ĐỘNG LÒNG VỚI ÁNH TRĂNG

Làm sao có nhà sản xuất lớn nào mạo hiểm ký hợp đồng người phát ngôn với cô chứ? Tìm một người có địa vị ổn định, tài nguyên ổn định không phải càng tốt sao?

"Em vẫn chưa hiểu ý của anh." Anh Triệu đầy ẩn ý nói: "Chuyện này nếu mà để cho người khác có thể khó hơn một chút, nếu là em thì..."

"Em làm sao?"

"Nếu như em có thể lấy được vai nữ chính từ trong tay Mộ Thanh Lương, vậy qua một khoảng thời gian nữa cô ta chấm dứt với thương hiệu trang sức, em có lẽ cũng có thể lấy được nó."

"..."

Anh Triệu bên kia, đứng nói những chuyện không giúp ích được gì.

Anh Triệu hướng dẫn từng bước: "Có chỗ dựa vững chắc như nhà họ Yến, em muốn cái gì, không phải vẫy vẫy tay, ngoắc ngoắc ngón tay là có thể đạt được sao?"

Vân Nguyệt có chút bất lực, luôn luôn có người nghĩ sự tình đơn giản đến như vậy, cứ cho là có chỗ dựa vững chắc, nhưng nếu như thực lực không xứng, thì cũng vô dụng, huống hồ, cô cũng không quen với việc ngoắc ngoắc ngón tay đã có thể hoàn thành mọi mong muốn thành sự thật.

"Anh nói thương hiệu trang sức kia ở trong nước là đứng đầu và đứng thứ hai?" Vân Nguyệt hỏi: "Anh Triệu, anh quăng việc này cho em giải quyết, không thấy ngại sao?"

"Có gì mà ngại chứ, cũng đâu phải anh dụ dỗ đàn ông."

"..."

"Chúng ta phải rèn sắt khi còn nóng, biết không?" Anh Triệu tận tình khuyên bảo, răn dạy: "Em xem em dùng nhan sắc của mình gả cho nhị thiếu gia, tối nay quay về lại đi câu dẫn cậu ta một chút, thường thì người đàn ông trên giường dễ dàng rối rắm, không chừng em muốn sao trên trời hay ánh trăng, cậu ta đều có thể hái xuống cho em."

Vân Nguyệt thật sự không biết nói gì mới được, tốt nhất là qua loa vài câu cho xong chuyện.

Nào có đơn giản như vậy.

Huống hồ so với anh Triệu muốn trở nên cực kỳ hot, ngược lại cô đối với phương diện diễn xuất này còn có chút hứng thú.

Lúc đầu bước vào giới nghệ sĩ, không vì cái gì khác, chính là kiếm tiền.

Nửa đời trước cô đều rất nghèo, vậy nên muốn kiếm được tiền nhanh một chút, đương nhiên sau khi gia nhập mới biết được ngành nào cũng không dễ dàng, đều có ủy khuất.

Cắt ngang điện thoại của anh Triệu, Vân Nguyệt không quá để ý phương diện làm người phát ngôn cho thương hiệu trang sức, ngược lại trong đầu nhớ lại một từ mấu chốt mà anh ta nói.

Câu dẫn anh.

Lời anh Triệu nói không phải đùa, nếu như có thể câu dẫn anh, muốn làm chuyện gì cũng thoải mái dễ dàng hơn nhiều.

Nghĩ đến đây, trong khoảng thời gian này chuyện khiến Vân Nguyệt bị áp lực nặng nề cuối cùng cũng tìm được một lỗ hổng, cô có thể thử học một chút phương pháp câu dẫn đàn ông.

Hai người là vợ chồng, kỳ thật, cũng không nói tới chuyện có câu dẫn hay không.

...

Hôm nay đoàn phim đang gấp tiến độ, bận tới tối.

Không biết khi nào thì mới có thể kết thúc công việc, Vân Nguyệt nói trước một tiếng với Yến Thiên.

Sắp tới trời mưa, mặt đất vừa ẩm ướt vừa lạnh, theo thường lệ dặn dò cô chú ý giữ ấm.

Vân Nguyệt vừa trả lời, lại do dự: "Anh hai..."

