ĐỘNG LÒNG VỚI ÁNH TRĂNG

“Đáng lẽ bọn họ đã kết hôn từ lâu rồi, vậy tại sao bây giờ mới tiết lộ?” Hotgirl có chút phấn khích “Nếu có thông báo chính thức, máy chủ chắc chắn sẽ nổ tung lên mất.”
Tuy nói loại tin tức này là do tài khoản tiếp thị tung ra, nhưng nếu không có sự đồng ý của các bên, bọn họ cũng không có gan bịa ra những câu chuyện lung tung như vậy, chứng tỏ xác suất cao chuyện này là sự thật.
Fan của Mộ Thanh Lương sau khi biết tin này, mừng như điên hò hét sôi nổi.
Tất nhiên, cũng có những anti fan tỏ vẻ, tuyên bố đính hôn sau bao nhiêu năm yêu nhau, sợ là về sau này cả hai sẽ không hạnh phúc.
Các fan tự nhiên cãi nhau với anti fan, liệt kê ra rất nhiều nguyên nhân dẫn đến việc kết hôn muộn, sự nghiệp đang lên, công việc bận rộn, thiếu gia nhà họ Yến lại phải đi lưu diễn trong và ngoài nước, hai người kết hôn trước ba mươi lăm tuổi cũng sẽ được viên mãn.
“Họ nhất định sẽ kết hôn.” Hotgirl có vẻ là fan CP của họ, chọc vào màn hình và bắt bẻ antifan: “Họ đã ở bên nhau lâu như vậy, nếu chia xa, cả đời này tôi sẽ không bao giờ tin vào tình yêu nữa, cô thấy tôi nói đúng không?”
Câu chuyện đột nhiên chuyển hướng tới mình, Vân Nguyệt đang suy nghĩ vẩn vơ liền phục hồi tinh thần lại, nhẹ nhàng trả lời cho có lệ: “Ừm……”
Xem ra, Mộ Thanh Lương đắp nặn hình tượng rất thành công.
Nữ nhân sắc nước hương trời, đứng đầu làng giải trí, có được một người bạn trai ưu tú nhiều năm yêu thương, cuộc sống viên mãn. 
Nhưng ai sẽ biết nội tâm cô ta đen tối thế nào, cô ta đã làm những chuyện gì.
Mặt nạ dưới gương mặt không phải một ngày hai ngày là có thể lộ ra được.

Nhà hàng do hotgirl giới thiệu đến Vân Nguyện nhìn chung không tệ, mang phong cách vùng Tuscany,  bàn ghế có màu sắc chủ đạo là màu trắng, phía trên là dầm* treo màu nâu sẫm, trên quầy có giá treo nến kiểu cổ điển, chắc mới khai trương chưa được bao lâu, không có nhiều người đến để chụp ảnh check in, không gian thật yên tĩnh. 
*Dầm là thanh chịu lực đặt nằm ngang hoặc nghiêng chịu tải trọng và đỡ các bộ phận phía trên nó như sàn, tường, mái.
Vân Nguyệt đến nhà hàng sớm hơn năm phút so với thời gian đã thỏa thuận, sẵn sàng chờ đợi, ai biết không lâu sau cô nhìn thấy người đó đến, không ngờ anh ta lại đến rất đúng giờ.
Sau khi gặp mặt, bầu không khí giữa hai người không có gì khó xử, Vân Nguyệt thuận miệng hỏi: “Vừa đúng giờ tan làm, trên đường có bị tắc đường không?” 

