ĐỘNG LÒNG VỚI ÁNH TRĂNG

Đầu mùa đông, lất phất mấy tar65n mưa bụi, cả studio tràn ngập trong không khí ẩm ướt.
“Cắt—” Đạo diễn ngồi trước máy quay hô lên: “Hôm nay đến đây thôi.”
Dứt lời, bầu không khí yên lặng nghiêm túc vừa rồi lập tức tan biến, các cơ mặt căng cứng khi làm việc cũng dần được thả lỏng.
Vân Nguyệt bận rộn cả ngày trời cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm.
Cô giống như các diễn viên khác, sau khi xong diễn thì đi qua phòng thay đồ chuẩn bị thay trang phục diễn ra.
Vai diễn của cô trong phim là một cung nữ trường kỳ, trang phục rườm rà dẫn tới mặc vào cởi ra đều rất phiền phức. Không thể so với các minh tinh lớn, làm diễn viên đóng vai phụ đều phải tự lực cánh sinh, bình thường bầu không khí trong đoàn cũng không tệ lắm, mọi người vẫn luôn giúp đỡ lẫn nhau.
Trong phòng thay đồ, một diễn viên cũng đóng vai cung nữ bước tới cạnh Vân Nguyệt, giúp nhau thay đồ diễn ra.
Thay xong, nữ diễn viên kia lại sờ eo của Vân Nguyệt, không nhịn được mà cảm thán: “Trời ơi, eo của cô nhỏ lắm luôn á!”
Vân Nguyệt không có thói quen để người lạ chạm vào người mình, cô không nói gì chỉ lùi lại rồi nở cười nhẹ để giảm bớt xấu hổ.
“Mặt đẹp mà người cũng đẹp nữa chứ.” Trong giọng nói của đối phương tràn ngập sự hâm mộ: “Tôi dám cược sớm muộn gì cô cũng sẽ nổi tiếng, khi đó đừng có quên chị em đó nha.”
Ở trong giới giải trí, nổi tiếng hay không là một chủ đề huyền học*, có người nổi tiếng dựa vào may mắn và thực lực để tồn tại, có người lại dựa vào có ô dù to, còn dựa vào mặt thì lại cực kỳ ít.
(*Huyền học: Một trào lưu triết học duy tâm do Hà Yên, Vương Bật thời Ngụy Tấn sáng lập bằng cách nhào nặn tư tưởng Lão – Trang và tư tưởng Nho gia)
Vân Nguyệt biết rõ điều này, vậy nên khi được khen ngợi cô cũng chỉ cười lấy lệ cho qua.

Nhiệt độ ngoài trời khá lạnh, Vân Nguyệt vừa bước ra ngoài cả người đã bị gió lạnh thổi tới run người, gió vèo vèo chui vào cổ áo, nhưng may là xe của anh Triệu đã tới đón cô.
Anh Triệu là người đại diện của Vân Nguyệt, kiêm luôn phụ trách lịch trình và kế hoạch của đoàn làm phim cho cô, chờ Vân Nguyệt lên xe ngồi, anh ta không trưng ra thái độ của một người cha vừa nghiêm khắc lại hiền từ như trước mà trên mặt hiện rõ sự vui sướng.
Vân Nguyệt lên xe, thắt chặt dây an toàn, hỏi: “Có chuyện gì vui ạ?”
“Chúc mừng em, em lại cách cơ hội được làm nữ chính gần thêm một bước.”
“Dạ?”
Tài nguyên tốt trong giới rất ít mà diễn viên lại nhiều, muốn có được một vai phụ đã phải giành giật đến độ đầu rơi máu chảy chứ đừng nói gì đến nữ chính.