Cô đang nghĩ, làm thế nào để làm xong chuyện tối qua chưa xong.

Chẳng lẽ muốn cô chủ động tỏ vẻ ra sao... Nhưng mà con gái mà, phải dè dặt một chút, lần đầu tiên hôn môi trong đầu đã thôi thúc cô bỗng nhiên muốn đi câu dẫn một người đàn ông.

Vốn dĩ sau khi Vân Nguyệt ở trong điện thoại kêu anh là muốn dò hỏi, chuyện liên quan đến buổi tối, lời vừa tới miệng lại đột nhiên nghẹn lại, một câu cũng không nói ra được.

Yến Thiên bèn hỏi: "Sao vậy?"

"Không, không có gì." Cô sờ hai má nóng hổi, vẫn là nên chuẩn bị tốt mới giải quyết vấn đề, đột nhiên nhắc đến đều sẽ khiến cho người ta thấy ngại ngùng.

Cô không phản ứng rất kịch liệt, lời nói có chút khó mở lời, nhưng đều bị người đàn ông nắm được chi tiết, cơ hồ có thể đoán được bộ dáng cô muốn nói lại thôi.

Sau khi kết thúc trò chuyện, trước mắt không khỏi hiện ra khuôn mặt quen thuộc của một cô gái.

Cô bên đó, hẳn là có chuyện.

Cô lại là kiểu người chắc chắn sẽ không chủ động mở lời.

Suy nghĩ không đến nửa phút, Yến Thiên để trợ lý thông báo chuẩn bị xe.

Phim trường là một nơi không nhỏ để quay phim, nhân viên rất nhiều và phức tạp, lúc bọn họ qua đó rất khiêm tốn, một chiếc xe Jeep màu đen bình thường, chậm rãi đi vào, bên này đến không ít người đều là đại minh tinh và ông chủ, lái rất nhiều loại xe, vậy nên không có ai chú ý đến bọn họ.

Mặc dù khiêm tốn, nhưng một khi lộ mặt, vẫn là bị nhận ra.

Không có thông báo qua đó trước, Yến Thiên lại tùy ý chỉ dẫn theo một trợ lý, lúc đạo diễn Chương nhìn thấy cảnh này, trong lòng lập tức lo lắng, sợ là anh muốn thăm người. 

Nhớ đến lời mà người ta truyền miệng về vị tổ tông này, đạo diễn Chương không khỏi toát mồ hôi, mặc dù ông ta đã cố hết sức để cho vai diễn nữ chính của Vân Nguyệt không chịu ủy khuất gì, nhưng trong quá trình quay phim khó tránh khỏi sẽ có va chạm, trời cực lạnh phải mặc trang phục mỏng đều là bất đắc dĩ.

Điều duy nhất khiến ông ta thấy may mắn là lúc vị tổ tông này đến thì mọi người đang ở bên trong phòng, nếu không thì... bị anh nhìn thấy bộ dáng lạnh đến mức đôi môi các nghệ sĩ nhỏ trở nên trắng bệch, bọn họ bên đây thật sự khó mà giải thích.

Nhìn thấy người, đạo diễn Chương mỉm cười đi qua đó nghênh đón: "Nhìn từ xa tôi còn nghĩ nghệ sĩ nhà ai mà anh tuấn lãng tử như vậy, vừa nhìn lại, hóa ra là nhị thiếu gia. Ai chà, cơn gió nào đưa ngài đến đây vậy."

Nụ cười trên gương mặt mập mạp kia hiện ý nịnh nọt gấp hai lần người khác.

Yến Thiên không nhìn ông ta, ánh mắt đảo qua nhìn tình hình xung quanh mình: "Tới giờ vẫn chưa kết thúc công việc sao?"

"Sắp rồi sắp rồi." Đạo diễn Chương đáp lại, biết quan sát lời nói và biểu cảm, tự nhiên nhìn ra được mục đích tổ tông đến đây là gì: "Có cần tôi giúp ngài gọi Vân Nguyệt tiểu thư không?"

Không ai biết Vân Nguyệt và Yến Thiên có quan hệ gì, những thứ mà đạo diễn Chương biết được đã coi là nhiều rồi, nhưng nhận thức của ông ta có hạn, cho rằng hai người cùng lắm là đang trong giai đoạn ái muội.