“Một chút.” Anh cầm lấy thực đơn: “Em đến sớm vậy?”
“Không có, tôi vừa đến thôi.” Cô mím môi: “Tôi đến đây bằng xe điện ngầm nên không bị kẹt xe.”
Yến Thiên tự nhiên nói tiếp: “Lần sau để tôi đến đón em.”
Vân Nguyệt ngẩn người, còn muốn cùng nhau dùng cơm nữa sao, lời anh nói ra rất tự nhiên.
Yến Thiên thường điềm đạm và bình tĩnh, không biết đến nhà hàng này chưa nhưng lại gọi món rất chuyên, còn Vân Nguyệt cầm thực đơn trên tay, hơi không biết phải làm gì, nên gọi đại một ít salad và trái cây tráng miệng sau khi ăn xong. 
Cách cô và Yến Thiên hòa hợp là điều mà Vân Nguyệt bao giờ tưởng tượng được.
Họ không ưa nhau từ khi còn nhỏ, nhưng khi lớn lên, họ rất lịch sự với nhau.
Họ đang ngồi bên cạnh cửa sổ, với khung cửa sổ tròn hình vòm theo phong cách Châu Âu, trên bục hẹp có thể đặt một chậu hoa màu cam, không xác định được đây là loài hoa nào, nhìn qua thấy màu sắc dễ chịu và ấm áp, bổ sung thêm cho ánh sáng mặt trời.
Sau khi gọi món, Yến Thiên đồng thời đưa danh thiếp và thực đơn cho người phục vụ, hơi ngước mắt lên, mày nhíu lại, nhưng khi nhìn cô ấy lại có chút nghiêm túc: “Em không định nói cho tôi biết em đã như thế nào trong suốt những năm qua à?”
“Không có gì để nói cả.” Cô nhẹ nhàng nói: “Chỉ là một du học sinh bình thường thôi, không sao đâu.” 
“Cô của em có cắt ngang chi phí sinh hoạt của em không?”
Có một số việc muốn giấu cũng không được.
Nếu muốn điều tra cuộc sống của cô ở nước ngoài, anh chỉ cần một câu là có thể làm được, đối với bọn họ chính là một tay che trời, nhưng đối với người bình thường thì không công bằng. 
Vân Nguyệt vén lại mái tóc của mình, vẫn tỏ vẻ không quan tâm: “Tôi không thể nói nó bị cắt ngang, bà ấy không có nghĩa vụ phải cấp nó cho tôi.”
Chuyện năm đó thật sự phức tạp.

Sau khi Vân Nguyệt bị Mộ Thanh Lương hãm hại, nhà họ Yến càng căm ghét cô hơn, bao gồm cả cô của nhà họ Yến,  bất luận chuyện gì cũng không muốn cho Vân Nguyệt ở lại, thẳng tay đuổi cô đi, nhưng bị Yến lão gia phản đối.
Không cần biết người khác nói Vân Nguyệt là kẻ xấu ghen tuông vì tình yêu, ông nội luôn tin tưởng cô, thậm chí còn dọa rằng ai đuổi Vân Nguyệt đi, thì ông sẽ ngay lập tức đuổi người đó đi.
Cuối cùng Vân Nguyệt vẫn đi, là cô tự đi.
Bởi vì cô Yến đã hứa với cô ấy sẽ cho cô ấy đi du học, cung cấp phí cho cô ấy..
Nhưng sau đó bà ta lại thất hứa, không cấp chi phí sinh hoạt của năm thứ hai nữa. 
Một sinh viên quốc tế không có tiền, không có sự hỗ trợ sẽ rất vất vả, nhưng cô lại tỏ ra nhẹ nhàng, còn nói rằng cô ấy vẫn ổn. 
Sự thờ ơ của cô khiến Yến Thiên cau mày: “Tại sao em không liên lạc với chúng tôi?”
 “Liên hệ ai?… Anh sao, hay là…”
“Ông nội nói rằng em là một phần của nhà họ Yến, nếu gặp khó khăn gì cũng có thể tìm ông ấy.” Anh dừng lại: “Liên lạc với tôi cũng được.” 
 Cô mỉm cười, vẫn còn khá ngạc nhiên: “...Lúc đó tôi rất ghét nhà họ Yến, tôi không muốn vướng bận quá nhiều.”
Tất nhiên là ngoại trừ ông nội. 
Toàn bộ nhà họ Yến, chỉ có Yến lão gia đối xử tốt với Vân Nguyệt. Chỉ có ông từ đầu đến cuối đều che chở bảo vệ cô. Cho nên, những lúc Mộ Thanh Lương muốn tìm cơ hội hãm hại đều chọn lúc ông nội không có ở nhà. Vì vậy, ngay cả khi Yến Nhã Ngọc đưa Vân Nguyệt ra nước ngoài, bà ta đã nói dối ông rằng Vân Nguyệt ra nước ngoài để khám bệnh. 
Nhưng dù tốt đến đâu, cô cũng không phải là người thân của nhà họ Yến. 

Đợi một lúc, một người phục vụ mang đồ ăn lên cho họ, gọi món là ốc ngò tây Hà Lan sốt Bernaise, đ ĩa thức ăn được bài trí đẹp mắt và tinh tế nhưng Vân Nguyệt không có cảm giác thèm ăn, trong khoảng thời gian đó, cơm trắng với kim chi cũng đủ ngon.
Cô gắp một lát chanh và muối biển, đổ lên miếng thịt bò dày, chậm rãi ăn, hồi lâu sau mới nhận ra Yến Thiên vẫn chưa nhúc nhích, nửa ánh mắt đang dừng ở phía cô.