Vân Nguyệt không vội vàng giống như anh Triệu, chờ anh ta từ từ nói.
“Không phải tháng trước, anh nghe nói đạo diễn Chương vừa nhận một kịch bản tốt sao.” Anh Triệu nhỏ giọng nói. “Là một bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết nổi tiếng được đầu tư sản xuất, giờ đang chọn nữ chính vừa hay anh thấy hình tượng của em rất hợp với nhân vật này, vậy nên anh vẫn luôn thử liên hệ với ông ấy, kiếm cho em một cơ hội để thử sức.”
Vân Nguyệt gật đầu: “Em biết, không phải anh nói là không liên lạc được sao?”
“Giờ đã liên lạc được rồi!” Anh Triệu không kìm nén được tâm tình kích động. “Ngay tối nay chúng ta có một cuộc hẹn với đạo diễn Chương đó, em mau chóng dặm lại lớp trang điểm đi, chuẩn bị lát nữa đến đó.”
Sợ cô kéo dài thời gian, anh Triệu lại  nói anh ta đã tiêu tốn biết bao sức lực và tâm huyết, dùng đến bao nhiêu tầng quan hệ, trải qua muôn vàn khó khăn chỉ để tranh thủ kiếm một cơ hội gặp mặt với đạo diễn.
“Nếu như có thể lấy được nhân vật này, anh đây cam đoan em sẽ lập tức nổi, về sau sẽ mang em đi ăn ngon mặc đẹp.” Anh Triệu vừa nói ra khỏi miệng đã thay đổi: “Không phải, đừng nói ăn ngon mặc đẹp, em muốn mặt trăng anh cũng sẽ tìm cách lấy ra được cho em.”
Giọng anh Triệu càng lúc càng khoa trương.
Có thể nhìn thấy được anh ta ký thác không ít hy vọng trên người Vân Nguyệt.
Anh Triệu đã hơn ba mươi tuổi rồi, lúc trước từng là người đại diện vàng ở Hàn Quốc và trong nước, cũng là đại diện cho không ít minh tinh màn ảnh rộng nhưng bất đắc dĩ thiếu chút may mắn. Sau này vất vả lắm mới dẫn dắt được vài người, nhưng không biết sao mấy người họ đều dính phốt không thể tẩy trắng được. Chuyện này khiến anh Triệu rất tức giận, quyết định tự mình đi làm tinh thám*, trực tiếp trà trộn vào đám tân binh để chọn một mầm non có thể đảm bảo sinh hoạt cá nhân rõ ràng, sạch sẽ, miễn cho sau này lại xảy ra mấy chuyện tất trách gì nữa.
Tinh thám ( 星探 ) là những người khám phá ngôi sao “tân binh”, tìm kiếm những người có khả năng thành sao, ngoại hình ưa nhìn ở trên đường phố, trung tâm thương mại, trung tâm thành phố hay ở những nơi tập trung đông người,…
Vân Nguyệt chính là mầm non do chính anh ta tuyển chọn.
Khi đó cô vẫn còn đang du học ở Hàn Quốc, lợi dụng thời gian trống giữa giờ học để đi làm diễn viên phụ vô tình bị anh Triệu phát hiện. Anh ta đã nhìn chán những khuôn mặt từng qua phẫu thuật thẩm mỹ, mà khuôn mặt của cô lại có độ nhận diện cực cao, một nét đẹp mang hơi hướng cổ điện thật sự quá xuất chúng. Sau khi nhìn trúng cô, anh Triệu hỏi thăm một chút mới biết được cô chỉ là một du học sinh nghèo, cha mẹ ở trong nước đều là thành phần trung thực, không phải là loại người sẽ gây sự.
Đương nhiên, anh Triệu bồi dưỡng cô không chỉ bởi vì cô có bối cảnh đơn giản trong sạch mà còn là vì cô luôn duy trì trạng thái độc thân. Một cô gái chỉ mới khoảng hai mươi, còn không thiếu người ưu tú theo đuổi nhưng cô vẫn luôn giữ trạng thái độc thân, không có chút hứng thú với chuyện yêu đương nào.
Nói như lời anh Triệu sau này chính là muốn tìm được chút tình cảm thiếu nữ nào trong mắt cô là điều không thể, cô như hờ hững với tình yêu nam nữ trên cõi đời này vậy.
Một nghệ sĩ như vậy rất thích hợp để bồi dưỡng không cần lo lắng một ngày nào đó cô sẽ bị đàn ông lừa đi kết hôn, dẫn đến sự nghiệp suy tàn.

