ĐÔNG CHÍ CHƯA TỚI


Đồng Đồng là lớp trưởng suốt ba năm học cao trung trong lớp.

Ngay khi vừa học xong lớp cuối cấp ba, cô ấy đã rá nước ngoài du học.
Bốn năm đại học, hai năm thạc sỹ, Đồng Đồng đã gặp được một chàng trai tốt, hiện tại người ấy cũng đã trở thành ông xã của Đồng Đồng.
Từ lần cuối cô ấy về nước cũng đã cách hiện tại ba năm, cho nên buổi tụ tập hôm nay không khí vô cùng náo nhiệt.

Mọi người ôn lại chuyện cũ thời đi học, cũng nhiệt tình hỏi thăm tình hình cuộc sống hiện tại của nhau.
“Hải Ly, còn mấy tháng nữa là cậu sinh em bé thế? Tớ không biết có đợi được đến lúc đứa trẻ ra đời không, vài tháng nữa là phải quay về Mỹ rồi.”
Đồng Đồng rất quan tâm đến Hải Ly, rót một ly nước ép nho cho cô ấy, sau đó vừa cụng ly vừa thân mật nói chuyện.
“Khoảng hai tháng nữa là tới ngày dự sinh của tớ.

Có khả năng cậu có thể gặp được đứa bé trước khi đi đấy.”
“Nếu là con gái, vậy chúng ta kết thông gia.”
Đồng Đồng vừa nói vừa lấy điện thoại trong túi xách của mình ra, cho Hải Ly và Trịnh Lam xem hình chụp chung của gia đình.

Không thể không nói đứa bé trai kia quả thực không rất khôi ngô tuấn tú, khiến Hải Ly không nhịn được mà bật cười rồi gật đầu đáp:
“Không tồi chút nào.

Đợi con tớ ra đời, chúng ta kết thông gia.”
“Trịnh Lam thì sao? Cậu kết hôn cũng lâu rồi, sao còn chưa có kế hoạch sinh em bé thế?”
Phụ nữ khi tụ lại với nhau đều thích nói chuyện gia đình.

Hải Ly và Trịnh Lam là bạn thân, khso tránh được việc hai người luôn bị người ngoài đem ra so sánh.

Câu hỏi vừa mới được đặt ra là của Tố Luyện.
“Tớ nói này, nhân lúc còn trẻ nên sinh con sớm một chút.

Đợi sau này ba mươi tuổi rồi, sinh nở khó, lấy lại vóc dáng cũng khó khăn nữa.

Hay là… Ông xã cậu còn chưa muốn có em bé?”
“Sinh con không chỉ nên dựa vào tuổi tác.

Còn phải xem xem bản thân đã thực sự sẵn sàng hay chưa.”
Trịnh Lam nâng chén rượu trong tay lên nhấp một ngụm nhỏ.

Rượu xuống cổ họng liền khiến cô cảm thấy nóng rát, cay xè.
Trẻ con…
Đây vẫn luôn là tảng đá đè nặng trong lòng cô.

Trước đây lúc kết hôn, ngày nào cô cũng mong ngóng có thể sớm có một đứa trẻ.

Thậm chí một người sợ thuốc như cô lại chủ động uống không biết bao nhiêu chén thuốc Đông Y chỉ vì muốn có thể sớm hoài thai, nhưng đáng tiếc đến giờ vẫn chưa có cơ hội ấy.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, chưa từng mang thai lại là chuyện tốt.

Không thể cho con một gia đình hoàn chỉnh, Trịnh Lam nhất định sẽ dằn vặt chính mình.
Cô đã sống trong một gia đình không hạnh phúc, cho nên sau này, Trịnh Lam muốn chuẩn bị mọi thứ tốt nhất có thể trong khả năng, để có thể cho đứa con trong tương lai của mình một môi trường hoàn hảo nhất để đứa bé có thể vui vẻ trưởng thành.
“Đợi đến lúc sẵn sàng, cũng chẳng biết lúc đấy cậu đã thành một bà lão hay chưa.

Phụ nữ có ai không sợ sinh con, không sợ xấu đâu? Nhưng muốn hôn nhân bền vững, vẫn nên sớm có con một chút.

Nếu không chồng cậu ra ngoài ong bướm, lúc đó hối hận không kịp đấy.”
“Tớ thấy cậu không nên xem chuyện ngoại tình là một việc hiển nhiên như thế đâu.

Một gã đàn ông lăng nhăng bên ngoài, vứt bỏ lòng chung thủy với vợ mình chỉ vì kết hôn vài năm chưa có con, vậy thì đấy cũng là một thằng tồi, vứt đi cũng chẳng tiếc.”
Hiếm khi Hải Ly chưa “ra trận” đã có người nói đỡ cho Trịnh Lam.
Đồng Đồng vẫn nở một nụ cười nhã nhặn trên môi, nhưng những lời cô ấy nói lại khiến cho Tố Luyện cảm thấy không hề dễ chịu:
“Phụ nữ sống hạnh phúc không phải chỉ dựa vào một mình việc có thể giữ nổi một người đàn ông bên mình hay không.