Câu hỏi lấy lòng vừa rồi, cũng không nhận được sự ưu ái của người đàn ông, nhẹ giọng trả lời: "Không cần, tôi ở đây xem một chút."

Tùy tiện xem không nhất định là sẽ tùy tiện, đạo diễn Chương vẫn đưa ra lời đề nghị đến khu nghỉ ngơi, nơi đây quá ồn ào, nhị thiếu gia không thích lộ mặt, nếu bị người khác nhìn thấy sợ là tâm trạng sẽ không tốt.

Ông ta nói rất nhiều, Yến Thiên đều không nghe lọt lỗ tai, quả thật chỉ là tùy tiện xem.

Chỉ là lần tùy tiện nhìn ra xa này, ánh mắt vô tình dừng lại trên bóng dáng hai người ở phía xa.

Nam nữ diễn viên chính bên này, có thể vừa diễn xong một cảnh, một nhóm người đi cùng nhau.

Thân hình Chu Ngạn cao gầy, cực kỳ dễ thấy, tất cả mọi động tác của anh ta cũng lọt vào mắt của người bên ngoài, anh ta luôn nói gì đó với Vân Nguyệt, anh ta vẫn luôn cúi đầu, sau khi quay xong càng làm rõ sự thấp bé của Vân Nguyệt.

Có thể là cảm thấy quần áo trên người cô quá mỏng, Chu Ngạn muốn đưa áo khoác trên tay mình cho cô, nhưng Vân Nguyệt xua tay tỏ vẻ không cần.

Người bên cạnh tỏ vẻ vẫn nên mặc vào đi, ở đây lạnh như vậy, vừa quay xong một cảnh, nếu lạnh đến bị cảm thì không được tốt lắm.

Chu Ngạn đối với mọi người đều rất tốt, cuối cùng Vân Nguyệt cũng nhận lấy, không để cho Chu Ngạn trực tiếp mặc lên người mình, sau khi cô đưa tay nhận, đơn giản nói lời cảm ơn, khoác lên người rồi sải bước rời đi.

Theo lý thuyết mà nói thì bọn họ hẳn đã chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo rồi, quay xong cảnh này thì có thể kết thúc công việc, đạo diễn Chương lúc này làm sao dám để cho việc này tiếp tục, lập tức dùng bộ đàm thông báo xuống, nhanh chóng kết thúc công việc.

Mọi người trong phòng trang điểm nhận được tin tức có lẽ rất thoải mái, âm thanh náo nhiệt truyền đến.

"Chắc là không cần chờ lâu, Vân Nguyệt tiểu thư chút nữa là tới rồi." Đạo diễn Chương gật đầu, nói một câu rồi nhíu mày lại.

Yến Thiên vẫn như trước không biểu lộ nhiều cảm xúc, khiến cho mọi người đoán không ra anh đang nghĩ gì, sau khi đạo diễn Chương không còn cách nào khác đành tự mình tìm hiểu, trước hết dẫn người đi đến khu nghỉ ngơi tạm thời ngồi xuống đợi người.

Khu nghỉ ngơi bên này chủ yếu là dùng để làm việc văn phòng, bàn ghế màu trắng, xung quanh là đồ vật linh tinh của người khác, lúc Yến Thiên đi qua, đạo diễn Chương đã kéo ghế cho anh, anh giống như là không nhìn thấy, sau khi làm ngơ thì tự động kéo một cái ghế khác ra rồi ngồi xuống.

Vị trí nơi này còn khá thoáng, có thể nhìn thấy nhân viên bận việc đi tới đi lui, vội vội vàng vàng, còn có một người lúc này không muốn lọt vào tầm mắt, Chu Ngạn.

Khuôn mặt anh ta trời sinh trắng trẻo, chính là kiểu mà mấy cô gái nhỏ đều thích, đối nhân xử thế cũng không kiêu ngạo, nói chuyện với dì dọn vệ sinh cũng rất lễ phép.

"Con gái bây giờ." Cách một tấm kính, ánh mắt Yến Thiên rơi vào chỗ người đàn ông kia, tùy tiện nói một chủ đề: "Đều thích kiểu dịu dàng sao?"