Cảnh đêm ở thành Bắc rực rỡ vô cùng, muôn hồng nghìn tía, ngựa xe như nước.
Điểm đến là một nhà hàng ở gần thanh giới hạn độ cao.
Chỗ đậu xe ở trước lầu đã biến thành chỗ đỗ xe tư nhân cố định, người thường chỉ có thể đỗ xe ở bãi đỗ dưới hầm, anh Triệu đi đỗ xe bảo Vân Nguyệt vào trước.
Dưới ánh đèn sáng trưng của đêm đen, bước chân Vân Nguyệt chậm rãi, cơ thể nhỏ gầy bọc gió lạnh đi tới bằng con đường xuyên qua bãi đỗ xe tư nhân, xe cộ ở đây rất thưa thớt, một chiếc Bentley đen lịch sự tao nhã gần như là hòa mình vào bóng tối, bảng số xe “1111” như ẩn như hiện.
Vân Nguyệt không cố tình để ý đến chiếc xe ấy mà lướt qua luôn, đợi anh Triệu một chút rồi mới đến phòng đặt riêng với anh ta. Cửa mở rộng, nội thất trang nhã bên trong hiện ra trước mắt, kệ bác cổ sứ Thanh Hoa, trên sàn trải thảm thêu tay Ba Tư mềm mại, đạp chân lên không phát ra tiếng động nào. Lúc Vân Nguyệt đi vào cũng không có ai chú ý, mọi người đang ba hoa khoác lác điều gì đó, cực kỳ hào hứng.
Bọn họ tới sớm, sau đó lại thấy vài nữ nghệ sĩ cùng ngành khoan thai tới muộn, cũng có vài nhà sản xuất lạ mặt.

Người cuối cùng tới là một người đàn ông trung niên khoảng chừng bốn – năm mươi tuổi, mái tóc thưa thớt, tướng mạo bình thường. Ông ta vừa mới tới cửa, đám người vốn đùa giỡn ồn ào trong phút chốc thay đổi một khuôn mặt tươi cười nịnh nọt, bước đến nịnh hót.
Dù chỉ trong nháy mắt nhưng cũng đủ để khiến người ta đoán được vị này chính là đạo diễn Chương.
Bữa tiệc bắt đầu, nhiệt độ trong phòng dần lên cao.
Nhóm nữ nghệ sĩ đã sớm làm đủ chuẩn bị, bên ngoài khoác áo choàng dày cồng kềnh nhưng bên trong lại chỉ mặc một chiếc váy nhẹ nhàng, từng bộ trang phục đều có phong cách thiết kế xinh đẹp khác nhau, son phấn thơm nồng, mỗi cái nhướng mày mỗi một nụ cười đều toát phong tình, chính là kiểu mà đàn ông thích.
Anh Triệu tỏ ra tiếc hận với quần áo mà Vân Nguyệt đang mặc, cho dù là không lộ đùi thì ít nhiều cũng lộ cánh tay có được không hả, nhưng cô thì ngược lại, ngoài mặc áo pardessus, trong mặc áo dài tay quần dài, đẹp thì đẹp đó nhưng lại chẳng có tính hấp dẫn bằng mấy cái kia.
Các người đẹp tập hợp một chỗ, người để lộ da thịt nhiều nhất đương nhiên sẽ là người bắt mắt nhất, hùng hồn đoạt danh tiếng, tranh nhau nói chuyện với đạo diễn Chương. Còn dùng giọng điệu nửa đùa nửa thật để hỏi xem liệu cô ta có thể có cơ hội trở thành nữ chính hay không.
Đạo diễn Chương ngoài mặt thì cười nhưng bên trong lại không cười.
Trong cái giới này loại người muốn bán mình rất nhiều, nhìn lâu chưa chắc sẽ không cảm thấy mỏi mắt, huống hồ loại sinh vật như đàn ông ấy lại chỉ yêu những thứ mà mình không thể chiếm được. Kiểu nịnh hót quá rõ ràng mà còn có mục đích như thế này sẽ chỉ khiến cho người ta cảm thấy rẻ mạt, vậy nên lớp nghệ sĩ nữ sau này muốn làm gì thì cũng phải học được cách thu liễm mình trước.
Rõ ràng ông ta cách mấy cô rất nhiều tuổi, đáng tuổi bậc cha chú nhưng các ả vẫn nũng nịu gọi một tiếng “anh Chương”, cô một câu tôi một câu, như thể sợ mình không được chú ý tới.
Giống như hậu cung tranh sủng vậy, trôi qua mấy hiệp nhưng ai cũng không cam lòng tỏ ra yếu kém.
Chỉ duy nhất ở phía Vân Nguyệt là lạnh tanh, xem đến mức anh Triệu chỉ biết lo lắng suông, nếu biết thế anh ta cũng sẽ nhắc nhở nghệ sĩ nhà mình mặc thiếu vải một chút, trang điểm “sáng sủa” một chút có lẽ kết quả sẽ tốt hơn.
Sắp đến lúc tàn cuộc, Vân Nguyệt và anh Triệu còn chẳng có được quyền lên tiếng chứ đừng nói gì đến chuyện để lại ấn tượng cho đạo diễn Chương, thậm chí đến việc tự giới thiệu cũng bị người ta chen lấn đến mức chẳng có rìa để mà đứng, không lấy được cảm giác tồn tại, muốn kiếm cơ hội thử vai vốn đã khó nay càng khó hơn.

