận ra Trịnh Lam đang khóc.
“Hải Ly bị ngã, cậu ấy bị động thai rồi.

Tớ không biết phải làm gì cả.”
“Các cậu đang ở đâu, cậu nói địa chỉ cho tớ.


Đừng lo lắng, cậu đã gọi cấp cứu rồi đúng không?”
“Tớ đang ở nhà hàng Lan hoa, đường Văn Nguyệt.

Tớ… Tớ đã gọi cấp cứu rồi.”
“Sẽ ổn thôi.

Hai cậu đợi tớ, tớ sẽ đến ngay.

Tớ cũng sẽ liên hệ với bác sĩ khoa sản của bệnh viện chuẩn bị trước để kịp thời ứng phó.”
Nghe thấy tiếng nức nở càng lúc càng rõ, càng lớn, Lương Đông không cho mình thời gian chần chừ nữa, áo khoác cũng không mặc trực tiếp đi ra ngoài, lái xe đi đến nhà hàng Lan Hoa.
Dọc đường đi, Lương Đông chưa bao giờ ngắt máy.

Luôn hỏi han tình hình của Hải Ly thế nào.
May mắn bệnh viện anh đang công tác rất gần với nhà hàng, cho nên lúc Lương Đông đến nơi cũng là lúc xe cứu thương chỉ mới đến trước anh một chút.
“Bác sĩ Lương.”
Nhân viên y tế nhận ra anh, liền nhanh miệng chào hỏi.

Lương Đông không chần chừ bảo người nhanh chóng lái xe đến bệnh viện, càng trễ tình hình càng nguy hiểm khó lường.
“Không bị xuất huyết.

Có lẽ cậu ấy chỉ bị động thai nhẹ thôi, cậu đừng lo lắng quá.”
Trịnh Lam lúc này đã rối đến mức nước mắt rơi đầy mặt.

Lương Đông không phải bác sĩ khoa sản, cho nên mọi việc chỉ có thể giao phó cho bạn mình, còn mình thì ngồi trên băng ghế chờ, không ngừng trấn an Trịnh Lam.
“Đều là tại tớ.

Tại tớ nên Hải Ly mới rơi vào nguy hiểm.”
Trịnh Lam không ngừng tự trách chính mình.

Nếu không phải là vì đứng ra bảo vệ cho cô, Hải Ly cũng sẽ không bị rơi vào nguy hiểm như hiện tại.
“Không phải lỗi của cậu.”
Trên đường đi, Lương Đông cũng đã nắm được đại khái tình hình.

Lỗi không phải ở Trịnh Lam hay Hải Ly, là do cô gái kia vô cớ gây chuyện, cho nên Trịnh Lam không cần tự đày đọa chính mình.

Mỗi giây chờ ngoài cửa phòng cấp cứu đều như một ngàn năm.

Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, cửa phòng mới được mở ra.
“Bác sĩ, bạn tôi thế nào rồi? Cậu ấy cùng em bé có xảy ra chuyện gì nguy hiểm không?”
“Đều đã qua cơn nguy kịch.

May mắn mẹ con đều không sao, chỉ bị động thai nhẹ.

Nhưng tay thai phụ đang bị thương, lại còn là những tháng cuối thai kỳ, đừng để cô ấy mang vác nặng.”
“Cảm ơn, Trần Thịnh.”
Lương Đông nói lời cảm ơn với Trần Thịnh.

Hai người là bạn chung một trường đại học, cho nên quan hệ khá tốt:
“Không cần cảm ơn tôi.

Đều là chuyện nên làm.”
“Bệnh nhân sẽ được đẩy vào phòng hồi sức.

Cô ấy còn đang ngủ, thời gian này đừng đánh thức cô ấy.”
Trần Thịnh nói xong liền rời đi.

Có được lời cam đoan từ bác sĩ, lúc này tảng đá đang đè nặng trong lòng Trịnh Lam mới tạm thời được gỡ xuống.
Theo chân phụ tá vào phòng hồi sức của Hải Ly, lúc này cô ấy đang nằm trên giường bệnh ngủ say.

Mặc dù đang ngủ, nhưng có vẻ cơn đau vẫn chưa tan, ngay cả trong mơ cặp chân mày của Hải Ly vẫn không ngừng nhíu chặt lại.

Điều này khiến Trịnh Lam cảm thấy đầu cuống tim mình như bị ai dùng kim nhọn mạnh tay chọc vào mấy cái..


Bình luận

Truyện đang đọc