Đạo diễn Chương nghĩ không ra lý do vị tổ tông này đột nhiên hỏi một cái chủ đề như vậy, ông ta không kịp nghĩ ra nên trả lời như thế nào mới ổn, do dự một lúc: "Tôi cảm thấy mẫu người như nhị thiếu gia ngài tốt hơn."

"Tôi hỏi là con gái, ông có phải không?"

"Không phải..."

"Vậy ông trả lời cái gì?"

Đạo diễn Chương sờ mồ hôi trên trán.

Thuận tiện nhìn theo ánh mắt của vị tổ tông kia, tựa hồ như đã hiểu ý của anh, vì thế đổi một câu trả lời lấy lòng: "Con gái chắc là thích kiểu dịu dàng đó, hơn nữa giống với dáng vẻ của nhị thiếu gia."

Lời này có chút không suy nghĩ, nhưng cũng khá có lương tâm, thế cho nên Yến Thiên liếc mắt nhìn ông ta một cái, không nhắc tới nữa, chỉ để cho đạo diễn Chương lấy một chút tài liệu của diễn viên.

Khu vực này ngoài sự im lặng, chỉ có động tĩnh của người đàn ông mở tờ giấy tài liệu, anh không nói một câu nào, lúc ánh mắt nhìn qua cuốn sách cũng rất bình tĩnh.

Anh không phát ra tiếng động, người khác cũng không dám tùy tiện kiếm đề tài nói chuyện, đạo diễn Chương và người đi cũng chỉ biết nhìn nhau, trên mặt mỗi người đều hiện lên cảm giác căng thẳng, nhà đầu tư khác đến thăm người, luôn luôn muốn chỉ trỏ chút gì đó, nhưng anh chỉ lấy một ít tài liệu, một người lặng lẽ quét số lượng, làm cho người ta nghĩ không thông, cảm giác bất an không yên.

Lúc này, có một người phụ nữ đeo kính gọng đen đến phá vỡ không khí nặng nề.

Cô ta là một trong những nhà biên tập trong vở “Kiếm Tâm”, sau khi nhận được thông báo kết thúc công việc thì lập tức đi tìm đạo diễn Chương, nhìn có vẻ khá gấp, chạy đến nỗi trên đầu toàn là mồ hôi, sau khi xông vào còn chưa rõ tình hình như thế nào, trực tiếp đến trước mặt đạo diễn Chương: "Đạo diễn Chương, coi như tìm thấy ông rồi."

Biên tập nhỏ không quen biết nhiều, cũng rất bình thường, lúc đạo diễn Chương đang muốn giới thiệu với cô ta, cô ta đã vội vã đi thẳng vào vấn đề: "Nữ chính bên này kiên quyết không đồng ý cảnh hôn mà chúng ta muốn thêm vào, đạo diễn Chương, ông nói xem phải làm sao đây?"

Bầu không khí âm u này, cuối cùng cũng bị kéo căng đến cực điểm.

Đạo diễn Chương thiếu điều muốn lấy giẻ lau nhét vào miệng nhà biên tập nhỏ kia, vừa lau mồ hôi trên trán vừa trộm nhìn vị tổ tông, chưa từng thấy anh bộc lộ quá nhiều cảm xúc, cũng không biết là may mắn hay như thế nào.

Trước khi quay phim ông ta bên đây nhận được thông báo là không được để Vân Nguyệt tiểu thư kia chịu ủy khuất, nhưng không nói cái gì mà không được diễn cảnh thân thiết với nam chính, nhưng mà nhìn vào tình hình hiện tại, có vẻ là có chút tế nhị.

"Vậy đương nhiên là phải xem ý kiến của Vân Nguyệt tiểu thư rồi." Đạo diễn Chương thuận miệng nói, không phát hỏa luôn, kiên nhẫn đi dỗ biên tập nhỏ: "Sau này loại chuyện này xin đừng hỏi tôi, hỏi diễn viên là được rồi."

"Nhưng mà lúc trước ông nói..."

Đạo diễn Chương vội vàng cắt lời biên tập nhỏ: "Mau đi tìm bọn họ nói rõ đi, kẻo tới lúc đó người ta đi mất rồi."