Sắc trời không còn sớm, gió mang theo cảm giác lạnh lẽo của buổi đêm, trời còn bắt đầu mưa, các nhân viên tạp vụ của nhà hàng đã sớm chuẩn bị sẵn ô, các nhân viên ở bãi đậu xe cũng đã nhận chỉ thị, từ garage đi lên.
Mọi người tụ tập lại trên hành lang, tán gẫu với nhau thêm lần cuối cùng. 
Nhóm nữ nghệ sĩ vây quanh đạo diễn Chương, nói nói cười cười, bầu không khí vô cùng hoà hợp.
“Tối nay đạo diễn Chương có mang theo tài xế đến không ạ?” Một nghệ sĩ mỉm cười hỏi han: “Có cần em làm tài xế cho anh không, kỹ thuật lái xe của em rất tốt đó.”
Những người khác bật cười phụ hoạ, dẫn đầu đặt câu hỏi: “Tốt thế nào cơ?”
Nghệ sĩ đó không hề ẩn ý một chút nào, nở một nụ cười quyến rũ động lòng người: “Đạo diễn Chương ngồi lên thì biết ngay thôi.”
Những lời này đều khiến mọi người cười vang, chỉ là những món mặn trên bàn vẫn còn chưa đủ, còn cần một ít lời th ô tục khi ẩn ý khi huỵch toẹt để điều hoà, một buổi tối như thế chỉ có thể khiến cho lòng người vui vẻ mà thôi.