Đồ ăn không ngon sao.
Cô ngước mắt lên, trên môi có một ít kem sữa, cô nhấm nháp: “Nhà hàng này không hợp khẩu vị của anh sao?”
Ánh mắt và chuyển động, thể hiện sự vô tội và cẩn thận của động vật nhỏ.
“Không tồi.” Yến Thiên giữ một chiếc nĩa giữa các ngón tay, mắt anh vẫn nhìn vào người đối diện khi anh động nĩa: “Em có ghét chúng tôi không?” 
Anh dường như rất chú ý đến lời nói vô tình của cô vừa rồi. 
Vân Nguyệt cười khẽ: “Anh nghĩ thế à.”
Yến Thiên im lặng, anh có thể cảm nhận được điều đó.
Không hiểu sao trên mặt anh không lộ vẻ giễu cợt như vậy, Vân Nguyệt từ tốn nhai, nói: “Tôi đã từng ghét anh, nhưng hiện tại mà nói.” 
Anh nhướng mày. 
Chiếc đồng hồ thạch anh trên tường đã điểm thời gian, chiếc dương cầm lớn đặt trong góc phát những bản nhạc nhẹ nhàng, cũng khiến giọng cô nhẹ nhàng theo.
Vân Nguyệt nói: “Không ghét lắm.”
Vậy vẫn còn… ghét sao?
Câu trả lời này không có gì đáng ngạc nhiên. 
Giữa bữa ăn, dương cầm cũng đã chơi được nhiều bài, tâm trạng của nghệ sĩ dương cầm đều phụ thuộc vào âm nhạc. 
Bài mới vẫn là khúc dạo đầu nhẹ nhàng.
Thoạt nghe rất dễ chịu, nghe đến quan thuộc... Yến Thiên không muốn nghe nữa, yêu cầu người phục vụ đổi một giai điệu khác.
Tên của bài hát này là “River flows”, một bài hát nổi tiếng do Yến Nam Phong sáng tác. 
Đây là bài hát yêu thích của Vân Nguyệt trước đây, đây là lần đầu tiên nó được chơi bằng đàn, cô từng nói rằng khi nghe bài hát này, cô ấy sẽ nghĩ ngay đến Yến Nam Phong.
Mười mấy năm qua đi, giai điệu vẫn quen thuộc như cũ, cô cũng không có mẫn cảm như vậy nữa, nhưng thật ra Yến Thiên nhạy bén đổi giai điệu của bài này rồi.

“Thực ra, tôi không thực sự quan tâm đ ến bài hát này.” Cô dừng lại và giải thích: “Ngay cả khi bây giờ anh ta có đang đứng trước mặt tôi, tôi cũng không cảm thấy gì nữa.” 
Yến Thiên nói ngắn gọn: “Tôi không muốn nghe.”
Vân Nguyệt: “…”
Chà, là tự cô đa tình.
Bản nhạc đã được thay thế bằng một thứ khác, giai điệu kiểu cũ “Melodies of life”, một bản nhạc phim được Thiên Hi phát hành.
Trong bầu không khí nhẹ nhàng này, Vân Nguyện dường như thuận miệng hỏi: “Tôi có thể hỏi anh một điều được không?”
“Chuyện gì?”
“Tôi đã xem nội dung do bạn của anh đăng trên Internet trước đây, nói là anh đang tìm một người để kết hôn. Có phải là anh không?”
“Chỉ là một trò đùa.”
“Tôi thực sự nghĩ anh đang tìm kiếm đối tượng kết hôn.” Cô cười: “Điều kiện rất đơn giản, chỉ cần là phụ nữ là có thể đăng ký.” 
Khi Ngô Quyến đăng tải nội dung, Yến Thiên còn không biết, sau khi biết chuyện, Ngô Quyến giải thích rằng vì anh đã hứa với cô của mình sẽ giúp anh tìm mục tiêu nên anh ta phải làm điều gì đó thật thiết thực.
Vì vậy, một Weibo cầm chừng ra đời, nằm trong danh sách hot một ngày, sau này nếu cô Yến hỏi tới, Ngô Quyến cũng có thể báo là anh ta đã làm rồi, còn kết quả còn phải tùy thuộc vào chuyện đó có tốt không.
Không cần suy nghĩ về lý do tại sao cô ấy lại đưa ra chuyện này, Yến Thiên chỉ giải thích đơn giản: “Gia đình tôi thúc giục chuyện kết hôn, nhưng bạn tôi nói rằng làm thế chỉ là để qua mặt thôi.”
"Nhưng nếu anh không có những hành động thực tế, có làm hay không thì cũng vô dụng thôi.”
Anh ấy nhướng mày: “Ý em là gì?” 
Vân Nguyệt cười nhẹ, đôi môi hồng hào: “Tôi chỉ muốn hỏi xem điều kiện của đối tượng kết hôn thì tôi cũng có thể đáp ứng được mà phải không.”

 


Bình luận

Truyện đang đọc