Mồ hôi trên đầu và sau lưng ông ta chảy ròng ròng, mấy người này nói chuyện thật là không động não trước, tổng đạo diễn là ông bị đem đi bán lúc nào cũng không hay biết.

Với sự rời đi của biên tập, âm thanh lật tài liệu cũng dần dần dừng lại.

Ánh sáng nhẹ trên đầu chiếu lên mặt bàn lạnh như băng, thần sắc của người đàn ông cũng nhẹ nhàng hơn lúc mới tới nhiều rồi, ánh mắt đen càng thêm âm u khó đoán, âm thanh trầm thấp: "Nam nữ chính của bộ này còn có cảnh hôn sao?"

Lời này, những người khác không dám trả lời, chỉ có thể để đạo diễn Chương lấy hết dũng khí cứu vãn tình hình, mặt tựa hồ như đang cười: "Không có, chỉ là bên dưới có nhà biên tập nhỏ thêm lung tung vào, có dùng hay không còn đang xem xét."

"Xóa đi."

Đạo diễn Chương yên tâm, quả nhiên không ngoài dự đoán của ông ta, vị tổ tông này không nguyện ý nhìn Vân Nguyệt tiểu thư diễn cảnh thân mật với người khác.

Thấy bản thân không có rắc rối gì, ông ta nhẹ nhàng thở ra một hơi, vừa cười đáp: "Được thôi nhị thiếu gia, mọi chuyện đều nghe ngài hết, vậy xóa hết cảnh hôn đi."

"Tôi nói là, cảnh của nam chính."

"?"

"Xóa đi."

"..."

Lần này không chỉ những người bên chỗ đạo diễn Chương, mà trợ lý nhỏ đi cùng với Yến Thiên cũng há hốc mồm kinh ngạc, theo anh nhiều năm như vậy, thế nhưng không biết lời này là thật hay giả, toàn bộ cảnh diễn của nam chính, làm sao có thể nói xóa là xóa?

Đạo diễn Chương cười khổ haha: "Nhị thiếu gia, ngài đây..."

Trong lúc nói chuyện, nhìn thấy không xa có người đến, không phải ai khác, vừa hay là diễn viên đóng nam nữ chính đang được thảo luận, xem ra cuối cùng cũng tìm được người trút bỏ gánh nặng, đạo diễn Chương thở phào nhẹ nhõm.

Vân Nguyệt vẫn là nghe người khác nói, người tổng đầu tư “Kiếm Tâm” vừa quay lại sẽ đến đoàn làm phim thăm người, cô còn nghĩ rằng bản thân lầm rồi, không ngờ rằng trước mắt thật sự đã đến, để kiểm tra nghi ngờ bèn đến xem xem.

Cô không phải là người đầu tiên đến, bởi vì Chu Ngạn bên cạnh trước khi rời đi muốn lấy đồ, hai người thuận đường tới cùng nhau.

Điều thuận tiện này, đã lọt vào mắt của Yến Thiên.

Ngược lại Vân Nguyệt không để ý đến không khí nặng nề, anh không nói trước một tiếng đã qua đây, trong lòng cô còn có chút vui thích ngoài ý muốn, đi qua đó nhẹ giọng nói: "Anh hai, sao anh lại đến?"

Khi cùng nói chuyện với cô gái, người đàn ông đã thay đổi sắc mặt, có điều không nhiều lời, nói ngắn gọn nhưng mang nhiều ý: "Có chút việc."

Theo sau đó, ánh mắt anh rơi xuống người Chu Ngạn ở bên cạnh.

Chu Ngạn nhận ra vị nhị thiếu gia này, có điều quan hệ cũng không mấy thân thiết, cùng tham gia qua vài bữa tiệc, cũng chỉ là quan hệ hợp tác, ánh mắt nhìn người đối diện, chủ động giơ tay tiếp đón: "Nhị thiếu gia, xin chào."

Đối phương giơ tay ra, không xem nhẹ lễ nghi bên ngoài, Yến Thiên thần sắc lãnh đạm, dừng lại chừng hai giây rồi bắt tay.

Chỉ là lực của cái bắt tay này mạnh đến nỗi Chu Ngạn suýt chút nữa kêu lên vì đau.

Bình luận

Truyện đang đọc