Vị đạo diễn Chương kia có mang theo tài xế, lúc này chỉ cười hùa theo, cũng không cho một câu trả lời chắc chắn nào. Ông ta híp đôi mắt ti hí lại, nhìn xuyên qua cửa sổ thuỷ tinh sát đất, sắc mặt bỗng trở nên khẩn trương.
Chỉ chốc lát sau mấy người còn lại cũng nhìn thấy chiếc Bentley Arnage đỗ lại ở bãi đỗ xe tư nhân bên ngoài, thân xe đen bóng, ánh đèn neon chiếu xuống, bảng số xe bỗng chốc trở nên vô cùng bắt mắt.
Có người hỏi: “Đó là xe của Yến thiếu gia sao?”
Trong đám người vang lên tiếng xì xào bàn tán, âm thanh bị đ è xuống rất thấp, rất sợ sẽ làm phiền đến vị tổ tông trong miệng kia.
Vân Nguyệt đứng ở trước cửa sổ, khuôn mặt trong trẻo nhưng xinh đẹp nhưng lại lạnh lùng không muốn dính tới khói lửa nhân gian, một thân quần dài cổ điển càng tôn lên vóc người nhỏ nhắn và yếu ớt của cô, hai tay tự nhiên rũ xuống, thần sắc thản nhiên, mãi đến khi nghe những người ở phía sau thường thường phát ra ba từ “nhà họ Yến” này.
Đầu ngón tay xanh nhạt bất tri bất giác cuộn chặt, đôi mắt không giấu được nỗi ưu tư cũng dần bao phủ một tầng ý vị không rõ.
Đột nhiên có người vỗ vai cô.
“Chuyện gì thế?” Tay anh Triệu thuận thế quơ quơ trước mặt cô: “Ngẩn ra làm gì?”
Vân Nguyệt qua loa thu hồi ánh mắt: “Không có gì.”
Ngược lại anh Triệu rất nhạy cảm, khẽ liếc nhìn chiếc xe thương vụ đen kia một cái: “Chẳng lẽ em cũng giống như mấy người đó, muốn kết bạn với cái vị thiếu gia nhà họ Yến kia à!? Anh khuyên em đừng nghĩ, cái vị kia cũng không dễ chọc vào đâu…”
Nói đến đây, anh Triệu lại đột nhiên nghĩ đến cái gì đó.
Con bé kia xuất thân từ một thị trấn nhỏ, mấy năm trước đều đi du học ở nước ngoài, có lẽ vốn không biết nhà họ Yến ở thành Bắc là sự tồn tại ra sao, sẽ không có suy nghĩ này đâu.
Sắc mặt Vân Nguyệt bình tĩnh, không thể nhìn thấu bất kỳ suy nghĩ gì trong mắt cô. Cô nhàn nhạt hỏi: “Vì sao không dễ chọc vào?”
Từ giọng của cô có thể nghe ra cô giống như rất xa lạ với nhà họ Yến.
Dường như còn rất tò mò.
Vì vậy anh Triệu bèn giải thích cho cô, đó là tư bản to lớn đã có từ thời khai quốc đến nay, là hào môn thế gia ngàn năm không ngã mà đời đời tương truyền, giờ có hai vị thiếu gia, một vị tên là Yến Nam Phong, còn một vị khác…
Sau khi đang nghe đến cái tên “Yến Nam Phong”, Vân Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ, lên tiếng cắt ngang: “Hình như mưa to hơn rồi thì phải?”
Anh Triệu nhìn sang: “Đúng thật.”
Anh ta uống rượu nên không thể lái xe, hỏi: “Lát nữa em về bằng cách nào đây?”
Vân Nguyệt nói: “Bắt xe ấy!”
“Quanh nơi này không có xe, anh tìm giúp em một chiếc xe nha!?”
Dứt lời, anh Triệu chuẩn bị mượn sức một người dưới trướng một nữ nghệ sĩ kia.
Lúc này, một giọng trung niên vang lên.
“Tôi có thể tiễn Vân tiểu thư một đoạn.”
Người lên tiếng chính là chủ bữa tiệc tối nay, đạo diễn Chương.