Hợp thì tụ, không hợp thì tan.

Nếu anh ta làm ra mấy loại chuyện như ngoại tình, tớ vẫn thấy nên trực tiếp ly hôn thì hơn.

Đời người dài như thế, không nên vì một gã không ra gì mà cứ dìm chân mình xuống vũng bùn lầy.”
“Đúng đấy.”
“Còn sao nữa? Tớ với ông xã kết hôn năm năm rồi cũng đã có con đâu.


Trịnh Lam chỉ mới ba năm, có gì mà phải vội vàng chứ?”
“30 tuổi sinh con không phải vấn đề.

Dì nhỏ của tớ vừa kết hôn vào năm trước, sinh nhật tuổi ba mươi sáu mới đón đứa con đầu lòng.”
Tất cả mọi cô gái đang có mặt trong phòng đều bàn luận sôi nổi.

Âm thanh nói cười qua lại cùa mọi người khiến Tố Luyện xanh tái mặt mày, môi mím chặt lại, hai tay vô thức bám chặt vào gấu váy.
Tình thế hiện tại giống như mọi người đều đang ngồi trên một chiếc thuyền, còn mình cô ta thì lại ngồi trên một con thuyền độc mộc ngoài khơi vậy.
“Là tớ đã nhiều lời rồi.”
Cô ta không thể nào tự cô lập chính mình được.

Cho nên mặc dù không cam tâm vẫn phải chủ động mở miệng nói xin lỗi Trịnh Lam.
“Không có gì đâu.”
Trịnh Lam không phải người hẹp hòi, tất nhiên sẽ không so đo với Tố Luyện.
Buổi tiệc họp mặt vẫn diễn ra trong suôn sẻ.

Lúc gần tàn tiệc, Hải Ly than phiền son trên môi mình đã bị đồ ăn làm trôi hết, cho nên kéo Trịnh Lam vào nhà vệ sinh để chỉnh trang lại.
Hai người vừa rời khỏi, Tố Luyện cũng liền đẩy ghế đi theo sau.
Hải Ly vừa dặm lại son, vừa luôn miệng khen Đồng Đồng:
“Đúng là lớp trưởng tuyệt vời nhất.

Khả năng hoạt ngôn không đùa được, giúp chúng ta tránh được một màn cãi cọ.

Sinh con cái gì chứ? Ai muốn có con với tên họ Trác kia.”
“Cũng đã ly hôn rồi, cứ xem như không nghe thấy là được mà.”
Trịnh Lam cũng dặm lại son trên môi, từ trong miệng của cô, hai chữ “ly hôn” được thốt ra hoàn toàn không có cảm xúc, tựa như cô đang không phải nói chuyện là của chính mình, mà là nói chuyện của người khác vậy.
Ly hôn sao?
Tố Luyện đứng ngoài cửa phòng vệ sinh, đúng lúc nghe được tin sốt dẻo này.

Cô ta nhếch môi cười khẩy.

Cố tình tỏ ra thanh cao gì chữ, ban nãy không phải Trịnh Lam cố tình bày ra bộ mặt không quan tâm đến vấn đề con cái chỉ là để che dấu cuộc hôn nhân đã tan vỡ của mình thôi sao?
Ban nãy giữa đám đông bị làm cho mất mặt như thế, cục tức này Tố Luyện nuốt không trôi.

Cho nên cô ta muốn nhân cơ hội này “cắn” ngược lại Trịnh Lam một cái cho hả dạ.
“Ái chà.

Ra là cậu đã ly hôn rồi sao? Vậy là không phải không muốn sinh con, mà là không thể sinh con được nhỉ?”
Không có ai ở đây, Tố Luyện không kiêng dè mà nói những lời chói tai.
Hải Ly và Trịnh Lam không ngờ tới cô ta vậy mà lại ở đây, còn có thể không có tiết tháo nói chuyện riêng của người khác như thế.
“Xem xem có con chuột nào này.

Nghe lén chúng tôi nói chuyện sao? Cậu thèm có người nói chuyện đến mức đó à?”
Hải Ly nhếch môi cười khẩy.

Bởi vì vừa mới thoa son đỏ, cho nên nụ cười của cô ấy càng trông chói mắt.
“Cô!”
Tố Luyện trừng lớn mắt nhìn Hải Ly.

Nhưng một giây sau, cô ta liền nén xuống sự tức giận, trực tiếp bỏ qua Hải Ly mà hướng mũi nhọn vào Trịnh Lam, cong môi cười khẩy một cái, giọng nói lảnh lót lên xuống có lúc vang lên rõ mồn một trong không gian kín ở phòng vệ sinh:
“Ly hôn rồi, là do cơ thể cậu có vấn đề, không sớm sinh được cho nhà họ Trác một đứa con, cho nên mới bị họ đuổi ra khỏi nhà hả? Cũng khó trách, gà mái không biết đẻ trứng, vậy thì nuôi có ích gì.”.


Bình luận

Truyện đang đọc