Ông ta đã qua tuổi trung niên, trên mặt tràn đầy những nếp nhăn dữ tợn nhưng lại có kiểu trưng cầu ý kiến trịch thượng, bình thản ung dung giống như đang đứng ở tầng chóp của chuỗi thức ăn, thao túng tất thảy, còn những người khác thì đều phải xem ánh mắt của ông ta để mà hành sự.
Tiếng cười đùa của mọi người dần dần biến mất khi đạo diễn Chương lên tiếng, trên khuôn mặt mỗi người đều hiện rõ sự kinh ngạc.
Người nào người nấy đều không nghĩ đến cành ô liu của đạo diễn Chương lại lướt qua một đám nữ nghệ sĩ lộ cánh tay lộ đùi, đưa đến trước mặt Vân Nguyệt tầm thường nhất.
Nếu như bọn họ nhớ không lầm thì trên bàn tiệc, cô chưa từng nói một câu nào.
Dưới ánh mắt nghi hoặc mà lại không phục của rất nhiều người, Vân Nguyệt lại không đưa ra một câu trả lời trước mà hơi rũ gò má trắng nõn xuống, mím môi cười.
Nụ cười này có ý vị hơi giống với lời mà cổ nhân từng nói “Đào tháng ba, cúc tháng chín”, ngượng ngùng nhút nhát khi đối mặt với người khác phái.
Nhưng cô lại uyển chuyển từ chối, giọng nói thành thật dứt khoát: “Không cần làm phiền đạo diễn Chương, em vừa đặt xe trên phần mềm rồi ạ.”
“Xe tới cũng có thể huỷ chuyến.” Đạo diễn Chương không nóng nảy, “Huống gì là đặt trước.”
Ông ta không ép buộc, nhưng từng lời từng chữ đều mang theo ý dụ dỗ.
Anh Triệu nửa vui nửa buồn, Vân Nguyệt là một đoá hoa xinh đẹp mà anh ta tỉ mỉ bồi dưỡng, anh ta cũng chả muốn bị người ta tuỳ tiện đạp hỏng, nhưng anh ta lại không muốn bỏ qua miếng thịt mỡ trước mắt này.
Những người khác đang vây xem kịch vui, dù sao từ trước tới giờ bọn họ cũng chưa từng thấy qua vị ngọc nữ nào không có ô dù mà lại cứ thích làm giá có thể đổi đời.
Đạo diễn Chương lại đưa ra lời mời một lần nữa: “Vân tiểu thư không muốn cho tôi vinh dự này sao?”
Lời nói chứa đầy ẩn ý sâu xa mà lại không chừa khe hở nào.
Vân Nguyệt hơi cứng đờ, không có cách nào đưa ra một câu trả lời thích hợp.
Mọi người đều biết rõ nếu như cô từ chối, sau này chỉ sợ là rất khó có cơ hội tồn tại trong cái giới này.
 Trong lúc bầu không khí đang căng thẳng, chiếc xe thương vụ đậu ở bãi đỗ xe tư nhân kia bỗng nhiên nổ máy, ánh đèn rực rỡ chói lọi, lóng lánh nhức mắt.
Lúc này mọi người mới nhận ra, trên chiếc xe vẫn luôn không nhúc nhích ấy có người.
Không bao lâu sau, một người đàn ông trông có vẻ là trợ lý mặc âu phục xuống khỏi ghế lái, sau khi tiếp nhận lời sai bảo của chủ nhân ngồi ở phía sau xong thì lập tức sải từng bước vững vàng, đi tới sảnh lớn của nhà hàng.
Đã theo chủ nhân nhiều năm, cho dù là trợ lý thì khí chất trầm ổn cũng đủ để nghiền ép mọi người.
Chỉ thấy anh ta đi thẳng đến trước mặt Vân Nguyệt, gật đầu mỉm cười: “Xin hỏi, cô là Vân Nguyệt tiểu thư ạ?”
Lông mày Vân Nguyệt hơi nhúc nhích: “Phải.”
“Đã làm phiền rồi, Vân Nguyệt tiểu thư.” Anh ta bày ra tư thế “mời” của một quý ông, “Yến thiếu của chúng tôi muốn lên xe cùng cô, không biết cô có thể cho vinh hạnh này chăng?”
Ngay lập tức, mọi người đều ngạc nhiên.

 


Bình luận

Truyện đang đọc